Đăng Phong Thành Thần

Chương 32: Sa Ngã




Tiểu mặt trời uốn éo biến dạng, hóa thành một xoáy lửa bao bọc hai người vào bên trong. Rum lúc này ôm Mạc Sầu vào lòng, dịu dàng an ủi, tay liên tục vuốt ve mái tóc mềm mại của thân ảnh nhỏ nhắn trong ngực. Hắn không nói gì, chỉ dùng cử chỉ âu yếm mà thổ lộ cho nàng biết hắn rất yêu thương nàng.
Mạc Sầu ngừng khóc, đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn thật lâu, nàng nhìn hắn kỹ đến nỗi khiến hắn có cảm giác nàng đang nhìn thấu tâm cang của hắn. Người không có tật ắc không giật mình, Rum quay mặt đi nơi khác tránh đi ánh mắt của nàng, hắn trên chiến trường kiêu ngạo hung bạo là thế, nhưng khi đối diện với nàng củng chẳng khác gì nam tử bình thường, ngại ngùng mà không dám thể hiện.
" Chàng ghét ta " Mạc Sầu thỏ thẻ
Rum lắc đầu, nâng cằm nàng lên " Ta sao lại ghét nàng "
Mạc Sầu mỉm cười, nụ cười tà dị mang ý tứ coi thường nhìn thẳng vào hắn mà trách móc " Không ghét ta mà chàng lại không dám nhìn thẳng vào mắt ta, không ghét ta mà chàng bỏ đi gần mười năm trời không có tin tức... "
Mạc Sầu như nghẹn lại, nàng cố gắng thốt lên vài câu rồi òa khóc " Không ghét ta... mà chàng bỏ lại ta và đứa con chưa kịp chào đời... "
Rum nắm bả vai nàng, nhìn thật lâu vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt, rồi dịu dàng nói " Ta có nỗi khổ của ta, khi xưa ta cứ ngỡ ta không còn sống được bao lâu, nên không muốn nàng đâu buồn mà chưa lời từ biệt "
" Nói dối, không phải rốt cuộc huynh vẫn còn đứng đây đó sao "
" Có rất nhiều thứ không như nàng nghĩ đâu, ta chỉ xin nàng hãy tin ta, ta vẫn mãi mãi chỉ yêu có mình nàng "
" Đợi ta giải quyết chuyện này rồi bàn sau nhé "
Không để Lý Mạc Sầu trả lời, Rum cầm Rìu Thánh trong tay, lao qua vòng lửa hướng đến A Su Ra đang bất động mà bổ tới. Nam tử ngăn cản Rum lúc trước như đoán được ý đồ của Rum từ lâu, Rum vừa lao khỏi vòng lửa hắn cũng phóng theo.
Thấy bản thân lại sắp bị ngăn cản thì Rum chuyển hướng Rìu Thánh, bổ tới nam tử đang lao đến, khiến người kia lùi lại tránh đi. Chỉ chờ có thế tiểu mặt trời trong tay Rum được ngưng tụ, ném về phía A Su Ra, một vụ nổ được tạo nên, khói bụi bay đầy trời.
Rum nhíu mày, khó chịu nhìn về phía nam tử " Cũng tại cậu hết đấy, giờ thì khó lòng tiêu diệt con quái vật này rồi "
Nam tử kia mỉm cười, lắc đầu tiến lại gần Rum, vừa đi vừa nói " Người này rất quan trọng với hội, thật sự không thể giết, mà có giết thì cũng không giết nỗi hắn đâu "
" Ta không biết hắn quan trọng thế nào, nhưng ma khí đã nhiễm, mất đi thần trí, bây giờ hắn không khác gì dã thú, thật sự còn quan trọng với hội sao "
" Quan trọng chứ sao không, Đại Trí lúc còn nhiệm kỳ đã tiên đoán chắc chắn không sai, còn việc cậu tổn thương hắn chỉ góp phần làm ma khí bùng phát, khiến con quái vật kia thoát khỏi xiềng xích nhanh hơn thôi "
" Đại Trí... không biết có còn nên tin cô ta nữa không " Rum thở dài
Ầm ầm
Rum đưa ánh mắt đỏ rực nhìn về tiếng động, nhíu mày, nói với phía nam tử " Bắt đầu rồi, lần này nên giết hay để sống "
" Cậu lui về sau, dùng kim quang áp chế ma khí lan tỏa, để thầy chùa kia và Sứ lo liệu việc còn lại " nam tử kia ung dung chỉ hướng vị hòa thường.
Rum gật đầu, khí trên người bắt đầu tụ thành chín cái Thái Dương, bay ra bốn phía mà phong tỏa lại luồng khí đen đang từ người A Su Ra thoát ra. Chín Thái Dương liên tục thiêu đốt các luồng khí đen muốn xông ra ngoài, bao phủ thành hình vòng tròn mà từ từ áp chế ma khí lan tỏa, khiến chúng dần thu hẹp lại phạm vi hoạt động.
Từ phía xa một vệt sáng lao tới, đáp xuống gần Rum, một thân ảnh nhỏ bé hiện ra, người này không ai khác chính là Sứ khi nãy bị Rum đánh bay mất. Hắn mặt giận dữ muốn xuất thủ với Rum thì bị nam tử kế bên ngăn lại, chỉ về hướng A Su Ra mà âm trầm nói " Ngươi có thể dùng Thánh Quang mà trừ đi ma khí trên người A Su Ra không "
Sứ khựng lại, theo lời nam tử nhìn về hướng đó thì toát cả mồ hôi lạnh, miệng không kiềm được mà thốt lên " Ma khí thật mạnh "
" Được không? " nam tử kia lập lại câu hỏi
" Ma khí quá mạnh, chỉ có mình ta thì đúng là không thể " Sứ lắc đầu
" Vậy thì ngươi cùng Rum áp chế lại ma khí vào người hắn, để hòa thượng kia lo việc tẩy trừ là được "

" Ta đi kéo dài thời gian cho các ngươi lập kết giới "
Nói rồi nam tử kia phóng đi, hướng A Su Ra đang ra sức phá vỡ từng cái Thái Dương mà lao đến. Kiếm khí trên người nam tử như thác lũ, cuồn cuộn tỏa ra xung quanh, cắn nuốt hết ma khí muốn tiến vào thân thể hắn.
Tỏa Kiếm Khí
Nam tử tay hóa thành kiếm, đâm tới yết hầu A Su Ra, vừa chạm vào thì nam tử kia bị đánh bật ra, lùi về phía sau vài bước.
" Con bà nó, thật sự khủng bố, nếu không dùng kiếm thì khó lòng tay không mà tổn thương được tên này " nam tử khó chịu nhủ thầm
A Su Ra lao đến phản công, một cột năng lượng xuất hiện, lao vút lên không trung, chiếu sáng cả một bầu trời. Nam tử quần áo rách tả tơi sau đợt tấn công đó, hắn lui lại tránh né từng đợt tấn công tiếp theo của A Su Ra.
" Hắc Kiếm tránh ra " một tiếng hét vang lên truyền vào tai nam tử, hắn nhanh nhẹn lách người tránh đi một kiếm từ phía sau lao đến.
Ầm
A Su Ra bị đánh bay ngược về sau, cơ thể hiện lên một vết nứt nhỏ, một kiếm vừa rồi đã làm thân thể hắn tổn thương không nhẹ, chứng tỏ thực lực người sử ra kiếm kia không hề yếu hơn A Su Ra. Con quái vật gầm gừ lùi lại, hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về kẻ vừa xuất thủ, miệng nhe hai chiêc răng nanh nhọn hoắc về phía kẻ thù.
Vèo
Nhảy một cái, A Su Ra lao đên bóng người kia, bỏ qua nam tử nọ, xem hắn như không còn tồn tại mà chuyển hướng mục tiêu. Bóng người điểm hai cái về phía A Su Ra, luồng kiếm khí vô hình vô ảnh từ đầu ngón tay xuất ra, xuyên thấu vào cơ thể A Su Ra khiến hắn khựng lại một chút.
" Con mẹ nó " Võ Thần sau khi tỉnh dậy thì điên máu chửi đổng, hướng A Su Ra mà giết tới, mặc kệ thực lực hai bên chênh lệch rất xa.
Vũ Trụ Cực Hạn Nhất Thốn Quyền
Gào
Bị đánh từ phía sau làm A Su Ra đau đớn, hắn xoay người chụp lấy đầu Võ Thần, định dùng lại một chiêu lúc nãy hạ Võ Thần một lần nữa. Võ Thần như biết được ý đồ, hai tay vươn lên, ngón cái điểm mạnh vào thái dương A Su Ra, muốn một chiêu lưỡng bại câu thương.
Phập
Một bàn tay đâm xuyên qua ngực A Su Ra, Tà Dục vẻ mặt cười ngạo nghễ đứng sau lưng, vẻ đắc ý với một đòn đánh lén vừa rồi.
Xèo xèo
Cánh tay Tà Dục bắt đầu bị ăn mòn bởi ma khí trong người A Su Ra, khiến hắn đâu đớn lùi lại phía sau, nhăn nhó nhìn con quài vật đang chụp lấy đầu Võ Thần.
" Con bà nó, ta không tin không làm tổn thương được ngươi " Tà Dục bị mất đi một tay thẹn quá hóa giận, tay biến trảo, chụp tới cột sống lưng A Su Ra.
Gừ
A Su Ra rầm lên một tiếng, ma khí tỏa ra xung quanh cơ thể hóa thành đao, chém Tà Dục phía sau thành ngàn mảnh, máu bay tứ phía thập phần kinh dị. Đưa tay phải đến trước Võ Thần, ma khí tụ thành hình cầu, áp mạnh vào người tạo ra một vụ nổ lớn, chấn bay Võ Thần ra xa.
Sau một chiêu kia, Võ Thần trên người bị lõm vào, máu tuôn ra như nước. Mặt hắn nhăn nhó, thở hổn hển ngồi phệt xuống đất, tức giận mắng " Súc sinh, đánh vào thái dương cũng không ăn thua, bộ hắn được đúc từ gỗ đá hay gì vậy "
" Ngu ngốc, bộ ngươi chán sống rồi à " nam tử lúc nãy nhìn Võ Thần mắng
" Nếu muốn sống thì liệu hắn có tự tiện lao lên như vậy không " bóng đen khi nãy lúc này cũng xuất hiện nói
Võ Thần ngước lên, hai thân ảnh đập vào mắt hắn như một tấm gương đối diện một tấm gương khác. Nam tử kia và bóng đen khuôn mặt giọng nói đều hoàn toàn giống nhau, cứ như từ một khuôn đúc ra vậy.
" Kiếm Thần " Sứ đi lên, nhìn hai người họ gọi.
" Hửm "hai người cùng lúc quay lại, họ trong giống nhau như đúc, chỉ khác ở mỗi trang phục và người đứng bên phải thì để râu.
" Sứ dạo này có vẻ trẻ nhỉ " Kiếm Thần vỗ vai Sứ.
" Hừm... Bạch Kiếm ngươi tránh ra để ta nói chuyện với Hắc Kiếm một chút " Sứ đẩy Kiếm Thần ra đi đến nam tử phía sau.
" Hắc, chúng ta thật sự cần ngài ấy "
" Tôi biết, vậy nên dù không phận sự tham dự vào cuộc chiến này tôi vẫn có mặt ở đây "
" Thế thì cậu nên làm điều gì đó đi chứ, cứ theo đà này thì ngài ấy không chết thì Sát Thần cũng chết "
" Không được, chỉ có thể trong cậy vào mấy tên Sát Thần kia, tôi giúp hết khả năng rồi "
" Hầy " Sứ khó chịu thở dài, rồi phóng người lao đi, hướng A Su Ra đang bị quần công mà tới.
Nam tử được gọi là Hắc Kiếm mặt không biểu tình, nhìn về phía cuộc chiến, vẫn không có biểu hiện gì là muốn tham gia cả. Kiếm Thần đứng sau vỗ vai Hắc Kiếm một cái, cằn nhằn " Bỏ đi rồi quay lại, lần này còn không tham gia, ta thật sự không hiểu ngươi rồi đó ".
" Có gì mà không hiểu, trên đời này ngươi nhận không hiểu ta thì ai dám nhận hiểu ta nữa chứ "
" Hừm... vậy mà ta vẫn không hiểu tại sao người nàng luôn yêu thương lại là ngươi "
" Có khác biệt sao? "
" Khác chứ... ta cảm nhận được "
" Ngươi lầm rồi... nàng lúc nào chẳng kề cạnh ngươi "
" Nhưng lại nghĩ về ngươi "
" Hừm... " Hắc Kiếm trầm tư suy nghĩ hồi lâu
" Cái cớ... nàng luôn lấy cớ tìm ta để phủ nhận đi trái tim đả có hình bóng ngươi "
Kiếm Thần nghe thế liền cười khẩy " Thế sao lúc nào nàng cũng nghĩ về ngươi, nhắc đến ngươi, chỉ xem ta như một người hầu cận ngu ngốc "
Hắc Kiếm gõ vào đầu Kiếm Thần " Vậy việc ngươi lành lặn sau những làn quấy rối nàng liệu ngươi có thể giải thích "
" Ha ha ha, ngươi biết "
" Ngươi nên nhớ, tính cách lúc đó chính là ngươi, kẻ đi gieo sợi tơ hồng củng chính là ngươi, ta chỉ là một Kiếm Si thôi "
Hắc Kiếm nói xong thì lắc đầu, quay người lại thì đã thấy một nữ nhân im lặng đứng đó từ bao giờ. Chẳng nói một lời, hai người cứ thế nhìn nhau, mặc cho trận chiến với A Su Ra và các Sát Thần đang diễn ra, hai ngươi vẫn bình thản nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.