Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 65: Biệt viện




Tạ Tri Vi ngơ ngác quay đầu, chợt thấy Đạm Đài Mộng với vẻ mặt sợ hãi đứng thấp thoáng trong rừng rậm trước cổng chính của Ma Tông, trên người bị quấn dây xích sắt cực kỳ chặt chẽ. Bên cạnh nàng là Thu Trọng Vân đang mỉm cười, một đầu khác của dây xích chính là nằm trong tay của nàng ta.
Thật là sợ cái gì sẽ tới cái gì.
Phải biết rằng, mồi dẫn thuốc nổ khiến Tạ Tri Vi lưu lại Ma Tông chính là nữ chính. Hiện tại hắn hoàn toàn có thể bôi mỡ lên đế giày nhẹ nhàng chuồn êm, nhưng Thu Trọng Vân có thể từ bỏ ý đồ sao?
Quả nhiên, ngay trước mặt mấy tên thủ vệ ma binh, Thu Trọng Vân uyển chuyển bái hắn một cái, mắt long lanh nước mùa thu: “Thánh Quân ngài đã trở về, thuộc hạ ngài tìm nãy giờ. Vị tiểu muội muội này chắc là bị điên, tự tiện xông vào Ma Tông chúng ta thì không nói, còn luôn miệng kêu ngài là ân công. Ngài nói xem, đầu óc nàng có phải không được ổn không.”
Lúc nàng ta nói xong câu cuối cùng, bỗng dưng nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm về phía Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi cảm thấy trong ánh mắt này tựa như cất giấu một mũi khoan, chỉ cần hắn nói sai một câu, sau một giây nó sẽ chọc chết hắn, a không, chọc chết Đạm Đài Mộng.
Đạm Đài Mộng cũng không ngốc, nghe xong lời uy hiếp này, nhìn quanh bốn phía, lập tức ngậm miệng thành thật cúi đầu xuống.
Tạ Tri Vi hắng hắng giọng, giả bộ “Ừ” một tiếng, nói: “Nếu đã như thế, đuổi ra ngoài là được.”
Thu Trọng Vân lại nói: “Thuộc hạ có cái chủ ý càng tốt hơn, Thánh Quân có muốn nghe hay không?”
Mẹ nó thế này còn ngại không đủ loạn sao? Tạ Tri Vi bó tay toàn tập: “Nói.”
“Vị muội muội điên điên khùng khùng này nếu để chạy loạn ra ngoài kêu gào, không phải sẽ làm hỏng mất uy danh của Thánh Quân sao? Không bằng giữ lại trong Ma Tông, để thuộc hạ cố gắng chiêu đãi, có lẽ có thể trị khỏi bệnh cho nàng.”
Đạm Đài Mộng buột miệng thốt ra: “Không thể nào.”
Tạ Tri Vi học bộ dáng của Xích Viêm nheo mắt lại, nói: “Ngươi còn biết chữa bệnh?”
Thu Trọng Vân cười nghênh đón ánh mắt của hắn: “Thánh Quân có điều không biết, tài lẻ của thuộc hạ cũng không ít đâu.”
Đạm Đài Mộng cứ như vậy đã bị giam giữ. Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác cũng có một đoạn cốt truyện thế này, Đạm Đài Mộng và nam chính xa nhau nhiều năm, bởi vì trừ ma vệ đạo mà xâm nhập vào Ma Tông, bị Thu Trọng Vân vây khốn. Lúc này nam chính chạy tới nhận người, Thu Trọng Vân và Đạm Đài Mộng không đánh không quen biết, từ đây xưng hô tỷ muội, nhờ đó mà trong mê trận hộ pháp của Ma Tông mới có một đoạn song phi cùng nhau vui vẻ.
Nhưng hiện tại, nam chính thấy Đạm Đài Mộng chỉ hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, Thu Trọng Vân lại quyết tâm phải làm dì của hắn, còn có thể phi được đến đâu.
Tạ Tri Vi sống không còn gì luyến tiếc click mở hệ thống.
Thảo Mãng Anh Hùng hào hứng gấp trăm lần xuất hiện: “Thế nào thần tượng, gần đây đi cốt truyện có thuận lợi không?”
Bình tĩnh như vậy? Thế mà không có giống như trước kia gấp không chờ nổi hỏi cốt truyện phát triển tới đâu? Quả nhiên là bị cốt truyện hố nhiều gây nên?
Nhưng Tạ Tri Vi bị hố nhiều như vậy, cũng không cách nào bình tĩnh giống như hắn, trực tiếp trợn trắng mắt: “Thuận cái con chim, tôi đánh cuộc năm cọng lông, lấy hướng phát triển hiện tại của cốt truyện, cho dù có trực tiếp khoan trong đầu cậu ra tám trăm cái động lớn, cậu cũng không thể viết ra được!”
Lúc này đến phiên Thảo Mãng Anh Hùng ngơ ngác: “Không phải chứ thần tượng, nếu đã không thuận lợi, sao gần đây anh không kêu réo tôi?”
Tạ Tri Vi cười lạnh: “Có tác dụng sao?”
Thảo Mãng Anh Hùng ủy khuất nói: “Thần tượng, vậy là anh không đúng rồi. Chúng ta cần phải kết nối với nhau, không kết nối sao có thể giải quyết vấn đề, không giải quyết vấn đề sao tôi có thể bảo đảm phúc lợi cho anh ở thế giới này?”
Tạ Tri Vi khó có thể tin: “Tôi mẹ nó còn có phúc lợi ở thế giới này?”
“Đương nhiên là có!” Thảo Mãng Anh Hùng nói chắc chắn, “Sinh mạng không kết thúc, đoạt diễn không dừng lại, anh chính là diễn bá kiêm ảnh đế, có suất diễn gì mà anh không đoạt được?”
Lời này để Tạ Tri Vi nghe xong vô cùng vui vẻ, nhưng hắn còn có tự mình hiểu lấy, hờ hững nói: “Đừng khen loạn nữa, suất diễn của vai nữ tôi không thể nào đoạt được.”
“Cái đó thì chưa chắc.” Thảo Mãng Anh Hùng lấy lòng cười he he hai tiếng, “Thần tượng nếu anh cảm thấy manh mối quá loạn không thể nào tóm gọn, có thể trao quyền cho tôi, tôi trực tiếp đem những nội dung chính mà mấy ngày nay anh đã trải nghiệm nhìn qua một lần.”
“Tóm gọn nội dung chính? Còn có loại thao tác này?”
“Đúng thế, công nghệ cao mà.”
“Vậy cậu xem đi, tôi trao quyền, mau lên.”
Năm phút sau, Thảo Mãng Anh Hùng vỗ lên đùi đen đét, liên tiếp truyền tới tiếng “Đậu xanh”.
Tạ Tri Vi nhíu mày: “Đậu xanh cái gì, nói tiếng người đi.”
Sau một lúc lâu, Thảo Mãng Anh Hùng mới có thể nói chuyện lưu loát: “A a a a, không hổ là thần tượng, không hổ là diễn bá, ngay cả suất diễn của Boss cũng bị anh đoạt, thật là lợi hại!”
Tạ Tri Vi: “……”
Thảo Mãng Anh Hùng hưng phấn không thôi: “Thần tượng, anh có từng nghĩ tới muốn trở thành vai chính của quyển sách này không?”
“Trở thành vai chính? Cậu có lầm không đó?” Tạ Tri Vi sửng sốt, ngay sau đó nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ, muốn tôi xuyên thành Mục Hạc?”
Thảo Mãng Anh Hùng lên tiếng phủ nhận: “Không không không, chuyện này sao có thể, anh là lựa chọn tốt nhất cho vai Tạ Tri Vi nha.”
“Vậy cậu có ý gì?”
“Thần tượng, anh đóng phim vô số, chắc là biết thiết lập song nam chính chứ?”
Tạ Tri Vi đóng lại hệ thống đã một lúc lâu, nội tâm vẫn không thể bình tĩnh.
Cái gọi là kiến nghị của Thảo Mãng Anh Hùng, chính là muốn hắn tăng cường nỗ lực đoạt diễn, ngoại trừ suất diễn của nam chính tất cả những suất diễn quan trọng còn lại đều bá chiếm hết, đợi chỉ số tồn tại cảm đầy năm ngôi sao, địa vị của hắn sẽ bay vèo lên nam chính, đến lúc đó mặc kệ cốt truyện lệch tới đâu, hệ thống cũng sẽ không gây khó dễ hắn nữa.
Cách nói thì đúng, nhưng trên thực tế hiện tại hắn đang đoạt suất diễn của Boss phản diện, còn muốn tăng cường nỗ lực thế nào đây?
Tạ Tri Vi đành phải chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Trước mắt Đạm Đài Mộng bị bắt, Thu Trọng Vân có dị tâm không biết đang lén lút bày kế hoạch gì. Có điều có thể khẳng định, chuyện hắn ôm thân phận Xích Viêm trước mắt chỉ có hai nữ nhân này biết, có thể yên tâm hành động rồi.
Liên tiếp mấy ngày bình an vô sự, nhìn chỉ số tồn tại cảm bị kẹt ở bốn ngôi sao, lòng Tạ Tri Vi bắt đầu ngứa ngáy. Hắn khóa chặt cửa phòng, men theo lộ tuyến lúc trước, trực tiếp sử dụng Hồng Liên phá vỡ không gian tiến vào chỗ ở của Mục Hạc trong ngọn núi kia.
Khoảng sân cũng là một mảnh rừng trúc, ly kỳ chính là, trúc này lại là trúc gai chỉ có ở Tạo Cực Thành.
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, bề ngoài thoạt nhìn nam chính một mình chống đỡ một phương, trên thực tế vẫn có chút lưu luyến với chuyện cũ. Một số người có tuổi thơ bất hạnh thường sẽ cất giữ búp bê hoặc món đồ chơi gì đó lúc còn nhỏ để bù đắp bị thiếu hụt cảm giác an toàn, loại hành vi này của nam chính so với bọn họ cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà, sao hắn không nhớ ra nam chính còn có thiết lập này trong nguyên tác?
Hồ cá vàng, đình nhỏ nghỉ chân, ngay cả cách bài trí cũng giống với Tuế Hàn Cư y như tạc. Có điều ngoại trừ những thứ này, một bóng ma cũng không có, nam chính càng không ở đây, chỉ có một đạo kết giới bao phủ bên ngoài. Kết giới này lại do kiếm khí của Thanh Bình Kiếm ngưng tụ mà ra.
Thế này thì quá hợp ý Tạ Tri Vi. Tâm tư của nam chính quả thật vô cùng cẩn thận, Thanh Bình Kiếm độc nhất vô nhị, thế gian ngoại trừ chủ nhân của nó, ai cũng không vào được.
Ngàn tính vạn tính, chắc chắn nam chính không thể nào ngờ được Thanh Bình Kiếm còn có một chủ nhân đời trước.
Tạ Tri Vi trực tiếp đẩy cửa vào phòng, quen cửa quen nẻo cứ như về nhà của mình. Hắn vốn tưởng rằng tối thiểu nam chính sẽ trang trí trong phòng thoải mái một chút, ít nhất cũng không tồi tàn như Tuế Hàn Cư?
Nhưng không như hắn tưởng tượng, căn phòng to như vậy, ngoại trừ cái bàn và một cái giường ván gỗ thì cái gì cũng không có, thật giống như một căn hầm lạnh.
Chẳng lẽ nam chính có khuynh hướng chịu ngược? Ngủ trên giường cứng như vậy mới có thể an tâm? Chẳng lẽ eo lưng của hắn không tốt lắm?
Tạ Tri Vi càng thêm thất vọng, nhìn khắp mọi nơi, cuối cùng ở dưới gối đầu trên giường gỗ phát hiện có một chỗ hơi nhô cao, như là có cái gì. Tạ Tri Vi lo lắng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không có một ai. Hắn không dám dùng linh lực lật lên, chỉ phải đánh bạo lấy tư thế cực kỳ bất nhã bò lên trên giường, sờ soạng dưới gối đầu.
Là một cái hộp vuông vức, chạm vào tay mát lạnh, hiển nhiên là được chế tác từ ngọc thạch tốt nhất.
Tạ Tri Vi không khỏi chửi thầm Mục Hạc, tên nhóc này quả nhiên thích sĩ diện, binh phù cha hắn cho hắn đựng trong hộp tơ lụa hắn còn không vui lòng, phải tự mình đựng trong hộp ngọc mới chịu.
Hắn đang định mở ra hộp nhìn, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kim loại va chạm thanh thúy.
Tạ Tri Vi đang ở trạng thái tập trung tinh thần cao độ, thiếu chút nữa quăng rớt cái hộp, còn không đợi cho hắn ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên một cái bóng trắng chạy tới, xông thẳng vào mặt hắn.
Tạ Tri Vi không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp né sang bên cạnh, tiện tay ném cái hộp trong tay qua.
“Meo ——”
Tạ Tri Vi ngẩn ra, tiếng kêu này sao quen tai vậy?
Hắn tập trung nhìn kỹ, quả nhiên có một con mèo mập toàn thân trắng như tuyết núp trong góc tường nhìn hắn chằm chằm như hổ rình mồi, cái hộp ngọc thạch xoay tròn đảo quanh trên mặt đất, vậy mà vẫn không vỡ nát.
Tạ Tri Vi không rảnh đi cảm thán nam chính cẩn thận như vậy, dùng cái hộp tốt đến thế để cất giữ binh phù, lập tức buột miệng thốt ra: “Cẩu!”
“Cẩu” nghe thấy tiếng gọi này, có chút nghi hoặc chợt lóe trong đôi mắt xanh, toàn thân đang xù lông cũng hơi thu liễm lại. Nó một bên ngang ngược dò xét Tạ Tri Vi, một bên lắc lư đi tới cửa, vồ chụp một đồ vật màu đen.
Xem ra con mèo chết tiệt này bốn năm nay trôi qua không tệ, toàn thân mập ra da lông bóng loáng, chắc chắn là không ít lần vớt cá vàng trong hồ ở ngoài sân kia lên ăn, so với hồi ở Tuế Hàn Cư an nhàn hơn nhiều. Tạ Tri Vi còn đang cảm thán, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía móng vuốt của “Cẩu”, lập tức nổi giận.
Chẳng trách mới vừa rồi sao lại nghe được tiếng kim loại, binh phù vậy mà trở thành món đồ chơi của con mèo chết tiệt này?
Mục Hạc thật là một thằng nhóc phá của! Có biết binh phù này có bao nhiêu người mơ ước không, cho dù chơi không bị hỏng, thái độ này của ngươi cũng không được!
Nói như thế…… Thứ đựng trong cái hộp ngọc thạch kia lại là thứ gì? Vậy mà quý giá hơn cả binh phù?
Tạ Tri Vi bước ra một bước, khom lưng nhặt lên, một lần nữa cầm cái hộp ngọc thạch vào trong tay. Đang định mở ra nhìn, bỗng nhiên cổ tay căng cứng, “Cẩu” tựa như một u linh nhào tới, nhanh chuẩn tàn nhẫn cắn phập vào.
“Nhả ra!” Tạ Tri Vi nổi đóa, bốn năm rồi mà con súc sinh này vẫn còn là cẩu không bỏ được thói quen ăn phân…… Nghe có chút kỳ quái.
Đúng vào lúc này, bên ngoài kết giới xuất hiện gợn sóng rất nhỏ, rừng trúc gai nhẹ nhàng lay động giống như có một trận gió nhẹ vừa lướt qua.
Tạ Tri Vi không cần nhìn cũng biết là ai đã trở lại. Hắn không quản được nhiều như vậy, trực tiếp kéo theo “Cẩu” bò lên trên giường, đem cái hộp ngọc thạch một lần nữa nhét xuống dưới gối đầu. Sau đó, tay vội chân loạn lấy Hồng Liên ra phá vỡ hư không bỏ chạy trối chết.
Chờ hắn mặt mũi tràn đầy hậm hực trở lại phòng, “Cẩu” còn ở trên cổ tay hắn chơi đánh đu giống như một vật trang sức bị treo lên, nặng trình trịch.
Tạ Tri Vi lúc này vẫn không dám đối mặt với Mục Hạc, nhưng lúc hắn tiến vào đường hầm do Hồng Liên phá vỡ, trong đầu lại hiện lên một thân ảnh cao lãnh bá khí vô cùng rõ nét —— đó là Mục Hạc thân mặc áo trắng.
Nhớ tới thời điểm Cửu Châu Vương muốn sờ đầu của hắn, bị hắn ngạo kiều né tránh.
Tạ Tri Vi tự an ủi mình, năm đó đầu của hắn anh đây muốn sờ bao nhiêu là có thể sờ bao nhiêu, cho dù về sau hắn đối với ta kêu đánh đòi giết, cũng coi như đủ vốn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.