Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 133: Món Quà






Bốn nữ hồ ly sẽ nán lại ở hầm ngục còn Ma Kim và Hồ Mẫn trở về Kim Phủ.
Vì muốn khiến cho mấy vị phu nhân kia bất ngờ nên hai người họ âm thầm nhảy qua tướng sau.
Những lính canh thấy mái tóc trắng xóa của Hồ Mẫn tự giác biết điều giữ im lặng.
-Mấy phu nhân có đang ở trong phủ không? (Ma Kim)
-Bẩm không, các phu nhân hôm nay ra ngoài bận việc rồi ạ.
(Lính gác)
-Ừm.
Nếu họ thì bảo trong phòng ngủ có thư gửi của ta nhé.
(Ma Kim)
-Nô tì đã rõ! (Lính gác)
Hai người tiến tới phòng ngủ, dự là sẽ trang trí hoa nến các kiểu vì nay là sinh nhật của Tuyết Hân.
Nhưng mà giữa chừng đi ngang qua phòng của các tiểu nhện ở kế bên thì Ma Kim đánh hơi được mùi gì đó.
-Suỵt!
Ma Kim ra hiệu cho Hồ Mẫn đừng phát ra tiếng động.
Sau đó hắn lấy ra bộ dụng ống nghe y tế đã tự sáng chế từ trong túi trữ vật.
Đặt hai ống nghe vào tai, nối liền với nó là một viên ma thạch nhất giai được luyện chế giúp khuếch đại âm thanh nhận vào.
-Ư ử, a, á, Kim công tử, ư, nữa đi!
-Của chàng sướng quá, đừng dừng lại.
-Phụ thân a, con yêu phụ thân.
Không ngờ lại nghe rõ tiếng rên rỉ của bọn con nít quỷ.
Hồ Mẫn thấy Ma Kim làm hành động kì lạ.
Nàng không hiểu gì cả liền khều vai hắn.
Chưa kịp để nàng mở miệng thắc mắc thì hắn đã nhét thử tai nghe vào lỗ tai nàng.
Xem ra Hồ Mẫn cũng sáng dạ, vừa nghe âm thanh đã hiểu ra vấn đề.
-Giờ chúng ta nên làm gì đây? (Hồ Mẫn)
-Sao hỏi anh? Anh vắng nhà có mấy hôm mà các nàng chẳng chịu trông chừng bọn trẻ gì cả.
(Ma Kim)
-Mấy hôm của anh là mấy tháng luôn ấy.
Cơ mà tại sao nó lại gọi tên của anh.
Hay anh đã làm gì chúng nó mà em không biết.
Khai mau!
-Suỵt.
Nhỏ mồm thôi.
Câu đó anh phải hỏi em mới đúng.
Đợt trước anh đi vắng, bọn em ở nhà trông nó mà.
-Lúc đó có bao giờ xảy ra tình trạng này đâu.
Đừng đổ lỗi cho em.

Chắc do vài tháng nay hai chúng ta vắng mặt, mấy tỉ muội chẳng thể quán xuyến hết.
Tất cả là do anh cả, bọn trẻ là do anh đem về, cũng là do anh giao quá nhiều việc nên bọn em không chăm sóc chúng được.
Tất cả là do anh!
Bỗng có tiếng gọi từ xa, là của Thiên Khả:
-A, Kim chàng và Mẫn muội về rồi đó à?
Hai kẻ đang rình trộm này giật thót tim, đưa ngón tay chặn miệng ra hiệu im lặng.
Thiên Khả chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn cứ là hợp tác trước đã, nàng cúi người tiến lại gần khẽ hỏi:
-Hai người làm gì mà ngồi trước cửa phòng các con thế? Có âm mưu gì phải không?
-Nàng có thật là muốn biết không? (Ma Kim)
-Tất nhiên là...
Hồ Mẫn vội chuyền tai nghe lại cho Thiên Khả.
Hiểu ra vấn đề, mặt Thiên Khả đỏ bừng lên vì xấu hổ, nàng vội trả ống nghe lại cho Hồ Mẫn
-Thôi giờ tôn trọng sở thích của tụi nó vậy.
Chúng ta vờ như chưa biết gì cả nhé.
(Ma Kim)
-Em tán thành.
(Hồ Mẫn)
-Ta cũng vậy.
Nhưng khoan đã...!tại sao bọn nó lại gọi tên ngươi, chắc chắn ngươi đã đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ! (Thiên Khả)
-Cứ thích nghĩ xấu về ta thôi.
Ba nàng ở nhà không trông chừng bọn trẻ mà cứ đổ lỗi? Mà theo phân tích của ta, cái kiểu rên này, hệt như nàng, Tuyết Hân và Ái Như.
(Ma Kim)
-Dựa vào đâu ngươi nói thế? (Thiên Khả)
-Khi rên, chẳng phải Tuyết Hân gọi là Kim công tử còn nàng và Ái Như gọi ta là chàng sao? (Ma Kim)
-Còn Mẫn muội? (Thiên Khả)
-Chủ nhân a, nữa đi.
Đánh em đi! (Hồ Mẫn)
-Đấy, chính là kiểu đấy.
(Ma Kim)
-Ê khoan đã, sao tụi trẻ hết rên rồi.
(Hồ Mẫn)
-Đâu, tỉ xem thử.
(Thiên Khả)
-Cứ thế thôi.
Nghiện mà còn ngại.
(Ma Kim)
-Gì chứ? Ta đây là mẹ nên muốn quan tâm tới các con thôi.

(Thiên Khả)
-À không, bọn nó chuyển sang tát mông nhau rồi.
(Hồ Mẫn)
-Mọi ngươi đang nói chuyện gì thế, có thể cho ta chung vui không.
(Ái Như)
Vì sự xuất hiện bất ngờ của đại tỉ nên Thiên Khả giật mình hét toáng lên, điều này cũng làm kinh động tới những tiểu nữ bên trong:
-Ai? Ai ở ngoài đó! (Tiểu Thu)
Ma Kim vội dùng hết sức bình sinh mà phân thân ra rồi ẳm các phu nhân thần tốc chạy phòng riêng.
-Xin lỗi mọi người, là lỗi của ta, thật lòng xin lỗi.
(Thiên Khả)
-Cái con này.
Chắc ta trói ngươi lại như lần đầu gặp mặt quá.
(Ma Kim)
-Thế là toang rồi.
Sao ta còn mặt mũi nhìn sáp nhỏ đây.
(Hồ Mẫn)
-Có ai giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra không? (Ái Như)
-Đoán xem.
(Ma Kim)
-Làm sao mà đoán được cơ chứ? (Ái Như)
-Bọn nhỏ chúng nó ấy ấy như điều mà tỉ muội chúng ta từng làm khi chủ nhân đi vắng! (Hồ Mẫn)
-Gì chứ.
Sao muội lại nói huỵch toẹt ra cả thế.
(Thiên Khả)
-Mà thôi, điều đó chẳng quan trọng lắm.
Chúng ta chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho Tuyết Hân thôi! (Ma Kim)
-Cái gì mà không nghiêm trọng chứ, bọn trẻ chưa đầy một tuổi đấy! (Ái Như)
-Tụi nó lớn nhanh mà.
Giờ có khác gì mấy đứa trẻ mười tuổi đâu? (Ma Kim)
-Thiếp không cần biết.
Một tuổi là một tuổi! Muội phải đi giáo huấn bọn nó mới được! (Ái Như)
-Nói thế thì ta phải giáo huấn mấy nàng đầu tiên đấy! Tại sao lại để cho bọn trẻ chứng kiến để nó bắt chước theo? (Ma Kim)
-Gì chứ.
Thiếp không có! (Ái Như)
-Thế thì đi hỏi nó xem nó học từ ai! (Ma Kim)
-Thiếp...!(Ái Như)
-Nói chung là gạt vụ ấy sang một bên.
Bây giờ lo mà làm việc trọng sự đi.
Tuyết Hân có thể về bất cứ khi nào ấy!
.
Nửa canh giờ sau Tuyết Hân cũng về phòng nghỉ trưa.
Vẻ mặt nàng có chút tiều tụy, dạo gần đây nàng phải làm những việc lạ lẫm, điều này bắt buộc nàng phải cẩn thận trong từng li từng tí.
Đống công việc còn dang dở nhưng mà nàng vẫn tranh thủ một tí thời gian để về phủ ngóng tin tức của tướng công.
Khi thấy căn phòng trống trải không có hình bóng quen thuộc, nàng ngã người trên người úp mặt vào gối tự nhủ:
-Anh ấy quên mất ta rồi.
Bỗng nhiên từ đằng lưng, Tuyết Hân bị ai đó điểm huyệt, nàng vội hét lớn:
-Ai đó? Là ai? Phải là chàng không?
Đối phương không trả lời mà chỉ lặng lẽ bịt mặt nàng lại bằng một chiếc khăn.
Tuyết Hân vì không dám chắc là Ma Kim nên trong lòng rất hoảng hốt, nàng cố gọi hắn:
-Là anh phải không Kim, có phải là anh không?
Y phục của Tuyết Hân bị cởi ra, chiếc khăn bịt mắt cũng bắt đầu bị ướt bởi nước mắt của nàng.
Trong lúc tim nàng đang đập loạn nhịp thì hai nhụy hoa hồng hào cùng lúc bị hai chiếc lưỡi tấn công.
-Ơ cái con này, làm thế thì lộ mất rồi! (Ma Kim)
-Ừa ha.
Em quên mất.
(Hồ Mẫn)
-Anh là đồ độc ác, dám dọa em! (Tuyết Hân)
-Chúc mừng sinh nhật của Hân tiểu thư, không biết liệu tiểu thư xinh đẹp có thể dạo phố phường cùng tại hạ? (Ma Kim)
Tuyết Hân bật cười vì câu nói này nàng đã gợi nhớ lại hồi ức, từ cái thời mà được Kim công tử còn nhiệt liệt theo đuổi.
Nàng vui vẻ trả lời:
-Hừm, tiểu nữ có thể chơi trên giường không?
-Tất nhiên rồi! Được cùng tiểu thư xinh đẹp đây chơi trên giường là hân hạnh của tại hạ!
Tuy vậy, Ma Kim vẫn không giải huyệt, Ái Như và Thiên Khả lúc này cũng gia nhập.
Tuyết Hân bất động trên giường, làn da trắng mịn của nàng đã ửng đỏ do bị đám người vây kín xung quanh chia nhau ra liếm, mút.
Nàng lúc này chỉ có quyền tự cắn môi khẽ rên rỉ.
Ma Kim lại sử dụng phương pháp đơn giản mà hiệu quả nhất, châm cứu kích dục.
Từng mũi kim từ từ xuyên qua những vị trí nhạy cảm trên cơ thể trần trụi của Tuyết Hân.
Những đầu dây thần kinh phản ứng kịch liệt bởi luồng ma khí hội tụ tại khu vực đấy.
Nàng vô thức hét lên khi mà luồng điện sinh học giật tê tái.
Từ xa xa, phía dưới bàn trang điểm một khe hở xuất hiện, vừa vặn ba cặp mắt xuất hiện chăm chú nhìn từ gian phòng kế bên.
-Hù!
-Aaaaaaaaaa!
Phân thân của Ma Kim bắt quả tang ba đứa nít ranh rình trộm khiến chúng hoảng hốt hét lên.
Tuy phòng của họ và các con liền kề nhau, nhưng Ma Kim sớm đã thiết kế chất liệu cách âm cho cả hai gian phòng.
Nhưng ai mà ngờ mấy đứa nhỏ này trong một lần buồn chán, chúng tò mò xem cha và các mẹ làm gì nên đã đục lủng vài khe nhỏ ở tường để quan sát.
Đang trên đà mà Ma Kim bỗng dừng lại làm cho Tuyết Hân có chút khó chịu, bèn thúc giục:
-Anh đang bận gì sao?
-À không, sẵn sàng chưa, anh tiếp tục nè!
-Dạ.
.
Ái Như rời cuộc vui sớm một chút để qua giáo huấn đàn con thơ ngây.
Nàng quát lớn:
-Khai mau, ai bày ra trò này?
Tiểu Xuân sáng dạ nhất đám, bèn nhanh nhảu đáp:
-Dạ không phải bọn con, ban nãy cái tường nó tự mẻ ra nên bọn con tò mò lại xem có chuyện gì không thôi!
Tiểu Hạ và Tiểu Thu cũng vội hùa theo đại tỉ:

-Đúng đúng!
"Ái chà chà, trứng mà đòi khôn hơn vịt!" Ái Như cười thầm trong bụng, nàng lườm mắt và hỏi chặn đầu:
-Vết nứt không chỉ ở chỗ đó, cái bồn tắm phía sau hình còn một lỗ nữa, ai chỉ chỗ cho mẹ thì mẹ cho ăn bánh cacao!
Đám trẻ dường như quên bén đi lời khai ban đầu, vội tranh nhau trả lời:
-Con con, con biết!
Ái Như dậm mạnh chân xuống đất phát ra dư âm lan tỏa khắp Kim phủ:
-Thế mà dám gạt mẹ bảo rằng vết nứt chỉ vừa xuất hiện.
Khai, đứa nào bày trò.
Mấy đứa trẻ khiếp hồn khiếp vía, nước mắt chảy đầm đìa, quỳ xuống xin mẫu thân tha tội:
-Huhu, bọn con không khai đâu! (Tiểu Xuân)
-Đúng vậy, bọn con không thể nào phản bội nhau được! (Tiểu Hạ)
-Đúng đúng.
Mẹ ơi, tha lỗi cho Xuân tỉ đi ạ! (Tiểu Thu)
Lời Tiểu Thu vừa dứt, ba người quay sang nhìn về nàng.
Tiểu Thu ngây ngô nhất bọn, đôi mắt ngơ ngác không hiểu bản thân trả lời sai điểm nào:
-Sao mọi người nhìn con thế?
Ái Như bật cười trước vẻ đáng yêu của sáp nhỏ.
nàng xoa đầu chúng và nói:
-Thôi được rồi, mẹ sẽ không suy xét chủ mưu, bởi giờ đây mẹ phạt cả ba đứa cùng lúc.
Ngày mai, ba đứa con đi theo mẹ phụ việc.
Rõ chưa?
-Dạ! (Ba đứa trẻ dõng dạc đồng thanh)
-Ê! Nàng kiểm tra xem mấy đứa nó có giấu thứ gì không đi.
Anh nhớ không nhầm trong hòm thư báo cáo có vụ việc bị thất lạc ba bộ đồ chơi.
(Phân thân của Ma Kim)
Sau vài phút tra hỏi thì mấy đứa trẻ cũng thừa nhận hành vi ăn cắp lúc mà còn được nuôi ở hầm ngục, kìm nén cơn tức, Ái Như vội kiểm tra cái ngàn vàng của ba đứa nó:
-May quá, vẫn còn! Tội bắt chước có thể tha.
Nhưng tội trộm cắp thì không.
Mau, nằm ấp xuống giường cho mẹ!
-Nàng không tính hỏi bọn nó xem ai xúi nó ăn trộm à? (Phân thân của Ma Kim)
Ái Như vừa dùng tay khẽ mông các con, vừa quát:
-Là ai khai mau!
Những cú tát làm bờ mông trẻ thơ ửng đó nhưng rút kinh nghiệm vừa nãy, không đứa dám hé nửa lời.
-Chàng làm gì đó, mau đi ra!
-Để ta xem một chút! (Phân thân của Ma Kim)
Hắn lật người bọn trẻ lại, thấy khe suối đã ướt nhẹp:
-Ê này, có vẻ bọn chúng đang tận hưởng.
Để xem nào...
Hắn vô thức dùng ngón tay quẹt một chút rồi đưa lên miệng, Ái Như tức giận một tát khiến phân thân biến thái bay màu.
Phía bên phòng kế bên, Ma Kim bóp cổ Hồ Mẫn nhấc bổng:
-Là em phải không?
-Phải đấy thì sao nào.
Là em xúi các con trộm vặt rồi tự sướng, xúi các con quyến rũ anh đấy! Em muốn anh trỗi dậy ham muốn, cưỡng hiếp bọn nó như đã từng làm đối với em.
Có như vậy thì anh mới thấy có lỗi với bọn nó, đảm bảo việc sau này anh sẽ không lấy chúng ra làm nguyên liệu tu luyện hoặc giết chúng để trải nghiệm mới gì gì đó như đã từng bàn với em!
Ma Kim thở dài, triệu hồi một phân thân lôi Hồ Mẫn ra ngoài, thử nghiệm chặt đứt tứ chi của nàng để xem liệu thiên phú hút máu dưỡng sinh có giúp nàng hồi phục lại không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.