Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 9: Vây đánh




Cái phó bản nồng nặc sương mù trong nguyên tác cuối cùng có thể bật mí rồi.
Thẩm U rốt cuộc cùng lệ quỷ kia có ẩn tình sâu xa gì, nam chính ở Huyền Vân Kiếm Phái báo thù như thế nào, rất nhanh sẽ được công bố.
Tạ Tri Vi nóng lòng muốn thử, rất muốn chứng kiến tận mắt.
Có điều Tạ Tri Vi hàng thật từ trước đến nay không thích tham gia việc đời, đáp ứng quá nhanh chắc chắn sẽ bị OOC.
Tạ Tri Vi điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt mình, tạo thành bộ dáng cúi đầu không nói.
Sở Tri Thị đặt gốc măng kia vào giỏ tre, nói “Đệ biết chắc nhị sư huynh sẽ không nguyện ý, cho nên đệ thuận miệng nói ra một câu, đệ cũng muốn đi.”
Tạ Tri Vi hít một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi đi?”
Sở Tri Thị khoanh tay trước ngực, có chút đắc ý: “Thế nào, có phải đệ rất tri kỷ không?”
Tri kỷ con khỉ khô, ai bảo ngươi xen vào việc của người khác? Ngươi không đọc qua nguyên tác, làm sao biết được dụng tâm lương khổ của độc giả? Ngươi cũng không phải là diễn viên, căn bản không cách nào hiểu được ý nghĩa sâu xa của đoạt diễn có biết không!
Tạ Tri Vi hỏi: “Chưởng môn sư huynh đáp ứng rồi?”
Ánh mắt Sở Tri Thị chợt lóe: “ Vậy thì chưa có.”
Tạ Tri Vi nhẹ nhàng thở ra, Sở Tri Thị vẫn tiếp tục tự mình làm chủ: “Có điều nhị sư huynh, huynh giả bệnh đi, hoặc là nói mình rất bận rộn, chưởng môn sư huynh nhất định……”
“Không cần.” Tạ Tri Vi giơ tay ngăn lại, “Chưởng môn sư huynh đã an bài như vậy, tự có đạo lý của hắn.”
Sở Tri Thị giật mình nói: “Chẳng lẽ sư huynh muốn xuống núi? Huynh chưa từng đi xa nhà kia mà.”
Tạ Tri Vi thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Đêm qua ta suy nghĩ rất nhiều. Hiện giờ đã thu đồ đệ, không thể giống như trước kia tùy tiện muốn làm gì thì làm. Mục Hạc là thiên tài chưa từng va chạm với đời, ta không những muốn dốc túi truyền thụ, còn phải dẫn hắn xuống núi đi nhìn một chút, thấy chút việc đời.”
Lấy nam chính ra làm bia đỡ đạn, xài rất tốt.
“Dạy đồ đệ không dễ đúng không?” Sở Tri Thị cũng thở dài theo, “Nhị sư huynh chỉ dạy một đệ tử còn như thế, chắc đã hiểu được đệ phải dạy mấy vạn môn đồ là khó khăn cỡ nào rồi chứ.”
Cắt, ngươi không biết có bao nhiêu tự tại. Chỉ biết ở trước mặt mấy tên sư huynh làm bộ làm tịch, đối với thủ hạ đệ tử cả ngày hô tới quát lui, không nên quá đắc ý! Ngươi hoàn toàn có thể post một bài trang bức đưa lên trên diễn đàn: Ta mỗi ngày tỉnh lại trong tòa thành rộng năm mươi cây số vuông, đối mặt với mấy vạn nam đệ tử cường tráng, nhưng ta không có vì vậy mà vui sướng……
Gương mặt Tạ Tri Vi lộ ra vẻ đồng tình: “Quả thật không dễ dàng.”
Sở Tri Thị nhìn mây trôi xa xăm, khoan thai nói: “Nhưng mà đệ vẫn như cũ không chút lao lực, có thể thấy được đệ có bao nhiêu lợi hại rồi chứ.”
Khóe miệng Tạ Tri Vi khẽ giật một cái, cái trang bức này, ta cho ngươi mười phần, còn dư lại chín nghìn chín trăm chín mươi phần sợ ngươi kiêu ngạo.
Mấy đạo đồng đã hái măng mùa xuân xong, nâng hai sọt lớn nặng trĩu ra khỏi rừng trúc.
Nhìn măng kia vừa lớn vừa tươi non, Sở Tri Thị rất vừa lòng: “Không tồi, đệ sẽ mang đi, thuận đường giúp huynh đưa cho chưởng môn sư huynh luôn. Người đâu.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy phía trên không rừng trúc có tiếng sóng khí của ngự kiếm, đây là mấy tên đồ đệ mà Sở Tri Thị mang theo, nghe tiếng tới đây.
Tạ Tri Vi hâm mộ chết đi được, tại sao không cho hắn xuyên thành Sở Tri Thị kia chứ, hoàn toàn dựa theo cốt truyện mà đi, một đường trang bức ôm đùi, cuối cùng còn được chết già. Quả thực là người thứ hai trong sách sinh ra để làm người chiến thắng.
Hắn nhìn lại căn nhà cỏ rách nát của mình cùng mấy tên tiểu đạo đồng sai vặt, khó coi đến không nỡ nhìn.
Duy nhất một tên Mục Hạc có thể lấy ra vênh mặt với người ta, hiện giờ cũng không biết dắt “Cẩu” tản bộ tới chỗ nào, không biết có hay không gặp gỡ……
Mấy tên đồ đệ của Sở Tri Thị vừa rơi xuống đất, trước tiên bái sư tôn nhà mình, sau đó lại bái Tạ Tri Vi. Có một tên đệ tử nói: “Nhị sư bá, không tốt, Mục Hạc sư đệ ở ngoại thành Tạo Cực đánh nhau với người ta rồi.”
Một tên khác nhỏ giọng sửa lại: “Ngươi nói không đúng, là hắn đang bị người ta đánh.”
Tạ Tri Vi còn chưa nói gì, Sở Tri Thị liền khiển trách: “Vậy sao các ngươi không đi ngăn cản?”
Mấy tên đệ tử do dự một chút, đáp: “Đệ tử không dám, đánh người…… Là Bạch sư huynh của Đan Đỉnh thành.”
Sở Tri Thị nhăn mày lại: “Tên nhóc kia càng ngày càng vô lý, nhị sư huynh, huynh xem……”
Tạ Tri Vi không nói một lời, triệu ra Thanh Bình Kiếm, lập tức bay lên không trung.
Nam chính bị đánh, không tệ không tệ, phải mau đi nhìn xem gương mặt Hà Tranh bị thương ra sao mới được.
Giây tiếp theo Tạ Tri Vi liền kiểm điểm thái độ của mình, thế này không đúng, nam chính hiện tại là đồ đệ của mình, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, mình không những không đau lòng không tức giận, còn vội vàng vui sướng khi người gặp họa, quả thực so với nhân vật phản diện còn ác độc hơn.
Có điều…… Dù sao về sau tất cả đều là nam chính ngược người khác, qua cái thôn này sẽ không còn cái tiệm này, nhìn trước rồi nói sau.
Ngoại thành Tạo Cực, Tạ Tri Vi cách một tầng mây xa xa trông thấy một đám người vây quanh, chính giữa có một người té ngã, bên ngoài đứng một nam một nữ.
Không cần phải nói, người té ngã là nam chính. Về phần đứng ở phía ngoài, người nam là Bạch Dự, một người nữ khác thân hình giống như rắn nước, khẳng định là Trình Đạo Tú.
Mục Hạc quỳ rạp trên mặt đất, đã không thể động đậy, mấy người bọn họ vẫn như cũ không ngừng tay đấm chân đá.
Bạch Dự cười lạnh nói: “Tạ Tri Vi cũng là do Bạch gia ta đề bạt, trông cậy vào hắn tới cứu ngươi sao?”
Mục Hạc mặc trên người chính là đạo bào màu xanh hôm qua Tạ Tri Vi mới đưa, lúc này bị dính đầy bụi bậm, đã biến thành màu xám, trên mặt còn có vết máu loang lổ.
Moá, bị đánh thê thảm như vậy? Đây là muốn lấy mạng người sao.
Vốn định trước tiên xem náo nhiệt một chút, lúc này Tạ Tri Vi đã không còn tâm tư.
Xem ra Bạch Dự đem toàn bộ oán khí đối với hắn đều trút hết trên người Mục Hạc, dù sao trong nguyên tác, hắn chưa bao giờ đối phó Mục Hạc ở ngoài ánh sáng.
Khắp người Mục Hạc đều là vết thương, lại vẫn như cũ cố chấp ngẩng đầu: “Ngươi kêu tên huý của sư tôn ta, đây là đại bất kính!”
Gương mặt hắn mặc dù bị mấy lọn tóc rối bời che kín, đan xen xanh tím mang theo vết máu, nhưng cặp mắt kia vẫn cực kỳ sáng ngời.
Trình Đạo Tú vốn dĩ đang nũng nịu lê hoa đái vũ, dưới ánh nhìn chằm chằm của Mục Hạc, nàng ta đột nhiên sinh ra một loại ảo giác. Tựa như mình giả vờ nhu nhược đáng thương là một kẻ xấu xa tội ác tày trời.
Trình Đạo Tú theo bản năng tránh đi ánh mắt kia, lau nước mắt nói: “Sư huynh, vết thương trên tay ta nhất định sẽ lưu lại sẹo.” Nhìn mu bàn tay trắng nõn có một loạt dấu răng, từng dấu đều sâu thấy máu, nàng ta căm hận nói, “Vị sư đệ dưới tòa của nhị sư bá này thật không biết quy củ, dám vì một con mèo đi đối nghịch với sư huynh!”
Bạch Dự vốn đang tức giận vì Mục Hạc chết cũng không chịu cúi đầu, lúc này Trình Đạo Tú nói ra chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
“Ngừng.”
Bạch Dự ra lệnh một tiếng, mấy người kia lập tức dừng động tác, không biết Bạch Dự muốn làm gì.
Mắt thấy sắc mặt Bạch Dự khó coi bước từng bước một đi tới, Mục Hạc ôm chặt đồ vật trong lòng ngực.
Bạch Dự đứng vững trước mặt hắn, chậm rãi rút kiếm trong tay ra.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, Trình Đạo Tú cũng có chút kinh ngạc: “Sư huynh ngươi muốn giết hắn sao? Nhị sư bá biết thì làm sao đây?”
Mắt thấy chuyện càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều hoảng hốt. Giết hại đồng môn là trọng tội, với thân phận của Bạch Dự, chưởng môn chắc chắn sẽ không làm khó dễ hắn. Nhưng còn bọn họ thì sao?
Bạch Dự mở miệng nói: “Hắn ta dám vì một người đã chết đi trở mặt với Bạch gia sao?”
Hắn một bên nói, một bên nâng kiếm lên cao cao.
Mục Hạc một cái chớp mắt cũng không hề chớp, Hắc Liên trong thần thức nhanh chóng xoay tròn, quanh thân ẩn ẩn nổi lên sát khí.
Ngay khi thanh kiếm kia cách cổ hắn chừng ba tấc, Hắc Liên liền ngưng tụ lệ khí thành một điểm đen trên mi tâm hắn.
Bỗng nhiên một đạo sóng khí đánh úp tới, miễn cưỡng đánh vào thân kiếm trên tay Bạch Dự, đẩy cả người hắn ngã nghiêng lảo đảo, thậm chí còn xoay nửa vòng.
Bạch Dự tự xưng là thiên chi kiêu tử, chưa từng bị mất mặt như thế này, huống chi còn ở trước mặt Trình Đạo Tú.
Hắn xoay người lại, khóe mắt muốn nứt ra: “Ai!” Hắn không tin một cái bao cỏ vừa lên núi như Mục Hạc có thể phát ra phản kích như vậy.
Quả thật Mục Hạc cũng chưa kịp động thủ.
Một thân ảnh vững vàng rơi xuống đất đứng chắn trước mặt Mục Hạc, bình tĩnh nói: “Là ta.”
“A, nhị sư bá?” “Là nhị sư bá tới.” “Làm sao bây giờ?”
Mấy người hoảng hốt.
Trước mắt Mục Hạc một mảnh huyết sắc mông lung, chợt thấy sắc xanh đạo bào của Tạ Tri Vi, cuống quýt cố gắng gượng thẳng dáng người: “Sư tôn.”
Bạch Dự một chút cũng không sợ hãi, ngược lại bởi vì Tạ Tri Vi làm cho hắn xấu mặt, đối với Tạ Tri Vi đã giận càng thêm giận. Lập tức trừng mắt nói: “Là ngươi.”
Ngoài dự đoán, Tạ Tri Vi lần đầu tiên hờ hững với hắn, chỉ nghiêng đầu về phía sau, ôn nhu hỏi: “Có đau không?” Đậu xanh ghê tởm muốn phun, cần phải nói câu buồn nôn như vậy sao.
Mục Hạc vội vàng xua tay: “Không đau không đau, sư tôn, đệ tử không đau một chút nào.”
Tạ Tri Vi nghiêng người, nhìn vết thương trên mặt hắn, thở dài: “Đã bị đánh thành như vậy rồi, còn không chịu nói thật với vi sư.”
Moá, bị đánh sắp không nhận ra diện mạo, nhìn mặt mũi bầm dập thế này, đám fans nữ của Hà Tranh nhất định sẽ khóc mù mắt ha ha ha ha!
Không thể cười, nghiêm túc, trong lòng phải kính sợ đối với nam chính.
Mục Hạc cắn cánh môi dưới, không hề hé răng. Nước mắt ngậm trong hốc mắt sắp rơi nhưng vẫn chưa rơi, lúc này bị vết máu dưới mí mắt khiến cho nhòe đi chảy ra ngoài, thoạt nhìn đặc biệt khiến người thương xót.
Mặc dù biết dáng vẻ đáng thương này chỉ là giả vờ, Tạ Tri Vi vẫn cười thầm, sau đó xoay người nhìn Bạch Dự bằng ánh mắt xưa nay, có điều ý cười nơi khóe miệng đã nhạt đi.
“Các vị sư điệt ở ngoại thành Tạo Cực của ta vây đánh đồng môn thế này, cho hỏi là lý do gì vậy?”
Trình Đạo Tú vội nói: “Xin nhị sư bá bớt giận, hôm nay đệ tử theo Bạch sư huynh đến đây chúc mừng, giữa đường gặp được Mục Hạc sư đệ. Đệ tử thấy con mèo trắng trên tay hắn quá đáng yêu, muốn sờ một cái, ai ngờ con mèo này ngang bướng, cắn đệ tử bị thương. Các vị sư huynh vì đòi một lời giải thích cho đệ tử, lúc này mới có chút tranh chấp.”
Có chút tranh chấp sao, sắp xảy ra án mạng rồi đó em gái!
Mấy người kia cũng lập tức phụ họa theo: “Không sai không sai, đây chỉ là hiểu lầm.” “Nhị sư bá, chúng đệ tử đều không phải cố ý.”
Không phải cố ý thì đem người ta đánh gần chết, đợi các ngươi cố ý chắc muốn lật tung hết cái Tạo Cực thành???
Tạ Tri Vi đang muốn châm chọc hai câu, nhưng hệ thống giống như u linh lập tức xông ra: “Cảnh cáo, Tạ Tri Vi không được cãi lộn với người khác, mời ngài diễn đúng tính cách!”
Tạ Tri Vi đành phải từ bỏ, nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi thẳng Mục Hạc: “Đồ đệ, có đúng như vậy không?”
Mục Hạc đã từ trên mặt đất ngồi dậy, trong lòng ngực lộ ra “Cẩu” được hắn gắt gao bảo vệ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu “Cẩu” một chút, “Cẩu” dịu dàng ngoan ngoãn liếm liếm lòng bàn tay hắn, nếu như xem nhẹ một thân vết thương đầu bù tóc rối này của Mục Hạc, hình ảnh thiếu niên và mèo trắng ở chung sẽ trở nên vô cùng hài hòa.
Tạ Tri Vi xác định, quả nhiên đúng là con mèo trong nguyên tác có nhắc tới kia, chỉ gần gũi với một mình Mục Hạc.
Mục Hạc khẽ nói: “Không sai, Bạch sư huynh sao có thể gây khó dễ cho đệ tử được. Bạch sư huynh luôn luôn khoan dung nhân hậu, cho dù đệ tử có làm càn, sư huynh cũng sẽ không để vào mắt, hắn nhất định sẽ không động tới một đầu ngón tay của đệ tử.”
Tạ Tri Vi không khỏi âm thầm tán dương, không hổ là nam chính! Bộ dáng phúc hậu và vô hại, thoạt nhìn như nói chuyện vì người khác, cố tình lại đạt tới hiệu quả ngược lại như hắn mong muốn.
Bạch Dự vốn tâm cao khí ngạo, đừng nói người khác không để hắn vào mắt, cho dù trên đường gặp hắn chào hỏi chậm nửa nhịp, hắn đều có thể ghi hận trong lòng.
Huống chi câu nói cuối cùng của Mục Hạc còn âm thầm châm chọc Bạch Dự không dám đụng tới hắn ta.
Quả nhiên nghe xong lời này, sắc mặt Bạch Dự càng thêm u ám, tức khắc rút kiếm chỉ về phía Mục Hạc: “Có tin ta lập tức giết chết ngươi không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.