Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 32:




“Chịu thiệt chút đỉnh? Tôi còn tưởng trong từ điển của cậu không tồn tại hai chữ ‘chịu thiệt’ này chớ?”
“Sao mà không có được?” – Đôi mắt lá răm của Tiểu Hắc trợn trừng lên – “Trong từ điển của con chẳng những có hai chữ ‘chịu thiệt’, mà nó còn được viết thật to thật to nữa kìa!”
Tôi bĩu môi: “Có ngu mới đi tin cậu á.”
“Thầy không cần tin con cũng đã ngu ngốc sẵn rồi.” – Cậu chàng thản nhiên nhìn tôi, làm tôi suýt nữa thì gật đầu tán đồng với lời nhận xét đó rồi.
Lửa giận sắp sửa bùng phát rồi nha!!!
Dường như Tiểu Hắc rất lấy làm thích thú với bộ dạng bị chọc cho tức nghẹn họng của tôi, có điều từ trước đến nay cậu ta luôn rất biết chừng mực, ngay trước khi tôi nổi cơn tam bành, cậu ta đã nói tiếp: “Những lời thầy nói với nói với Nghiêm Trang con đều đã nghe hết, thầy bảo thầy không tưởng tượng ra được bộ dạng chịu thiệt của con sao?”
“Còn không phải sao?” – Có đời nào tôi được chứng kiến cái bộ dáng ‘người bị hại’ của cậu đâu nào.
“Nói thầy ngốc, chắc thầy còn mừng nữa ấy nhỉ!” – Tiểu Hắc búng trán tôi, nói – “Sao thầy dám nói là chưa thấy được hả! Hễ ở cạnh thầy là không có lúc nào con không chịu thiệt cả!”
“Mi nói cái gì đấy hả thằng kia?”
“Sư phụ.” – Tiểu Hắc đột nhiên dừng bước, đôi mắt long lanh hướng thẳng vào tôi – “Con nói khi ở cạnh thầy, con luôn phải chịu thiệt, thầy có hiểu đó là ý gì không?”
“Mỗi khi ở cạnh ta, mi đều lên mặt dạy đời ta, có chỗ nào giống với chịu thiệt? Giỏi thì kể thử nghe coi?”
“Con muốn ôm thầy, thầy lại chẳng chịu ôm con, xem như con chịu thiệt; con mi thầy một cái, thầy cũng chẳng mi lại con, xem như con chịu thiệt; con dọn dẹp chăn mùng chiếu gối cho thầy, thầy lại đuổi con về phòng mình mà ngủ, xem như con chịu thiệt; con nói ‘sư phụ, để con đi với thầy’, thầy lại bảo ‘tôi đi một mình là được rồi’, xem như con chịu thiệt; thầy muốn con làm gì con đều làm cái đó, mà con muốn thầy làm cái gì thầy đều không làm theo, xem như con chịu thiệt!” – Không biết tôi đã lỡ đụng trúng cái vảy ngược nào của con rồng Tiểu Hắc này rồi nữa, cậu ta càng nói càng sửng cồ lên – “Nói chung, người mà thầy gặp được là con, trong khi người con gặp phải lại là thầy, xem như con chịu thiệt thòi lớn luôn á!”
Tôi nghe hết mọt lèo thì đực mặt ra, thằng này nó nói cái khỉ với cái vẹo gì thế này?
“Cậu, cậu, cậu nói cứ như thể người trong thiên hạ này đều phụ bạc cậu không bằng.”
“Trên đời này không ai có đủ bản lĩnh phụ con đâu!” – Ánh mắt Tiểu Hắc sắc lẻm, sáng rực, rực lên vẻ tự phụ trời sinh – “Ngoại trừ thầy ra.”
“Lý Sơ nào có cái gan đó.” – Đại khái là anh bạn Hà Đồng đây thấy bọn tôi nói chuyện hùng hổ khí thế như vậy, mới bất thình lình chen vào góp vui – “Có điều ngươi có phụ cậu ta hay không, thì còn chưa biết được.”
Đúng rồi, suýt nữa quên béng đi mất, còn một người và cả đống chuyện đang chờ tôi giải quyết cơ mà, tôi trỏ vào mặt anh chàng: “Chuyện này rốt cục là thế nào? Tôi cần có một lời giải thích.”
“Cũng chẳng có gì, môn chủ phái Bế Phong cũng nhờ có năng lực đặc biệt nên mới vang danh khắp thiên hạ, chứ xét về lực chiến thì cũng chỉ thường thường bậc trung thôi, để đảm bảo an toàn nên trong suốt nhiều năm đã không lộ mặt ra với người ngoài, làm sao có thể dễ dàng ra gặp mặt chúng ta như vậy được? Mà cho dù có gặp rồi, thì phái Bế Phong với phái Bình Tâm Nhai chúng ta vốn là kẻ thù truyền kiếp, không có bằng chứng gì sao lại dễ dàng tin vào chuyện con tò he được? Thế mà bọn họ lại tiếp đón chúng ta nồng hậu thế kia, rõ ràng là có trá. Vả lại với cái kiểu ăn vận của tay chưởng môn như thế, rõ ràng là cố ý muốn tránh ánh mắt dòm ngó của người khác, há có thể không khiến người khác nghi ngờ?” – Tiểu Hắc vừa vuốt tóc tôi vừa nói – “Vốn dĩ con thì sao cũng được, chỉ cần sư phụ chơi vui là tốt rồi, bởi thế nếu bọn họ đã dùng thứ trầm hương kia, con liền ngoan ngoãn đánh một giấc thôi. Kỳ thật khi đó con vẫn chưa biết ai là chưởng môn, thế nhưng Hà Đồng lại quá tự tin vào năng lực của bản thân rồi, dám dùng dị nhãn để dò thám con, rốt cục lại bị con lần theo dị nhãn mà phát hiện ra bản thể, để tránh phiền phức con đành đốt cháy nó luôn. Sau đó thì, đại để là vì hắn đã phát hiện ra thầy chỉ là một tên khù khờ tình cờ có được công lực nghìn năm, thành ra mới dự tính cho con tò he vào cuộc.”
“Sao lại để con tò he vào cuộc chứ?”
“Thầy đúng là ngốc không chịu nổi mà, chẳng phải con đã nói chưởng môn phái Bế Phong tuy có các loại dị năng, song lực chiến lại không đủ sao, nếu có được một con tò he tuyệt đối phục tùng lại có năng lực cao cường lên làm một chưởng môn bù nhìn thay cho hắn, chẳng những có thể bù đắp về mặt thực lực, mà còn có được một cái thân phận giả làm lá chắc cực tốt sao.” – Tiểu Hắc túm tóc tôi, cứ làm như thích nhìn tôi phải nghiêng đầu sang một bên lắm ấy – “Bộ thầy tưởng con ngày nào cũng chỉ biết nằm chơi thôi sao?”
“Thế vết thương của hắn là sao?”
“Là giả thôi, hàng giả cả đó, thật là, muốn lừa thầy thật dễ như trở bàn tay mà.” – Tiểu Hắc bực bội mắng.
Tôi nhìn về phía Nghiêm Trang, không, lúc này phải gọi là Hà Đồng mới đúng – “Thật vậy à?”
Hắn mỉm cười gật đầu: “Gần như toàn bộ.”
“Anh!” – Nhất thời tôi không biết phải nói gì hơn.
Đột nhiên Hà Đồng đứng thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Chẳng qua, điều mà tôi muốn nói là, tôi chỉ có dự định nhờ con tò he hút lấy công lực của cậu thôi, chứ chẳng tính gây nguy hại gì tính mạng cậu đâu. Tôi hy vọng cậu hiểu cho một chuyện, phái Bế Phong của tôi và Bình Tâm Nhai không giống nhau, từ chưởng môn đến đệ tử, ai cũng có dị năng, nên không ngừng tranh đấu lẫn nhau. Dù có phải nhiều lần chịu ức hiếp, bị xa lánh cũng đành phải im lặng chấp nhận, hôm nay có được trong tay một con tò he thế này, tôi cũng chỉ muốn mượn nó để giữ gìn an ninh trật tự trong phái. Chức chưởng môn không dễ làm đâu, nhất là khi ở một môn phái đặc biệt như chúng tôi. Chỉ hy vọng cậu có thể hiểu được nỗi lòng của một chưởng môn như tôi và bỏ qua cho. Cũng bởi chúng tôi chỉ là một môn phái yếu ớt thôi.”
Hắn ăn nói thành khẩn như vậy, tôi chợt thấy vô cùng xúc động, trong phút chốc không nói nên câu, tò he và nghìn năm công lực với tôi mà nói, đều chỉ là vật ngoài thân, nếu tặng cho hắn, trái lại có thể dùng làm bảo bối trấn giữ môn phái. Vừa nghĩ tới đây, tôi liền nhìn sang chỗ Hà Đồng, nhạt nhoà nước mắt.
“Môn phái yếu ớt vậy thôi giải tán quách đi cho xong.” – Một câu này của Tiểu Hắc đã phá tan bầu không khí trầm mặc giữa tôi và hắn – “Cho dù ở Bình Tâm Nhai không phải người nào cũng đều giỏi, nhưng bao đời nay cũng đều phải tranh đấu với lũ yêu ma mới phát triển đến được như bây giờ. Chứ nếu thất bại, thì đã tiêu tùng từ lâu rồi.”
“Tiểu Hắc!” – Tôi níu lấy cậu ta, trong giây phút cảm động thế này cậu làm ơn im mồm giùm cái có được không.
“Sư phụ! Chỉ có thầy mới đi tin ba cái lời ba hoa của hắn thôi. Thầy động não giùm chút xíu đi, phái Bế Phong cũng không phải môn phái bình thường đâu, đến tận giờ này còn chưa sụp đổ, lẽ nào chỉ vì thiếu một đống bột mì mà lại sụp đổ chứ! Huống chi, thầy nghĩ coi nếu như kế hoạch của hắn thực hiện trót lọt, con thì bị trầm hương của hắn đánh gục, hắn sẽ làm gì con nào? Hắn đã nói gì với thầy bộ thầy quên rồi sao?”
“Hắn nói, Hà Đồng nhìn trúng cậu rồi…”
“Nếu như mọi chuyện đều phát triển đúng theo kế hoạch của hắn, con sẽ bị những kẻ không biết ở đâu ra làm những trò không rõ là gì đó!” – Trên gương mặt của Tiểu Hắc là vẻ đáng thương đến khó tả, trông sao mà tội nghiệp quá chừng, cậu ta khẽ khàng hỏi tôi – “Sư phụ, bộ thầy không thương con tí nào sao?”
Dĩ nhiên là ta có thương mi, dĩ nhiên là ta không nỡ để mi bị sỉ nhục, chà đạp rồi. Không ngờ tên Hà Đồng này lại tàn nhẫn đến vậy, đúng là xấu xa không ai bằng mà! Vừa nghĩ tới đây, tôi liền nhìn sang chỗ Hà Đồng, hăm he trừng mắt!
Hà Đồng nghiêng người liếc Tiểu Hắc một cái: “Thầy của ngươi sao mà ba phải quá vậy.”
Tiểu Hắc cũng lắc đầu mà rằng: “Cái loại tính cách gió chiều nào theo chiều ấy, không có chính kiến bản thân này đó mà.”
Hai gã này mới rồi còn ra vẻ quyết không đội trời chung với nhau, thế mà bây giờ lại có tiếng nói chung rồi, đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi! Thế quái nào quanh tôi đều là cái hạng người như vầy ấy nhỉ!
Đành rằng từ đầu chí cuối tôi đều bị lừa, thế nhưng lại chẳng có tổn thất nào, nên thôi xem như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Con tò he này tôi nhất định phải mang đi, toàn bộ những trò lừa của cậu, tôi sẽ không truy cứu nữa. Tôi chỉ quan tâm một chuyện, cũng chỉ có một câu muốn hỏi cậu, hy vọng cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thật lòng.”
Hà Đồng dẹp ngay vẻ cười cợt: “Lý huynh, mời nói.”
“Những món ăn kia thật sự là do cậu làm sao?”
Hà Đồng sửng sốt một hồi, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là không phải.” – Hắn ta im lặng một hồi, rồi đôi mắt đẹp ấy chợt hấp háy nhìn tôi – “Lý Sơ, cậu thú vị thật đó. Nếu như tôi nói, kể từ hôm nay, tôi nguyện một lòng rèn luyện tay nghề nấu nướng, chẳng hay tôi có còn cơ hội được mời cậu dùng bữa chung không?”
“Ta khuyên ngươi nên quên ngay cái từ ‘nếu như’ này đi.” – Tiểu Hắc cười tít mắt nói – “Bằng không ta làm gỏi ngươi ngay và luôn đấy!”
Bầu không khí có gì đó bất thường thì phải, tôi vội vã lên tiếng: “Thế chúng tôi xin phép dẫn con tò he đi nhé.”
Hà Đồng lập tức mỉm cười, không chút nhíu mày mà nói ngay: “Không thành vấn đề, đừng nói là con tò he, cậu có muốn dẫn tôi theo cũng được nữa.”
“Không cần đâu.” – Cũng nên để dành một ít phần tử xấu xa lại cho các môn phái khác nữa chứ.
Con tò he kia lướt cái vèo tới phía sau Hà Đồng, dường như không muốn đi theo chúng tôi.
Thế nhưng sở trường của Tiểu Hắc chính là ép buộc người ta, cỡ cái mớ bột mì ấy thì làm được gì chứ?
Lúc sắp chia tay, Hà Đồng nói nhỏ vào tai tôi: “Nếu cậu gặp rắc rối, cứ việc đến tìm tôi.”
Tìm đến cậu mới là rắc rối đó, tôi nghĩ vậy đấy.
.
.
Vừa trở lại Bình Tâm Nhai, liền trông thấy Vu Kính đang nhàn nhã ngồi uống trà trong đại sảnh.
Thấy hắn ta cười cười với mình, tôi lập tức nảy sinh cái ý muốn quay trở lại chỗ Hà Đồng.
Nhưng mà Tiểu Hắc đứng sau lưng đã ngăn tôi lại, chao ôi~~
Ông trời ơi, sao ông không cho tôi nghỉ xả hơi miếng nào hết vậy?!
|Hết chương 31|


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.