*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết trắng xung quanh lạnh lẽo, mũi kiếm chiếu vào mắt Minh Không càng lạnh hơn.
Minh Không hoảng hốt kêu một tiếng: “Thẩm sư huynh!”
Thẩm U rất phù hợp với thiết lập tính cách trong nguyên tác, tuy rằng lạnh nhạt nhưng thiện lương chính trực. Minh Không ở bên cạnh hắn khổ tâm xu nịnh nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu rõ.
Cho nên Thẩm U đối với loại người đạo đức giả “hung thủ giết người” như Minh Không làm ra hành động này, không chút nào khiến người ta ngoài ý muốn.
Nhưng một người nếu có mưu đồ đối với một người, chắc chắn sẽ ôm lấy ảo tưởng và mơ mộng.
Minh Không thì thào: “Ta đối với sư huynh tốt như vậy, sư huynh lại……”
“Ngươi thật sự đối xử với ta không tệ.” Sắc mặt Thẩm U không chút buông lỏng, mũi kiếm thậm chí còn tiến về phía trước mấy tấc “Nhưng việc này cùng với việc ngươi có giết người hay không không hề có liên quan.”
Tạ Tri Vi nhìn đến đây, có chút nghi hoặc. Nếu Thẩm U quyết lòng muốn giết Minh Không, vậy Minh Không tuyệt đối chỉ có bó tay chờ chết, làm thế nào ngược lại về sau người xui xẻo lại là Thẩm U và Nhiếp Đình?
Khóe miệng Minh Không có chút run rẩy, “Nói như vậy, Thẩm sư huynh nhất định muốn giết ta?”
“Không.” Thẩm U lắc đầu, hắn không đợi trong mắt Minh Không dấy lên ánh sáng mừng rỡ, không chút lưu tình liền dập tắt, “Ta sẽ không sử dụng tư hình. Cần phải giao ngươi cho sư huynh và các vị trưởng lão thu xếp, đợi sau khi công thẩm mới xử trí.”
Ngữ khí của hắn có chút lạnh nhạt, như thể đang nói tới một đồ vật nào đó.
Đây vốn là trình tự nhất quán mà các đại môn phái thường công thẩm đệ tử mang tội, nhưng Minh Không lại chịu không nổi.
Hắn bỗng nhiên lui về sau một bước: “Không thể nào! Ta tuyệt đối không thể bị công thẩm!” Dứt lời xuất ra kiếm quyết, thả người nhảy vọt lên thân kiếm, nhanh như cắt chạy trốn ra khỏi núi.
Tạ Tri Vi biết ngay hắn ta sẽ như vậy. Lúc công thẩm bất cứ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, bất cứ nội tình gì cũng sẽ bị đào ra. Một khi tra ra thân phận của A Nhị, gần như đại biểu cho lời bịa đặt lúc trước của Minh Không sẽ bị vạch trần.
Kia chỉ sợ so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Thẩm U vừa thấy Minh Không như thế, ánh mắt ngưng lại, miệng nói: “Làm càn.” Nói rồi ném kiếm lên không trung, ngự kiếm đuổi theo.
Tu vi của Minh Không không sánh bằng Thẩm U, tất nhiên là chạy không khỏi hắn. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, hắn khẽ cắn môi, chưa từ bỏ ý định trốn về phía núi rừng ở phía nam.
Thẩm U cắn chặt không buông, thế nhưng núi rừng dày đặc, căn bản không có cách nào phát huy tốc độ hết hoàn toàn.
Hai thân ảnh một xám một trắng rượt đuổi vòng quanh vách đá lớn nhỏ qua lại mấy vòng, Tạ Tri Vi nhịn không được lại ngáp một cái.
Thẩm U rốt cuộc mất kiên nhẫn, giơ tay đánh một chưởng ra ngoài.
Một chiêu này vừa nhanh vừa độc, quang hoa gào thét rơi xuống bốn phía chung quanh Minh Không, Minh Không nhanh chóng tránh thoát, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Thẩm U một kích không trúng, nhăn mi tâm lại một chút, ngay sau đó lại đánh ra hai ba chiêu.
Chưởng phong quét ngang, uy lực rất lớn, liên lụy tới một vài cây cối bị ngã đổ.
Minh Không bị đá vụn và sóng khí vây quanh hoàn toàn, không đường trốn thoát, tuyệt vọng gào rống một tiếng, tựa như cánh chim bị bắn hạ, cả người cùng với kiếm thẳng tắp rớt xuống.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Chỉ còn lại một mình Thẩm U, hắn đáp xuống một chỗ rừng núi bị chưởng phong cắt gọt phần đỉnh chóp.
Bởi vì Minh Không rơi xuống quá nhanh, Tạ Tri Vi đuổi theo hắn, không có cách nào thấy rõ biểu tình của Thẩm U.
Nhưng không cần nghĩ, chắc cũng là vẻ mặt không chút biểu tình.
Nói chung cái chuyện xưa này sắp có chuyển biến, sáo lộ chẳng qua cũng chỉ có mấy kiểu như vậy. Chờ hình ảnh bị kéo một đoạn, lúc dừng lại lần nữa, Tạ Tri Vi đã không còn sức để đậu xanh rau má.
Minh Không có vận khí tốt kinh người, bị nhánh cây đón đỡ không bị ngã chết, cuối cùng rơi vào dòng sông. Hắn ôm gốc gỗ trôi nổi trong vô thức thật lâu, cuối cùng ngừng lại trước một sơn động. Sau khi dò xét thương thế trên người, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi vào sơn động. Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng tại một chỗ dùng tảng đá bày ra loạn trận phát hiện rất nhiều xương cốt của động vật, thậm chí có của con người, bên cạnh còn vẽ mấy cái phù chú quái dị.
Minh Không quan sát mấy thứ này một hồi, vò đã mẻ không sợ rơi, cầm kiếm đào xuống.
Cái trận pháp này hình như là dùng để phong ấn cái gì đó. Huyền Vân Kiếm Phái có nguồn gốc từ Ma tông, có loại tà môn ma đạo này cũng không có gì kỳ quái.
Tạ Tri Vi nhìn cửa động một vòng, không phát hiện có người lưu lại dấu vết.
Xem ra nơi này ngay cả Huyền Vân Kiếm Phái cũng không biết.
Rất nhanh, Minh Không đã đào ra hai món đồ vật, trên mặt lộ vẻ kinh dị.
Tạ Tri Vi vừa nhìn, đậu xanh, cái này cũng không thể nói là vận khí! Quả thực là bật hack!
Một miếng sắt, sau lưng có khắc chữ tiểu triện lít nha lít nhít, Tạ Tri Vi không biết là gì. Minh Không nhìn ba chữ ở mặt trước, chậm rãi đọc: “Ngự Tâm Thuật……”
Tạ Tri Vi chưa từng nghe qua cái này, hắn quan tâm chính là một món khác.
Phía dưới miếng sắt, có một đóa hoa sen màu đen nho nhỏ bị đè lên.
Minh Không nhíu mày, lật qua lật lại nhìn một chút, vung tay ném vào một góc.
Tạ Tri Vi cứng họng, cơ hồ muốn vươn ra tay Nhĩ Khang.
Mẹ nó đây chính là Hắc Liên! Một trong bốn đóa sen bảo vật! Thế mà bị coi như hàng đóng gói ném đi? Sao ngươi so với Tạ Tri Vi hàng thật còn mạnh tay hơn vậy!
Minh Không vùi đầu nhìn miếng sắt có khắc Ngự Tâm Thuật, rất nhanh, lộ ra một nụ cười. Hắn chậm rãi đi đến cửa động, nhìn chằm chằm khoảng không nơi hắn rơi xuống, tựa như hắn đã có tất cả.
Mục Hạc lại kéo kịch bản như bay, rất nhanh Minh Không đã về tới Huyền Vân Sơn. Một tên đệ tử đang tập luyện trong rừng cây, bị Minh Không đột nhiên vụt ra làm cho giật nảy mình.
Minh Không trong bộ y phục rách nát, phảng phất một lần nữa trở về làm ăn mày. Tên đệ tử này sửng sốt hồi lâu mới nhận ra hắn, cả kinh nói: “Minh Không sư huynh? Sư huynh đi đâu vậy, sao lại ăn mặc thành cái dạng này?”
Theo lý thuyết, hắn giết người lại phản kháng bị Thẩm U đuổi bắt, hẳn là mọi người nên đòi đánh mới đúng.
Minh Không nghi hoặc không thôi hỏi: “Thẩm sư huynh…… Vẫn chưa nói gì?”
Đối phương không hiểu ý này: “Thẩm sư huynh? Thẩm sư huynh làm sao rồi?”
Xem ra, tất cả những chuyện trước đây đều theo hắn “chết” mà kết thúc, Thẩm U cũng không có nói ra ngoài, thật đúng là quân tử.
“Không có gì.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Minh Không hơi hơi mỉm cười, “Ta sở dĩ mặc thành như vậy, còn không phải vì cái này sao.” Hắn xuất ra miếng sắt, ánh sáng chợt lóe lên.
Đệ tử kia hiếu kỳ nhìn trong tay hắn, miếng sắt rỉ sét bỗng dưng phát ra một đạo ánh sáng chói mắt.
Minh Không giơ tay quơ quơ trước mắt đệ tử kia: “Này.”
Đối phương ngây ra như phỗng, không hề có phản ứng, thật giống như biến thành một cái xác không hồn, đôi mắt cũng không có thần thái.
Minh Không mỉm cười thích thú, dùng giọng điệu cao ngạo chưa bao giờ có mà nói: “Cởi áo ngoài của ngươi cho ta.”
Đối phương máy móc làm theo, rất nhanh đã trút bỏ y phục trên người, dùng hai tay nâng đến trước mặt Minh Không.
Minh Không đưa tay lấy xuống, xoay người định đi, nghĩ nghĩ, lại quay đầu phân phó: “Tốt, ngươi có thể chết rồi.”
Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm.
Trơ mắt nhìn tên đệ tử kia tựa như rối gỗ bị thao túng, chỉ một câu nói của Minh Không, hắn ta thật đúng là nhặt kiếm trên mặt đất lên, quẹt trên cổ một vòng, tức khắc máu nóng văng khắp nơi.
Nếu nói hành động trước kia của Minh Không là súc sinh, vậy hiện tại nghiễm nhiên là ma quỷ.
Ngay cả Tạ Tri Vi biết trước cốt truyện, tự tin khống chế toàn cục, vẫn không khỏi cảm thấy kinh sợ mấy phần. Cũng may chính mình đứng về phe nam chính, nếu không rơi vào tay loại bệnh thần kinh lạm sát người vô tội này, ai biết sẽ có kết cục gì.
Hiện giờ đám người Lục Chiêm Vân và Độ Sinh hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.
Lúc Minh Không tìm được Thẩm U, người kia đang ngồi đọc sách một mình trong lương đình ở Bội Hoa Cư.
Sáng sớm, trong núi tĩnh lặng, ánh nắng chiếu vào mấy khóm lan héo rũ, tầng băng phía trên tỏa ra ánh sáng óng ánh. Bên cạnh hắn có đặt cây sáo mà lúc trước Nhiếp Đình đưa tặng, lỗ thoát khí có chút ướt át, dường như vừa mới thổi qua.
Tạ Tri Vi thở dài, người kia đã từng là một thanh niên rất tốt đẹp, khó trách có thể cùng Tạ Tri Vi hàng thật được xưng tụng là “Nhị tiên”.
Thẩm U cảnh giác đứng lên, đợi trông thấy Minh Không công khai đi ra từ phía sau hòn giả sơn, gương mặt đang nhu hòa lập tức lạnh lẽo.
“Ngươi không chết.”
Minh Không đã thay y phục của tên đệ tử mới vừa rồi, tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng tốt xấu gì không tính là chật vật. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm U, hỏi từng chữ: “Thẩm sư huynh rất thất vọng sao?”
Thẩm U đem sách vở trong tay chụp lên bàn “Làm sao ngươi vào đây được?”
Minh Không cười rộ lên, tiếp tục công khai đi về phía lương đình. Hắn vào Huyền Vân Kiếm Phái nhiều năm như vậy, đại khái cho đến bây giờ chưa từng dám tùy tiện như vậy. Ngoài miệng vẫn lười nhác nói: “Ta chính là cứ như vậy mà đi vào thôi.”
Đệ tử tuần sơn và thủ sơn, phàm là trông thấy hắn, đều bị hắn lắc miếng sắt mê hoặc đôi mắt. Minh Không coi như bớt phóng túng, biết nếu giết quá nhiều người sẽ dẫn tới hoài nghi, chỉ xóa đi ý thức của bọn họ.
Hắn tiến vào Bội Hoa Cư mà mình khao khát nhiều năm, tựa như về nhà của chính mình.
Tạ Tri Vi phi một cái, đồ tiểu nhân đắc chí.
“Huyền Vân Sơn không chứa bại hoại.” Thẩm U không chút do dự rút kiếm ra, trầm giọng cảnh cáo hắn: “Ngươi không đáng để ta ra tay hai lần, mau mau rời đi, ta coi như ngươi đã chết.”
Ánh mắt Minh Không chợt âm u lạnh lẽo “Sư huynh thế mà ngay cả giết ta cũng khinh thường ra tay?”
Thẩm U không cùng hắn nói nhảm, lời ít ý nhiều mà lặp lại: “Đi!”
“Được……” Minh Không nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rơi xuống sáo ngọc trên góc bàn, vừa lúc áo bào của Thẩm U phủ ở phía trên, “Trong mắt sư huynh, ta vĩnh viễn đều kém hơn Nhiếp Đình, có phải không?”
Thẩm U đại khái cảm thấy không thể hiểu thấu, lập tức trách mắng: “Làm càn, dám gọi thẳng tục danh của chưởng môn. Việc này lại có can hệ gì với huynh ấy?”
Không đợi âm cuối rơi xuống đất, Minh Không đột ngột cười một tiếng, gợn sóng trong mắt dần dần biến mất. “Ta biết rồi……”
Hắn lấy trong lòng ngực ra một vật, nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm U đang lạnh đến cực điểm: “Ta muốn lần cuối cùng đưa cho Thẩm sư huynh một thứ.”
Chính là cây sáo mà trước đó mấy ngày hắn gọt nhánh cây để tặng cho Thẩm U.
Không đợi Thẩm U cự tuyệt, hắn liền đưa cây sáo lên miệng, tự mình thổi. Miệng vết thương trên tay hắn đã hình thành vết nứt da, hắn vẫn không hề hay biết, mấy đầu ngón tay di chuyển càng nhanh.
Thẩm U nhíu mày, vừa định nói cái gì, nhưng sau khi một chuỗi âm luật hỗn độn vang lên, mi tâm của hắn bỗng nhiên giãn ra.
“Leng keng” một tiếng, kiếm rơi xuống đất.
Thẩm U rũ đôi tay xuống, ánh mắt ảm đạm không còn ánh sáng, đã xấp xỉ với thần thái mà lần đầu tiên Tạ Tri Vi gặp hắn.
Từ giờ khắc này, tất cả đã là vạn kiếp bất phục, Tạ Tri Vi có chút không đành lòng nhìn xuống.
Minh Không thu hồi cây sáo, biểu tình tận lực bày ra trên gương mặt biến mất không còn, một đôi mắt lộ ra điên cuồng vô hạn.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm U, bước nhanh vào trong lương đình.
“Thẩm sư huynh?” Hắn không xác định, kêu một tiếng.
Thẩm U không hề có động tĩnh.
Chỗ hầu kết của Minh Không giật giật, “Lan…… Lan Tu?”
Thẩm U vẫn như cũ không hề có phản ứng.
Minh Không lập tức giống như bị tiêm máu gà, miệng không ngừng lặp đi lặp lại, tựa hồ trong lòng hắn nghẹn vô số tiếng “Lan Tu”, hôm nay muốn một phát kêu cho đủ.
Thẩm U xem như là Nhị đương gia của Huyền Vân Kiếm Phái, tên “tự” của hắn từ trước đến nay chỉ có mấy vị trưởng lão và Nhiếp Đình có thể kêu, cũng không biết Minh Không đang chấp nhất cái gì.
Tiếp theo, hắn bước từng bước một tới gần Thẩm U, trong miệng thì thầm: “Trong vòng ba bước, trong vòng hai bước, trong vòng…… một bước, rốt cuộc……”
Tạ Tri Vi qua một hồi lâu mới hiểu ra, cộng với trước kia súc sinh này không dám đến gần Thẩm U trong vòng ba bước, đây là hắn đang tính toán.
Minh Không đứng vững bên cạnh Thẩm U, cảm xúc vô cùng kích động, phải hít sâu rất nhiều lần mới có thể bình phục. Trong quá trình này, tay hắn ta không hề nhàn rỗi, vừa kéo tay Thẩm U, vừa ngắm nghía gương mặt Thẩm U trong khoảng cách gần, thậm chí còn nhéo cằm của hắn.
Quả thực lộ ra trò hề.
Thẩm U dưới ánh mắt càng thêm nóng rực của Minh Không vẫn không nhúc nhích, mặc cho hắn ta bài bố.
Tạ Tri Vi không đành lòng nhìn nữa, mẹ nó tại sao nam chính còn chưa kéo tới đoạn sau! Đây quả thực là quá trình một thẳng nam biến cong có biết không.
Rất lâu sau đó Minh Không mới thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nhẹ giọng nói: “Lan Tu, hãy quên những chuyện xảy ra trước kia, từ nay về sau, bất kể là ta nói cái gì ngươi cũng phải tin tưởng vô điều kiện.”
Lời tác giả:
Ta thật biến thái, luôn luôn viết biến thái… Chương sau chắc là có thể viết xong cái phó bản này nhìn trời
—
FM: …