Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

Chương 61: Chương 61




Có lẽ do tối qua được Nguyễn Ôn Tịch xoa bóp nên ngày hôm sau tỉnh dậy Hứa Tề Tư không quá đau nhức như hôm qua.
Hôm qua nhận được bài học đắt giá, vì để ngày mai thuận lợi đi leo núi nên bây giờ Hứa Tề Tư không có yêu cầu gì về địa điểm tham quan nữa, cùng Nguyễn Ôn Tịch đi dạo ở một triễn lãm tranh gần khách sạn.
Buổi tối vẫn như thường lệ, sau khi kết thúc livestream cậu sẽ cùng Nguyễn Ôn Tịch lên tầng cao nhất của khách sạn ngắm cảnh rồi về phòng ngủ sớm.
Ngày thứ ba ở thành phố B, trời còn chưa sáng hẳn thì Hứa Tề Tư đang mơ ngủ đã bị Nguyễn Ôn Tịch đào từ trong ổ chăn ra.
Hứa Tề Tư ngáp một cái thiệt to rồi mới từ từ tỉnh táo, nhớ ra hôm nay mình đi leo núi nên phấn chấn tinh thần đi đánh răng rửa mặt, dáng vẻ mong chờ được ngắm mặt trời mọc.
Bởi vì khách sạn nằm ở vùng ngoại ô, thế nên ngọn núi bọn họ chọn cũng cách đó không xa. Ngọn núi có độ cao vừa phải, từ hướng đông mặt trời mọc vừa có thể ngắm mặt trời lại vừa có thể quan sát toàn cảnh thành phố dưới ánh bình minh.
Hứa Tề Tư nhanh chóng rửa mặt, sau đó ăn chút gì đó lót bụng rồi đứng ở cửa chờ Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau xuất phát.
Nguyễn Ôn Tịch thấy cậu hào hứng như vậy, nhịn không được cười hỏi:
"Xem ra tiểu Thất rất thích ngắm mặt trời mọc?"
Lúc này Hứa Tề Tư có chút ngượng ngùng đáp:
"Thực ra trước đây có dự định nhưng vì lười cho nên chưa thể ngắm mặt trời mọc.....lần này có chút mong chờ."
Trước kia Hứa Tề Tư luôn trong trạng thái sa sút tinh thần, đối với chuyện dậy sớm từ lúc tinh mơ như này cơ bản là không thể nào trông cậy vào tính tự giác của cậu được.
Còn nếu nhờ người nhà ư? Vậy thì càng không thể rồi.
Nguyễn Ôn Tịch nghe ra ẩn ý của cậu, lại cười nói:
"Xem ra tiểu Thất của chúng ta càng ngày càng tốt hơn rồi."
Hứa Tề Tư xấu hổ đáp lại: "Cũng không khoa trương như anh Ôn Tịch nói đâu....Chúng ta mau mau đi thôi, nếu chậm là không kịp đâu."
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.
Lúc tới đây Nguyễn Ôn Tịch không lái xe, cho nên bọn họ đã mượn Mạc Nghiêm Tường một chiếc, lái khoảng vài phút là đến chân núi.
Ngọn núi bọn họ chọn là nơi có vị trí tốt nhất để ngắm mặt trời mọc. Trời còn chưa sáng, dưới chân núi đã có lác đác vài người cũng tới ngắm mặt trời mọc.
Đợi Nguyễn Ôn Tịch đậu xe xong, Hứa Tề Tư định mở cửa xuống xe thì bị Nguyễn Ôn Tịch giữ lại.
"Đợi một chút."

Hứa Tề Tư dừng động tác tay, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch, không hiểu hỏi:
"Sao vậy anh Ôn Tịch?"
Nguyễn Ôn Tịch từ ghế sau với tay lấy một cái túi giấy, móc ra một cái khăn quàng cổ:
"Rạng sáng trên đỉnh núi vẫn còn sương lạnh, em quàng khăn vào cổ giữ ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Vừa nói anh vừa nghiêng người giúp Hứa Tề Tư đeo khăn quàng cổ chỉnh tề.
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ngồi im để anh đeo giúp mình, nhìn thân ảnh gần ngay trước mắt, xung quanh chóp mũi đều là mùi hương hoa nhàn nhạt của anh.
Mùi hoa này không giống mùi sữa tắm Nguyễn Ôn Tịch dùng hàng ngày, có hơi ngọt, giống như mùi trái cây vậy.
Tùy không phải mùi hương quen thuộc nhưng càng ngửi càng thấy giống mùi của mình.
Hứa Tề Tư suy nghĩ đến thất thần, khi nhận ra đã thấy Nguyễn Ôn Tịch đã chỉnh khăn quàng cổ xong. Cậu vội vàng thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói lời cảm ơn:
"Cảm ơn anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, cười đáp: "Đi thôi, chúng ta lên núi nào."
"Vâng!"
Suy nghĩ một lần nữa quay trở về chuyện leo núi, vừa xuống xe cậu liền cảm nhận được một luồng không khí lạnh ập vào mặt.
Hứa Tề Tư thở ra một ngụm khí trắng, ánh mắt mong chờ háo hức không vì cái lạnh mà chùn bước.
Ngọn núi này không phải là địa điểm du lịch hay công viên, ngoài bãi xe lộ thiên dưới chân núi ra thì chỉ có một lối đi thông lên đỉnh núi.
Đường lên núi gồm ba lối đi, hai bên trái phải là đường xoắn ốc nhẹ vòng theo đường cong lên đỉnh núi, chính giữa là thang trời xếp từng bậc thẳng lên đỉnh núi để người đi từ từ bước lên núi.
Hai người lựa chọn đi đường xoắn ốc vòng lên đỉnh núi sẽ tiết kiệm thể lực và an toàn hơn, nhưng lại tốn khá nhiều thời gian. Nếu muốn nhanh chóng tiết kiệm thời gian thì lựa chọn con đường leo bậc thang, tuy có hơi dốc nhưng lại là con đường ngắn nhất để lên đỉnh.
Hứa Tề Tư dừng ở giữa sườn núi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng quyết đoán chọn cách bò theo thang trời mà đi.
Lúc này người leo núi tuy không nhiều lắm nhưng lại có không ít người chọn cách đi theo đường xoắn ốc từ từ lên núi, cũng có một số ít chọn đường bậc thang trực tiếp lên núi.
Lúc bắt đầu, Hứa Tề Tư còn hứng thú dâng trào, nghĩ tới nghĩ lui đương nhiên cậu muốn tự trải nghiệm cảm giác leo núi thực thụ.

Nhưng khi lết được phân nửa đường thì cậu đã có chút không chịu nổi, thở hồng hộc than.
"Hô....., ngọn núi này cao thật đó."
Lúc này Hứa Tề Tư không dám quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ có thể tận lực ngửa đầu xem còn khoảng bao nhiêu bậc nữa là đến đích.
Nguyễn Ôn Tịch đi ở phía sau cậu, nghe âm thanh thở dốc của cậu, hỏi:
"Tiểu Thất mệt rồi à? Đợi lên thêm vài bậc nữa sẽ có một cái đình nghỉ chân, em có muốn vào đó ngồi nghỉ một lát không?"
Hứa Tề Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng cổ vũ bản thân:
"Không cần, em phải dùng tốc độ nhanh nhất để lên tới đỉnh, có bò cũng phải bò lên!"
Cậu không phải là không muốn nghỉ, nhưng nghĩ tới ngồi trong đỉnh nghỉ ngơi chắc chắn sẽ không cẩn thận nhìn xuống phía dưới, cậu có chút sợ.
Tuy cậu không mắc chứng sợ độ cao, nhưng so với khi chơi trò chơi hay ngồi cáp treo thì cảm giác vẫn rất khác so với một mình đứng ở nơi cao như thế này.
Muốn cậu đi từng bước xuống núi bằng đường này......xin lỗi, cậu không đủ can đảm a.
Nguyễn Ôn Tịch dường như hiểu được nỗi lòng của cậu, nhoẻn miệng đáp:
"Được, vậy tiểu Thất cố lên! Khoảng cách cũng không còn xa lắm, nếu thật sự không chịu nổi thì không nên miễn cưỡng bản thân, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Có những lời này của Nguyễn Ôn Tịch, Hứa Tề Tư yên tâm như được cho một liều thuốc an thần, tiếp tục phấn đấu lê bước tiến lên.
May mà cái thang trời này được thiết kế đã suy xét đến thể lực của du khách, Hứa Tề Tư dùng tinh thần ý chí leo lên, cuối cùng cậu cũng bò đến đích trước khi thể lực của cậu cạn kiệt.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, xung quanh trống trải yên ắng, chỉ thưa thớt vài người.
Trên đỉnh núi có rất nhiều cây thường xuân, tuy đã tháng giêng trời đông giá rét nhưng thảm thực vật ở đây vẫn xanh biếc, yên tĩnh trước sắc trời gần sáng.
Hứa Tề Tư nhìn một vòng quanh bốn phía, ánh mắt tràn đầy sự mới lạ.
Nguyễn Ôn Tịch đi đến bên cạnh dắt tay cậu:
"Đi thôi, bây giờ là lúc thích hợp nhất để xem mặt trời mọc."
Hứa Tề Tư thu lại sự tò mò, có lẽ động tác của Nguyễn Ôn Tịch quá mức tự nhiên khiến cậu nhất thời không để ý hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cùng Nguyễn Ôn Tịch đi đến một khu nghỉ ngơi trống gần đó.

Cái đình nhỏ này hẳn là được dựng lên để mọi người nghỉ ngơi xem mặt trời mọc, chung quanh cũng có vài hàng ghế đá, đối diện là hướng đông không gian thoáng đãng dường như đã được xử lý cây cỏ, đủ không gian để mọi người có thể ngắm cảnh.
Hứa Tề Tư chọn một hàng ghế đá ngồi xuống, rất có kiên nhẫn ngồi chờ.
Nguyễn Ôn Tịch tính toán thời gian vừa chuẩn, thời gian chờ không bao lâu liền thấy ánh mặt trời chậm rãi ló dạng, đang từ từ lên cao.
Ngọn núi nằm ở ngoại ô hướng Tây, phía đông hướng về thành phố B, từ rìa thành phố đã có thể ngắm mặt trời chậm rãi lên cao.
Một dải màu vàng ấm áp như thuốc nhuộm vàng cả bầu trời, ánh nắng từng chút một lan tỏa, phảng phất như đang dịu dàng đánh thức thành phố sau một đêm dài tĩnh mịch, xua tan bóng đêm và bắt đầu một ngày mới tràn đầy sức sống.
Hứa Tề Tư không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Khung cảnh khác với khi mặt trời lặn, khi ánh nắng lụi tàn nhường bước cho màn đêm tăm tối, thì mặt trời mọc chính là tỏa ra năng lượng tích cực đầy sức sống.
Hứa Tề Tư ghi tạc khoảnh khắc này trong đầu, một hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi cùng Nguyễn Ôn Tịch xuống núi.
Các hàng quán dưới chân núi cũng đã mở cửa đón những vị khách đầu tiên, Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch chọn một quán hoành thánh gần nhất.
Trong quá trình chờ hoành tháng mang ra, Hứa Tề Tư vẫn còn trong hồi tưởng cảnh mặt trời mọc, cậu định về là sẽ lập tức vẽ cảnh đó ra.
"Tiểu Thất? Tiểu Thất!"
Cậu suy nghĩ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, Nguyễn Ôn Tịch phải gọi vài lần mới phản ứng lại.
"A, anh Ôn Tịch." Cậu ngượng ngùng sờ tai, "Anh Ôn Tịch gọi em là có chuyện gì sao?"
Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ cười, không có hỏi cậu đang nghĩ gì mà thất thần, anh chỉ nói:
"Tiểu Thất định khi nào trở về nhà em?"
"Trở về nhà em?" Hứa Tề Tư chưa hiểu, mất một lúc mới nhớ ra mấy ngày nữa là đến Tết Âm Lịch rồi, "A đúng rồi, sắp đến Tết."
Cậu đã quen sống cùng Nguyễn Ôn Tịch ở Phương Thơ hoa viên, bây giờ bỗng nhiên phải trở về nhà, có chút không quen.
Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ, rồi trả lời: "Đợi đến ngày Giao thừa rồi về. Nhà của em vào Tết cũng không có hoạt động gì lớn, buổi tối trước lễ Trừ Tịch trở về là được."
Ông bà nội ngoại của Hứa Tề Tư đã mất từ trước khi cậu sinh ra, tổ nghiệp căn cơ đều ở thành phố A nên nhà cậu không có hoạt động về quê cúng tổ tiên.
Hơn nữa trong tiềm thức của cậu có chút không muốn tách khỏi Nguyễn Ôn Tịch nhanh như vậy.
Nói rồi cậu nhìn về phía anh hỏi: "Vậy anh Ôn Tịch định khi nào trở về?"
"Anh cũng định về vào đêm Trừ Tịch, có điều sớm hơn một chút."
Nguyễn Ôn Tịch ước chừng thời gian, "Vậy buổi sáng anh sẽ đưa em về Hứa gia trước nhé? Buổi chiều nhà anh phải về quê cúng tổ tiên."

Nghe vậy, Hứa Tề Tư không tự giác nắm chặt nắm tay, gật đầu:
"Được, vậy anh Ôn Tịch đi mấy ngày mới về?"
Nguyễn Ôn Tịch đáp: "Đại khái khoảng bảy ngày. Sáng mùng bảy anh sẽ trở về Phương Thơ hoa viên."
Hứa Tề Tư: "Ừm, em cũng mùng bảy rồi về."
Lúc Hứa Tề Tư trả lời, trong giọng nói có chút tiếc nuối mà chính cậu cũng không nhận ra.
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười một chút:
"Lúc quay về thuận đường anh ghé đón em nhé?"
Hứa Tề Tư gật đầu, đồng ý lời đề nghị mà không hề do dự. Tâm trạng vui vẻ lúc ngắm mặt trời mọc thoáng cái đã biến mất.
Từ sau khi dọn tới ở Phương Thơ hoa viên, Hứa Tề Tư chưa từng tách Nguyễn Ôn Tịch một thời gian dài như vậy.
Nhưng dù sao Tết Âm Lịch cũng là ngày quan trọng nhất năm nên cậu đành dấu sự không vui này xuống đáy lòng.
Chuyến ngắm mặt trời mọc đã kết thúc cuộc hành trình du ngoạn ba ngày ở thành phố B. Sau khi ăn sáng xong, hai người lái xe đến trung tâm thành phố dạo vài vòng rồi trở về khách sạn thu dọn hành lí trở về lại thành phố A.
Nhưng trên đường trở về khách sạn, Nguyễn Ôn Tịch bỗng nhiên ngừng xe, để lại một câu chờ anh một chút rồi mở cửa đi ngoài.
Hứa Tề Tư nghi hoặc chớp mắt, nhưng vẫn nghe lời ngồi trong xe chờ Nguyễn Ôn Tịch.
Không bao lâu cậu thấy Nguyễn Ôn Tịch cầm một túi giấy quay lại, sau khi ngồi vào xe thì đưa cho cậu.
Hứa Tề Tư ngây ngốc tiếp nhận túi giấy: "Đây là cái gì?"
Nguyễn Ôn Tịch không trả lời, anh chỉ nói: "Em mở ra nhìn xem."
Hứa Tề Tư mở ra theo lời anh, nhìn thấy bên trong là một con mèo hoa bằng gốm sứ, trông có chút giống với tiểu Hoa.
Nguyễn Ôn Tịch trêu ghẹo nói:
"Coi như tặng cho em quà mừng năm mới, thuận tiện để em nhìn vật nhớ người, tránh để tiểu Thất nhà anh thất hồn lạc phách rầu rĩ mãi."
Nghe thấy anh đang trêu mình, Hứa Tề Tư đỏ mặt thấp giọng phản bác:
"Nào có thất hồn lạc phách....."
Nhưng lại ôm chặt lấy con mèo sứ trong tay, khóe môi không tự chủ vẽ ra một độ cong.
Bảy ngày......hình như cũng không quá khó khăn.
- ---------✿byhanako❀----------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.