Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

Chương 29: Chương 29





Hứa Tề Tư phản ứng nhanh hơn so với fan, cậu lập tức gửi cho Ôn Mộng một tin nhắn thoại.
[Đội] 744: Đẹp! Cảm ơn Ôn Mộng lão đại ~
Nói xong Hứa Tề Tư còn thao tác nhân vật loli của mình nhảy tung tăng vòng quanh Ôn Mộng, bầu không khí ái muội nháy mắt trở lại như bình thường.
Tiếp đó cậu lại cùng các fan hỗ động: "Tôi nhớ vừa nãy có bạn nào đó ước muốn được nhìn thấy pháo hoa, giờ được như ý muốn rồi nha ~ Nào, chúng ta cùng nhau nói Cảm ơn Ôn Mộng lão đại đi nào!!!"
Các fan xem livestream bị hành động đánh trống lãng của cậu chọc cười, lập tức ồn ào nháo nhiệt như lúc đầu.
[Cảm ơn Ôn Mộng lão đại!]
[Cảm ơn Ôn Mộng lão đại!]
[Không thể không nói ở phương diện này《 Mộng Giang Hồ》đã làm rất tốt]
[Trước kia tui còn cảm thấy Lưu quang rực rỡ xấu òm, ai dè bây giờ tui mới biết là do tui bắn chưa đủ nhiều....]
[Một cái Lưu quang rực rỡ đã tận 168 xu lận, mấy khi mới được cọ phúc lợi của Thất Thất!]
[Lão đại quả nhiên là lão đại! Giàu ghê ~]
Làn bình luận đã khôi phục trạng thái ban đầu, cứ như không còn ai để ý đến chuyện ghép CP hồi nãy.
Hứa Tề Tư thấy tình huống đã ổn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấy thời gian cũng đã trễ liền tạm biệt các fan, kết thúc buổi livestream ngày hôm nay.
Không bao lâu, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa đúng giờ của Nguyễn Ôn Tịch vang lên.

Hứa Tề Tư chạy tới mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Ôn Tịch đang bưng hai ly sữa bò đứng đấy.
Cậu hơi nghiêng người, chừa cho Nguyễn Ôn Tịch một khoảng để đi vào.
Trong phòng máy có một bộ bàn ghế, Nguyễn Ôn Tịch trực tiếp đặt cái khay lên bàn rồi đưa cho Hứa Tề Tư một ly sữa ấm.
Khẩu vị của hai người không giống nhau, vậy nên độ ngọt của sữa cũng khác nhau, mỗi lần chuẩn bị đều được phân vào hai chiếc ly riêng biệt.
Hứa Tề Tư cầm lấy ly của mình, nhẹ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ông Tịch khẽ cười: "Lại đây ngồi đi.
Em vừa mới livestream xong à?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, gật đầu: "Vâng, anh Ôn Tịch tới vừa đúng lúc."
"Cũng may không quấy rầy đến em." Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhõm, đổi sang chuyện khác:
"À đúng rồi, ngày mai anh có chút việc phải qua công ty một chuyến, buổi sáng và buổi chiều anh không thể về nhà, đến giờ cơm tối anh sẽ về.
Em ở nhà phải nhớ ăn cơm đúng giờ đó."
Hứa Tề Tư yên lặng nghe anh dặn dò cứ như mình là trẻ con không bằng, hai lỗ tai đỏ ửng, nhỏ giọng đáp: "Tôi không phải là con nít, tôi nhớ giờ ăn cơm mà....Anh không cần mỗi lần ra ngoài lại phải dặn dò nhiều lần, ở nhà còn có dì Trần nữa."
Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, cười đáp: "Được, anh không nói nữa.
Thời gian không còn sớm, em trở về phòng rửa mặt đi ngủ đi."
Hứa Tề Tư gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn uống ngụm sữa cuối cùng xong liền chúc Nguyễn Ôn Tịch ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ của mình.
Chờ sáng hôm sau tỉnh giấc, Nguyễn Ôn Tịch đã đến công ty còn dì Trần canh thời gian cậu tỉnh giấc rồi bày biện bữa sáng đặt trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng hổi.
Trên bàn còn một bộ chén dĩa đã sử dụng, được dì Trần dọn sang bồn rửa ngâm, chờ Hứa Tề Tư ăn xong bữa sáng rồi mới rửa luôn một lượt.
Hứa Tề Tư bỗng có cảm giác không quen.
Từ khi chuyển tới nơi này, mỗi ngày sau khi thức dậy cậu đều có thói quen xuống lầu chào buổi sáng và dùng bữa chung với Nguyễn Ôn Tịch, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu thức dậy mà không thấy anh.
Hứa Tề Tư thu lại nỗi lòng, thong thả ăn xong bữa sáng của mình rồi thu dọn bát đũa để vào bồn rửa giúp dì Trần.
Buổi sáng cậu thường không có gì làm, đành ôm tiểu Hoa xuống phòng khách chơi, còn cậu thì tìm một cuốn sách, định ngồi ở phòng khách đọc.
Cậu ngồi ở phòng khách cho tới trưa, dì Trần cũng đã trở về, nhìn thấy cậu thì cười ha ha chào hỏi: "Hứa tiểu thiếu gia đang ngồi chơi với tiểu Hoa à?"
Tuy dì Trần đã tới nấu cơm được một thời gian nhưng Hứa Tề Tư vẫn chưa quen khi ở cùng dì, chỉ khẽ gật đầu một cái đáp lại.
Dì Trần biết rõ tính cách trầm mặc hướng nội của cậu, cũng không cảm thấy cậu thất lễ gì, vừa đi vào phòng bếp vừa huyên thuyên trò chuyện với cậu: "Vừa đúng lúc tới giờ cơm trưa, Hứa tiểu thiếu gia có muốn ăn món nào không? Chỉ cần có sách hướng dẫn, dì đều có thể làm được."
Hứa Tề Tư lắc đầu: "Tôi không có, ngài làm cái gì thì tôi ăn cái đó."
Dì Trần đã sớm đoán được cậu sẽ trả lời như vậy, không tiếp tục đề tài này nữa, bà vui vẻ hớn hở trò chuyện với cậu vài chuyện vặt vãnh trong nhà.
Nói đúng ra là Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ngồi một chỗ lắng nghe bà nói mấy chuyện bình thường hằng ngày, nếu không hiểu chuyện gì thì dứt khoát bảo trì trầm mặc.
May mà dì Trần không cần cậu phải trả lời, chỉ vừa nói chuyện vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trưa.
Đang rôm rả nói thì dì Trần bỗng ai da một tiếng, sau đó câu chuyện bị dừng lại.
Hứa Tề Tư nghi hoặc nhìn về phía phòng bếp, thấy dì Trần xách một cái hộp giữ nhiệt đi ra, khó xử nói:
"Thôi rồi, Nguyễn nhị thiếu hình như đã quên mang theo cơm trưa tôi chuẩn bị cho cậu ấy rồi."
"Cơm trưa của anh Ôn Tịch?" Hứa Tề Tư nghi hoặc dời tầm mắt sang hộp cơm trên tay dì Trần.
Dì Trần giải thích: "Hôm nay trông Nguyễn nhị thiếu khá vội, mà cậu ấy không thích cơm trong căn tin công ty nên mới kêu tôi chuẩn bị cho cậu ấy một phần cơm mang theo.
Nhưng sáng nay cậu ấy vội vàng đi, có lẽ đã quên mất hộp cơm này rồi."
Hứa Tề Tư nghe dì Trần nói, đại khái đã hình dung được công việc của Nguyễn Ôn Tịch thật sự rất nhiều.
Cậu nhìn đồng hồ, ý tưởng lóe lên liền hành động, quyết định nói: "Để tôi mang đến cho anh Ôn Tịch."
Dì Trần chần chờ: "Làm vậy liệu có gây phiền phức cho Hứa tiểu thiếu gia không?"
Hứa Tề Tư lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không có, hơn nữa, hơn nữa không nên lãng phí tâm ý của ngài."
Câu cuối cùng của cậu rất nhỏ, nếu không phải trong nhà rất yên tĩnh, chỉ sợ có lẽ dì Trần đã bỏ lỡ.
Một lúc sau, dì Trần không nhịn được mỉm cười, giao hộp giữ nhiệt cho cậu: "Vậy đành nhờ tiểu thiếu gia, để tôi kêu lão Lý tới đưa cậu đi."

Hứa Tề Tư gật đầu, nhận lấy hộp giữ nhiệt chờ Lý thúc lái xe tới, cùng nhau đến tập đoàn Nguyễn thị.
Công ty không tính là gần, khi tới nơi thì cũng đã mấp mé giờ cơm trưa mà ngày thường hai người cùng ăn.
Hứa Tề Tư xách theo hộp giữ nhiệt xuống xe, đứng trước công ty nhìn những người bên trong, bỗng nhiên có hơi hối hận vì quyết định nhất thời của mình.
Ngay cả công ty nhà mình mà cậu cũng chưa từng đặt chân vào chứ đừng nói tới việc đến một nơi xa lạ như vậy, thậm chí Nguyễn Ôn Tịch ở lầu mấy còn cậu không biết nữa.
Hơn nữa Nguyễn Ôn Tịch trên danh nghĩa là phó giám đốc của tập đoàn, loại nhân vật nhỏ bé như cậu muốn tìm gặp anh ở công ty chỉ e là càng khó hơn lên trời.
Quan trọng nhất là.....cậu phải đến quầy lễ tân! Đối với một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội như cậu thì đây quả thực là một chuyện không hề dễ dàng.
Nói không chừng.....nói không chừng Nguyễn Ôn Tịch đã sớm đi ăn, bỗng dưng cậu chạy tới có lẽ chỉ gây thêm phiền phức cho anh.
Hứa Tề Tư siết chặt hộp giữ nhiệt trong tay, đứng ngây ngốc ở cửa một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lùi một bước về sau, xoay người chuẩn bị quay về.
Nhưng khi quay người bước được một bước thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh dồn dã.
"Tiểu Thất! Là em thật sao?"
Hứa Tề Tư sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Ôn Tịch không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, hơi thở dồn dập hình như là do vội vàng chạy tới.
Đến khi đối diện với tầm mắt của Hứa Tề Tư, Nguyễn Ôn Tịch lại nhoẻn miệng cười, vui mừng lẫn kinh ngạc mà hỏi: "Sao em lại tới nơi này?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.