Dắng Thiếp - Nàng Hầu

Chương 1:




1.
Ta là tiểu thiếp của Thế tử Tĩnh Vương, nói chính xác chỉ là một dắng thiếp.
Người Thế tử cưới chính là đích tỷ của ta. Ta chẳng qua chỉ là một sấp của hồi môn có hai chân, theo nàng gả đến Vương phủ mà thôi.
Mấy tháng trước, đích tỷ phát hiện bản thân có thai, để cho các thị thiếp ở hậu viện của Thế tử ngừng dùng canh tránh thai.
Không lâu sau, ta cùng hai di nương khác lại cùng một lúc phát hiện ra bản thân cũng mang thai rồi.
Hiện tại, ta đã mang thai năm tháng, càng thêm chú ý cẩn thận.
Bởi vì ta hiểu rất rõ tính tình đích tỷ của mình, nàng sẽ không cho phép con của thiếp thất được sinh ra.
Nha đầu thiếp thân của ta là Hạch Đào vừa mới từ bên ngoài về.
Nhìn thấy trong phòng không có ai mới lặng lẽ rút từ trong ngực ra một cái bọc giấy nhỏ, mở ra đưa cho ta.
Là một bịch ô mai.
Ta nhanh chóng nhón một viên bỏ vào trong miệng, vị chua ngọt lan trong cổ họng, ta thoải mái đến mức híp cả hai mắt lại.
Hạch Đào lại một lần nữa gói lại bịch ô mai, nhét vào trong ngực.
Vị ô mai lan toả trong miệng, ta và Hạch Đào nhìn nhau cười. Ăn một viên ô mai cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
“Di nương có phải cẩn thận quá rồi không?” Hạch Đào nhìn ta, có chút thương tiếc mà nói.
"Nô tỳ thấy mỗi ngày Mật di nương và Lâm mỹ nhân đều vác bụng đi khắp nơi, dường như sợ người khác không biết các nàng mang thai Phượng Hoàng."
"Nô tài đến phòng bếp lấy đồ ăn cũng luôn đụng phải nha đầu của các nàng ấy đến lấy đồ ăn."
"Người khác đều muốn lấy canh chua, chỉ có ngài là mỗi ngày đến phòng bếp lấy món cay Tứ Xuyên, cũng không biết ngài đây là tội tình gì." Nàng nói.
Ta thở dài một hơi.
Mật di nương và Lâm Mỹ nhân kênh kiệu như vậy, bởi vì họ không hiểu rõ tính tình của đích tỷ ta.
Hạch Đào thoáng chần chừ: "Phu nhân của chúng ta thoạt nhìn là một người hiền hậu nhân từ, chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như vậy chứ?"
"Dù sao thì ngài cũng mang thai dòng dõi của Vương phủ, phu nhân có to gan tới đâu cũng không dám xuống tay với ngài chứ? Nàng ấy không sợ chọc giận đến nhà chồng hay sao?"
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Hạch Đào: "Cẩn thận một chút cũng không sao."
Đối với thủ đoạn của nàng, ta đã được chứng kiến.
Vốn dĩ ta đã được hứa hẹn trước khi vào phủ. Nhưng đích tỷ cảm thấy diện mạo ta tốt lại dễ điều khiển nên đã dùng chút thủ đoạn chia rẽ nhân duyên của ta, bức ép ta cùng nàng gả vào Vương phủ.
Những việc như vậy, ta thấy nhiều lắm. Biết nàng là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, cho nên ở trước mặt nàng có cẩn thận thêm một chút cũng đều không quá đáng.
Ta thu xếp xong xuôi bộ y phục nhỏ cùng chăn bông ta vừa mới thêu xong, để Hạch Đào đi một chuyến đưa cho đích tỷ.
Hạch Đào nhìn ta bằng ánh mắt thương tiếc:
"Làm sao mà Di nương không giữ lại cho mình bất kỳ thứ gì như vậy chứ? Tiểu chủ tử của chúng ta sinh ra chẳng lẽ không cần mặc đến hay sao?"
Ta cúi đầu nhìn vào bụng một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn Hạch Đào: "Không phải còn có em sao?"
Hạch Đào liền cười: "Đúng! Ngài còn có em đây!"
Thế nhưng, chuyến đi này của Hạch Đào đi liền hai canh giờ. Buổi trưa cũng đã qua, nha đầu kia lại vẫn chậm chạp chưa trở về.
Ta càng chờ đợi lại càng nóng lòng, đứng ngồi không yên.
Hạch Đào luôn đặt mọi chuyện của ta lên hàng đầu. Đồ ăn thức uống của ta cũng đều do nàng đến phòng bếp lấy về. Nếu như không xảy ra chuyện lớn, nàng tuyệt đối sẽ không mặc kệ mà bỏ đói ta.
Nhất định xảy ra chuyện!
Ta chịu đựng bất an mãnh liệt trong lòng, chạy ra ngoài tìm Hạch Đào.
Trước tiên, đến chỗ của đích tỷ.
Ma ma ra nói với ta, Hạch Đào tay chân không sạch sẽ, ăn tr.ộm đồ trang sức ở đích tỷ, đã bị bán đi.
Bán?!
Ta như bị sét đánh.
Ta biết đích tỷ đã ra tay rồi.
Hạch Đào là phụ tá đắc lực bên cạnh ta, đích tỷ muốn đụng đến ta, tất nhiên trước hết sẽ muốn bẻ đi cánh tay bên cạnh ta. Cho nên, Hạch Đào mới gặp trận tai hoạ bất ngờ này.
Ta không màng đến bụng lớn, quỳ gối ở trước cửa, đau khổ cầu xin đích tỷ.
Nhưng đích tỷ không muốn gặp ta.
Lỗ ma ma lạnh lùng quát lớn: "Bảo di nương muốn làm gì? Biết rõ phu nhân đang mang thai còn ở đây náo loạn, muốn khiến cho phu nhân không thể nào dưỡng thai cho tốt có phải không?"
Nước miếng của bà ấy cũng đều phun đến trên mặt ta.
"Ngươi cùng nha đầu kia của ngươi đều là một ổ lòng dạ hiểm độc thối nát!"
"Nha đầu kia của ngươi trộm đồ trang sức của phu nhân, ngươi lại tới đây khóc lóc, làm sao hả? Là muốn mưu hại phu nhân, mưu hại tiểu thê tôn nhưng không thành phải không?"
Chụp mũ cho ta tội lớn đến như vậy, ta không có cách nào chống đỡ, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Ta không thể tiếp tục dây dưa, không thể ngã quỵ ở nơi này được. Nếu bởi vậy mà bị đích tỷ gi.ết, Hạch Đào sẽ phải làm sao đây? Hạch Đào triệt để không còn đường để về nữa rồi.
Ta còn phải nghĩ cách khác để cứu Hạch Đào!
Nghĩ nghĩ, ta cắn răng đi đến thư phòng của Thế tử.
2.
Xưa nay, ta luôn an phận thủ thường tại hậu viện, vâng lời nghe lệnh, không dám đi nhầm một bước cũng không dám nói nhiều thêm một câu. Mấy vị di nương khác đều từng đưa chút điểm tâm ăn uống đến thư phòng, nhưng ta chưa bao giờ tới.
Ta còn tưởng rằng gặp được Thế tử sẽ rất khó, không ngờ rằng, gã sai vặt của hắn vừa trông thấy đã lập tức dẫn ta vào.
Thế tử ngồi phía sau thư án màu đen yên tĩnh đọc sách, nhìn qua đôi mắt lạnh tựa như tuyết.
Ta vẫn luôn có cảm giác sợ hắn, nhưng hôm nay ta không để ý được nhiều như vậy.
Ta giống như người bị ngâm mình trong nước, thấy một khối gỗ nổi liền nhào tới túm chặt không buông: "Gia*! Hạch Đào bị bán rồi!"
(*) [爷] (Gia): Tiếng xưng hô đối với nhà quyền quý, quan lại thời xưa. Tôn xưng bậc cha ông hoặc người đàn ông lớn tuổi.
"Gia, thiếp thân chưa từng cầu xin người điều gì. Hôm nay, cầu xin ngài một điều này, cầu xin ngài chuộc Hạch Đào về có được không?"
Nếu là việc của ta, có đánh ch.ết ta cũng không phiền phức đến hắn, nhưng vì Hạch Đào, ta phải thử một lần thôi.
"Gia, chuộc Hạch Đào tốn bao nhiêu tiền? Chỗ này của ta có! Chính ta sẽ đưa tiền chuộc thân cho nàng."
Thế tử từ đầu đến cuối đều không nói gì, ánh mắt buông thõng, rơi ở trên mặt ta:
"Bảo di nương…"
"Thì ra Bảo di nương cũng sẽ vì người khác mà sốt ruột, cũng vì người khác mà khóc."
Lời nói khó hiểu của hắn phút chốc khiến ta sững sờ.
Thế tử gia có ý gì đây? Người chứ nào phải đầu gỗ, đương nhiên biết sốt ruột, đương nhiên biết khóc.
Hắn ung dung từ tốn để sách xuống: "Nếu là đi cầu xin người khác, dù sao cũng phải có chút thái độ cầu cạnh, một lời ăn không nói có là muốn bản Thế tử đi chọc giận đích thê đang mang thai hay sao?"
Ta á khẩu không đáp lời được.
Có lẽ là bị bức đến giới hạn nhất định, ta đột nhiên nảy ra một chút ý nghĩ điên cuồng.
Thái độ…
Hắn muốn ta có thái độ gì?
Ta chỉ là một tiểu thiếp của hắn, trong mắt nam nhân chỉ là món đồ chơi.
Hít sâu một hơi, ta cố nén xấu hổ, run rẩy tiến lên phía trước, ôm chặt thân thể cường tráng của nam tử.
"Gia…" Ta nhẹ giọng gọi.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động lấy lòng hắn. Thế tử rõ ràng sững sờ.
Ta mím môi: "Hết thảy mọi thứ của thiếp thân đều cho gia, thiếp thân không còn gì nữa cả, chỉ có tâm ý là chính bản thân mình, hi vọng Thế tử gia có thể hài lòng…"
Lần này ta phá lệ cố gắng.
Những việc như vậy, ngày thường nói không nên lời, làm không nên chuyện, nói đến liêm sỉ ta cũng không màng, làm là được rồi.
Bụng ta lớn, kỳ thực thị tẩm không được tốt.
Thế nhưng, thị tẩm không tốt cũng có biện pháp khác để thị tẩm.
Dùng tay, dùng miệng, dùng…
Những thủ đoạn nhỏ này trước khi vào phủ ma ma đã từng dạy qua, chỉ là bản thân ta không dám dùng, cũng khinh thường dùng đến, nhưng hôm nay ta không để ý được nhiều như vậy…
Hắn dường như rất hưởng thụ, cuối cùng có chút thở hổn hển nói với ta một câu: "Người này, đừng có không biết tự lượng sức mình, thời điểm nên yếu thế thì phải yếu thế, thời điểm nên xin sự giúp đỡ thì phải xin giúp đỡ, nên tìm chỗ dựa cũng phải tìm chỗ dựa."
Khi ta rời khỏi thư phòng hắn, miệng cũng đều đã sưng lên, tê dại đến không còn cảm giác, nhưng trong đầu lại hoàn toàn tỉnh táo.
Câu nói kia của hắn một mực quanh quẩn ở trong đầu.
Xin giúp đỡ? Đúng thế, trong phủ này cũng không phải chỉ có một chủ tử là đích tỷ…
Ta cũng mang thai cốt nhục của phủ Tĩnh Vương, dù có như thế nào, các chủ tử sẽ không trơ mắt ngồi nhìn người nối dõi bị s.át h.ại mà vẫn mặc kệ phải không?
Lúc ta đang nghĩ ngợi nên đi tìm Vương gia cầu cứu hay là đi tìm Thái phi nương nương thì nha đầu tam đẳng Hồng Nhi từ sân viện chạy vào.
Nàng vừa khóc lại vừa cười, quên cả hành lễ, chỉ nắm lấy bờ vai ta vô cùng kích động:
"Tin tốt đây Di nương, Hạch Đào tỷ tỷ trở về rồi!"
Ta vui mừng quá đỗi: "Ngươi nói cái gì?"
Hồng Nhi vội vàng báo cáo: "Là Phương cô cô bên người Thái phi nương nương cứu Hạch Đào tỷ tỷ ra!"
Đây chính là tin tốt vô cùng!
Thái phi nương nương một mực đóng cửa thanh tu, chưa từng hỏi đến sự tình nơi hậu viện, đích tỷ đến thỉnh an cũng chỉ có thể hành lễ ở ngoài cửa.
Ta vẫn luôn cảm thấy Thái phi nương nương là lão Bồ Tát trấn trạch* ở trong phủ.
(*) [镇宅] (Trấn trạch): nghĩa đen là canh giữ nhà cửa được yên ổn.
A di đà phật! Quả nhiên là lão Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!
Vì cảm kích Thái phi, ta đã thức cả đêm, dùng kiện lông cáo được ban thưởng khi mới bước chân vào phủ để khâu một chiếc áo khoác, một đôi găng tay và bịt tai ấm áp.
Cũng không trách được vì sao ta lại khâu áo khoác, cũng chỉ vì quá nghèo, những thứ ta sở hữu cũng chỉ có kiện da lông này được xem như là thượng thừa, muốn đưa lễ cũng chỉ có mỗi thứ này là có thể dâng lên.
Ta đưa đồ cho Hồng Nhi giao đến cho Phương cô cô.
Vốn dĩ cho rằng, đồ vật của một tiểu thiếp làm ra chưa hẳn Thái phi đã chịu thu nhận, không nghĩ tới thế mà thực sự được tiếp nhận rồi.
Cuối cùng thì Hạch Đào cũng không thể trở về viện của ta. Bởi vì nàng đã bị đích tỷ bán, nếu như nàng trở lại bên cạnh ta sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của đích tỷ, cho nên Hạch Đào bị giữ lại ở trong viện của Thái phi, nói là muốn dạy dỗ lại cho thật tốt.
Nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi!
Khối đá đè nặng trong lòng ta rốt cuộc cũng rơi xuống.
Vào buổi tối, lúc thêu thùa may vá lại kìm lòng không được mà ngâm nga vài khúc hát.
Thế tử không biết đã đến từ lúc nào, ở bên cạnh ta nói: "Di nương vui vẻ đến thế sao?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mặc dù, chuyện này Thế tử gia không ra tay trợ lực, nhưng ta vẫn cảm kích hắn.
Ta mím môi cười cười với hắn.
Có lẽ là nụ cười của ta quá mức chói mắt, không hiểu sao hắn đột nhiên nóng giận. Hắn duối tay đẩy ta, ấn ta sâu vào phía trong giường.
3.
Hôm nay, dường như Thế tử phá lệ mà hung tàn. Lúc hắn ngậm cổ ta, ta đều cảm nhận được mạch máu của ta dưới hàm răng của hắn nảy lên thình thịch, ta thực sự rất sợ, nhỡ đâu hắn sơ ý một chút lại cắn thủng cổ ta thì làm sao.
Sáng ngày hôm sau, hắn gọi ta dậy mặc y phục cho hắn.
Việc này trước kia đều do Hạch Đào làm, hôm nay hắn lại gọi đến ta. Ta còn chưa từng hầu hạ hắn mặc quần áo nên có chút gấp gáp vụng về, thậm chí còn khoá sai đai lưng của hắn, lại cuống quýt mở ra một lần nữa rồi lại chụp vào.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày không mấy vui của hắn, đột nhiên trong lòng ta nảy lên một cái.
Ta cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò: "Nếu là Hạch Đào thì tốt rồi, nàng ấy cẩn thận, hầu hạ gia thì không còn gì để nói."
Ám chỉ Thế tử gia hãy giúp ta mang Hạch Đào trở về đi.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh hừ lạnh phát ra trên đỉnh đầu của ta.
Đây là gia đang tức giận.
Tay ta run lên, cuống quýt ngẩng đầu nhìn qua.
Hắn cúi đầu, ánh mắt âm u thâm thúy, cứ như vậy nhìn thẳng vào ta.
"Ta là phu quân của ngươi, ngươi không hầu hạ ta, lại giao ta cho kẻ khác?!"
Trong nháy mắt ta đã cảm nhận được sát khí của hắn. Cảm thấy có khi nào hắn thực sự muốn… cắn chết ta không.
Ta dừng lại động tác, chịu đựng sợ hãi ở trong lòng, chậm rãi vươn tay ra thử thăm dò mà ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào trong lồ ng ngực của hắn.
Muốn lấy một chút quyền lực ở trên người hắn, bảo hộ cho hài từ của ta.
Hắn nói đúng, ta phải tìm chỗ dựa cho chính mình. Ma hắn là chủ tử cũng là phu quân của ta, là phụ thân của hài tử trong bụng, ta có thể dựa vào hắn.
Hắn không cử động cũng không né tránh, cứ bình tĩnh như vậy để mặc ta tùy ý ôm lấy. Cuối cùng hắn nặng nề thở ra một hơi: "Vẫn là đần."
Kỳ thực, ta phát hiện ra một bí mật, Thế tử gia, người này dường như thích ta chống đối hắn.
Điều này khiến ta có thêm một chút dũng khí, trong lòng cũng không nhịn được giận dữ: "Chỗ nào đần? Tay chậm chạp hay lời nói vụng về?"
Thế tử hừ lạnh: "Đến cửa miếu cũng đều bái sai, còn không ngu ngốc? Về sau dụng tâm một chút đi!"
Cửa miếu cũng bái sai?
Ta không nghĩ là ta sai, lần này đúng là nhờ Thái phi nương nương cứu giúp, cũng không phải là Thế tử gia hắn!
Nhưng mà hắn để lại một câu cho ta, lại vẫn nghĩ đến tranh công, người này thực sự là… tính toán chi li!
Đảo mắt đã đến đêm giao thừa.
Dựa theo lệ thường, đêm nay, các chủ tử phủ Tĩnh Vương phải vào cung đi phó cung yến, bồi Hoàng Thượng ăn tất niên.
Đêm nay, trong phủ cũng chỉ còn lại mấy thị thiếp chúng ta.
Đích tỷ cố ý phân phó: "Trong phủ náo nhiệt thì mới là tất niên, thế này đi, ta phát hai trăm lượng bạc cho các ngươi, các ngươi chuẩn bị bàn tiệc bữa cơm đoàn viên để tất niên thật xôm tụ."
Nàng nửa đùa nửa thật mà quét mắt nhìn chúng ta một lượt: "Mấy tên khỉ con các ngươi đều khắc chế một chút cho ta, uống ít rượu, cũng đừng thừa dịp ta không ở đây mà đánh nhau.”
Mấy người chúng ta cùng nhau đứng lên nói lời cảm tạ với đích tỷ.
Khi trở về, Hồng Nhi đỡ ta, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói thầm: “Thế Tử phi nói như vậy cũng thật kỳ lạ, giống như mấy vị di nương các người thực sự muốn đánh nhau.”
Trong lòng ta đột nhiên nảy lên một cái. Đúng vậy, thời điểm này là dễ xảy ra chuyện xấu nhất. Ta không muốn đi nên lấy cớ bản thân không khoẻ rồi từ chối.
Nhưng ma ma quản sự của đích tỷ đã tới rất mau, ánh mắt trào phúng vô cùng: “Chủ tử ban thưởng, duy chỉ mỗi mình Bảo di nương là không muốn tiếp nhận, thân là thiếp thất thật bất kính, điều này không hợp với quy củ.”
Mặt ta trở nên tái nhợt.
Một câu quy củ lớn hơn cả trời, triệt để phá hỏng con đường của ta.
4.
Ta lấy cớ trở về phòng thay quần áo, tranh thủ ngẫm lại một chút chuyện.
Trước khi rời đi, ta thu thập thêm một tay nải quần áo. Trong tay nải có vài món đồ nhỏ, có tất nhung và giày nhung làm cho Thái phi và Phương cô cô. Lại thêm hộp bánh hoa sen xốp giòn mà Hạch Đào thích. Đem mấy thứ này đóng gói lại, để Hồng Nhi thay ta đưa đến viện của Thái phi.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể mượn tay Thái phi để bảo hộ cho chính mình. Vẫn còn tốt, Lão Thái phi không hổ là Bồ Tát sống, Lão nhân gia đã hiểu ta muốn tìm sự giúp đỡ.
Thời điểm ta còn chưa bước vào Di Tâm Đường, Phương cô cô đã tới trước một bước cản ta lại:
“Bảo di nương, Thái phi nương nương muốn ăn bánh hoa sen người làm, vất vả cho Bảo di nương làm một phần cho Thái phi rồi.”
Trong lòng ta mừng như điên nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh. Ta hướng đến phòng đối diện nói lời xin lỗi với mọi người sau đó đi theo Phương cô cô ra ngoài.
Đến ngã rẽ đường, ta mới quỳ xuống bái lạy:
“Hôm nay đa tạ cô cô, ngày khác chắc chắn đáp tạ.”
Phương cô cô nghiêng nghiêng đầu, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc: “Bảo di nương nói những lời này làm gì? Người không đi gặp Thái phi sao?”
Ta so với cô cô còn kinh ngạc hơn nhiều, chẳng lẽ một thiếp thất nho nhỏ như ta thực sự muốn đi gặp Thái phi sao? Không phải đều do mọi người ăn ý, Phương cô cô giúp ta thoát thân là tốt rồi hay sao, làm sao lại thực sự muốn ta đến chỗ của Thái phi?
Đại khái là cảm thấy dáng vẻ khù khờ của ta quá buồn cười, đột nhiên Phương cô cô cười rộ lên, nàng tự nhiên duỗi tay qua bắt được tay ta.
Tư thế kia không giống như là sợ ta ngã, dường như là sợ ta chạy:
“Đi thôi, đúng là Thái phi Lão nhân gia muốn gặp người.”
Lúc này ta mới luống cuống tay chân, cứ như vậy đi gặp Lão nhân gia à? Nhưng ta đều không chuẩn bị bất cứ điều gì cả!
“Đi gặp Thái phi yêu cầu chuẩn bị những cái gì?”
Phương cô cô cười đến vui vẻ, liếc nhìn bụng ta một cái: “Bản thân người đi là tốt rồi.”
Ta cứ như rơi vào mảnh sương mù như vậy, thực sự bị Phương cô cô kéo đi gặp Thái phi.
Dưới tình huống không hề chuẩn bị chút nào về tâm lý, ta lo lắng đến mức chân cũng muốn rút gân.
Thái phi… Lão nhân gia chính là người mà đích tỷ cũng đều có chút sợ hãi mà…
Nhưng Lão nhân gia mà đến đích tỷ cũng phải sợ, câu đầu tiên khi nhìn thấy ta lại là: “Mau tới đây! Hướng tổ mẫu dập đầu chúc Tết, tổ mẫu phát tiền mừng tuổi cho ngươi.”
“Con…” Thật không biết Lão nhân gia như vậy làm thế nào lại nuôi dưỡng ra một Thế tử tính tình khó chịu đến thế kia.
Đây là đêm giao thừa đẹp nhất, ấm áp nhất, vui sướng nhất trong cuộc đời của ta. Ta chưa bao giờ biết rằng, thì ra người với người ở chung một chỗ lại có thể nhẹ nhàng vui vẻ đến vậy.
Ta ở lại chỗ Thái phi ăn bữa cơm đoàn viên, còn cùng với Thái phi và Phương cô cô chơi đ.ánh b.ài.
Ta thua thảm hại nhưng cho dù có thua cũng thực lòng vui vẻ.
Đương lúc vui vẻ, ngoài sân lại vang lên tiếng động. Bên ngoài binh binh bang bang tiếng pháo hoa pháo trúc cũng đều không ngăn được tiếng đập cửa dồn dập…
Lòng ta chợt nhảy dựng lên, Thái phi lại vô cùng bình tĩnh: “Tại chỗ này của ta, ngươi còn sợ cái gì?”
Thế tử gia mang theo gió lạnh xông vào, ánh mắt đảo qua trên gương mặt ta. Khả năng là thấy trên mặt ta còn chưa kịp thu lại tươi cười, hắn cư nhiên có chút không cao hứng.
Câu đầu tiên chính là: “Bảo di nương đi theo ta một chuyến.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.