Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 102: Trở Về






Mấy tỉ muội liền lao tới ôm lấy Thiên Khả òa khóc nức nở.
Tuy Thiên Khả chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cảm động mà khóc sướt mướt theo.
Thế bất nào không rõ là nhiễm phải thói hư tật xấu của Ma Kim không mà ba nữ nhân đã nhanh chóng khiêng Thiên Khả vô phòng ngủ và lột y phục của nàng ấy ra.
"Bọn này, điên rồi!" Ma Kim ngơ ngác, mỗi mình hắn ở lại ngoài sân giải thích với đám thuộc hạ:
-À ừm, mọi người thấy đấy, cô nương lúc này là Thiên Khả, người mà ta tính đi tìm.
Hổ Trung vẫn nhanh nhảu như ngày nào:
-Vậy là chủ nhân không cần đi sao?
-Ờ, có thể tạm thời là vậy, nếu như nàng ấy không nhận nhiệm vụ.
Cả đám thuộc hạ hò reo hoan hô, bữa tiệc buồn thành bữa tiệc vui trong thoáng chốc, Ma Kim vẫn chưa thể lý giải được sự trùng hợp này, cơ mà bản năng của hắn mách bảo phải lao như bay vào phòng ngủ.
Mỹ nữ đã trần trụi như thế mà đám tỉ muội biến thái kia mãi chưa động thủ, chỉ nằm bên cạnh tâm sự.
Thấy tên Ma Kim lao vô, Thiên Khả bất giác lấy tay che đi vùng nhạy cảm.
Cả đám cười phá lên.
-Bị hắn thấy suốt bao ngày mà còn ngại!
Thiên Khả đỏ mặt xấu hổ, Ma Kim thì nhanh chóng phóng lên giường nằm ké, vị trí gần đùi, nhăm nhe vào khe suối kia.
Cơ mà lúc này tình cảm lẫn át tất cả dục vọng rồi, họ cùng nhau kể về những ngày tháng xa cách.
Thì ra lúc vừa về Thanh Long môn, Thiên Khả đã bị trách phạt với lí do không bay theo truy đuổi địch nhân cùng đồng môn, ở lại để bị bắt làm con tin, gây thương vong không đáng có.
Tuy là phạt nhưng có vẻ nàng được thế lực nào đấy trong tông môn ưu ái, nàng bị bắt phải luyện tới ngũ giai một loại võ kĩ trong thư viện.
Nàng nhớ lời dặn của Ma Kim, không học bừa võ kĩ và công pháp, thế nên cẩn thận lựa chọn, vừa hay nàng gặp một cuốn Phân Thân Kĩ, nhưng nhìn sơ đã biết hạ phẩm, thế là nàng đành dùng nó để ngụy biện.

Tuy nhiên vì lên ngũ giai không hề đơn giản, dẫu cho là võ kĩ hạ phẩm đi chăng nữa, nên nàng đành phải câu kéo một thời gian, cái cuốn cực phẩm Phân Thân Kĩ của Ma Kim sơ nhập nhất giai đã mang uy lực ngang với thất giai của cuốn bí tịch kia rồi.
-Nhưng mà nàng vẫn là về trễ quá đi! Lỡ mất bao chuyện vui rồi! (Ma Kim)
-Chuyện như nào, mọi người kể ta nghe đi! Ta ngóng lòng lắm rồi đấy! (Thiên Khả)
Thế là bọn họ kể cho nàng nghe về hàng ngàn câu chuyện mới mẻ, ba tổ chức Nhật Nguyệt, đi săn này, đi khai phá mỏ hoang này, đi giao lưu với các thế gia này, chế ra các sản phẩm này, luyện binh khí này,...!Nghe xong, Thiên Khả khóc nấc lên vì tiếc nuối:
-Huhu, ta từ đầu đã không muốn rời xa mọi người mà, tất cả là tại hắn ép ta!
-Đúng rồi đánh chết hắn đi! (Hồ Mẫn)
-Đánh hắn! (Ái Như)
-Cho em đánh với! (Tuyết Hân)
Đánh yêu đã đời, dục vọng nảy sinh, cả đám tự nhiên hướng mắt về người duy nhất không mặc y phục, Thiên Khả ngây thơ hỏi:
-Sao mọi người nhìn ta thế?
Thế là nàng ấy bị giữ chặt tứ chi, bọn sa đọa này muốn tái hiện cảnh tượng lúc Thiên Khả bị bắt làm con tin nhốt dưới hầm ngục, Ma Kim không biết lấy từ đâu ra cái còng màu hồng xinh xắn, khóa chặt hai tay nàng vào cạnh giường, lại còn dùng khăn che mắt lại.
-Biến thái quá đi, bỏ ta ra! Mấy người là đồ xấu xa, ta còn trong trắng mà!!!
Nỗi nhớ thương dồn nén quá lâu, khi bộc lộ ra thì sẽ rất phóng đãng, Ma Kim dùng lưỡi kéo từng đường lên cơ thể ngọc ngà này, ba nữ nhân còn lại chước làm theo.
Thiên Khả bây giờ không la hét phản đối nữa mà mím chặt môi tận hưởng cảm giác khoái lạc này.
Thân hình trắng trẻo nuột nà, nếm thử tới đâu là ngọt ngào tới nấy, Ma Kim úp nguyên bản mặt vô húp soàn soạt thứ hắn mong chờ bao tháng ngày, Thiên Khả khẽ rên rỉ và cựa quậy, nước nôi cứ thế tuôn chảy.
Ở phía này, Hồ Mẫn không biết tự lúc nào đã lột bỏ được cái quần trong của mình, rồi ngồi đè lên dùng môi dưới khóa môi trên của Thiên Khả.
Tiên nữ thuần khiết dùng bản năng bắt chước cách đá lưỡi của Ma Kim để chinh phục ma nữ tinh nghịch.
Ái Như và Tuyết Hân dùng miệng để trút bỏ xiêm y của nhau.
Họ một tay độc chiếm một ngọn núi của Thiên Khả, tay còn lại tấn công vào yếu điểm của đối phương, tựa như hai thế lực vừa khai thác, vừa cướp bóc.
Hai nữ nhân này đã quá thân thiết với nhau, lúc Ma Kim không ở Kim phủ, tỉ muội họ chỉ biết hòa quyện với nhau để an ủi con tim bé bỏng yếu mềm.
Cho nên lúc này đây, không hẹn mà cùng làm, nghiêng đầu rồi trao nhau cái hôn mãnh liệt.
Về phần Ma Kim, sau khi nuốt chửng cả đại dương, hắn bắt đầu thả con quái vật xuống đấy để gieo mầm.
Hắn quỳ lên, hai tay quàng qua cổ của Ái Như và Tuyết Hân, kéo hai nàng lại gần rồi lần lượt trao nhau tình cảm qua hơi thở và ma sát khoang miệng, thậm chí có lúc cả ba cùng giao lưu với nhau.
Phía dưới, hắn cứ chà chà thứ hình trụ trên cái khe hở hồng hào như muốn làm nóng nó, như cách mài dũa binh khí vậy.
Cảm thấy miệng Thiên Khả bắt đầu ú ớ, không còn đủ sức khuấy động, Hồ Mẫn cũng tạm đình chiến, cho tí không gian để nữ nhân trong trắng kia hít thở, tháo cái băng che mắt ra, đối mặt nhìn nhau đắm đuối.
Ma nữ khẽ thơm nhẹ lên má, lên trán lên đôi môi.
Bỗng nhiên Thiên Khả nấc lên một tiếng "Á".
Một lần đẩy quyết đoán đã phá tan vách tấm vách, hắn thật sự không coi sở trường phòng thủ của nàng ra gì, cứ thế mà nhấp nhả liên tục.
Hồ Mẫn nhìn gương mặt thống khoái của Thiên Khả một cách rất thỏa mãn, hai ngón tay vô thức xâm nhập vào suối nguồn của bản thân, bàn tay còn lại nâng niu cái má phúng phính, đôi khi móc ngón cái vào khóe miệng của Thiên Khả.
Sau khi hội đồng để vấy bẩn tiên nữ thì ba nữ nhân còn lại chưa thỏa mãn cho lắm.
Không để cho Ma Kim thời gian hồi sức, các nàng thay phiên nhau chèn ép.
Hắn phải dùng tới ba phân thân để thỏa mãn tham vọng của tỉ muội bọn họ, nhìn chung thì cũng chẳng ép người quá đáng, mỗi nữ nhân được tặng cho một chút tinh khí là đủ rồi.
Nhưng mà cứ mỗi ngày đều như vậy thì Ma Kim sao mà đủ sức.
"Ôi, ta ước mơ có bảy nữ nhân chia đều bảy ngày, thế bất nào bây giờ một ngày phải thỏa mãn bốn nữ nhân, thật là có sai số trong dự đoán mà!"
...
Trong lúc ăn trưa, Ma Kim hỏi Thiên Khả:
-Này, có lĩnh nhiệm vụ tông môn nào chưa?
-Tất nhiên là có rồi, ở phía Tây Bắc có hang ổ của ma thú nhất giai, mai chúng ta cùng đi xử lí nhá!
-Sao mà tông môn có mấy cái nhiệm vụ này nhỉ?
-Đại đa số là do dân chúng báo tin về, một số ít là do môn đồ không đủ thực lực sẽ nhờ vả người trên bản tin, lấy hoa hồng.
-Còn một việc nữa, có cách nào tìm lượng lớn nguyên liệu thăng giai không?
-Nghe lượng lớn mà sợ thế.
Cũng có, nhưng mà ở tận trong Trung Tâm.
Còn không bên ngoài cũng có nhưng hiếm lắm.
Ta đây viên mãn trong năm năm, chạy vặt khắp nơi mới giành được vé tham gia tỉ thí, may mắn nhận được phần thưởng là nguyên liệu thăng giai.
-Trung Tâm? Nơi đó như nào?
-Là một nơi hoang vu, linh khí dày đặc, người muốn thăng thiên cũng phải tới đó mới có thể đi tới Trung Giới.
-Ở Thượng Giới cũng có cái Trung Tâm, nhưng mà đó là nơi an toàn nhất, dưới này thì ngược lại.
Ủa vậy nếu cứ đi thẳng về tứ phía thì sao?
-Là vùng biển rộng lớn mênh mông, nghe bảo chưa ai đi được tới chân trời cả.
-Ồ, thú vị quá nhỉ.
Sáng ngày mai, bọn họ cứ thế mà cùng nhau đi làm nhiệm vụ.
Mặc dù Thiên Khả có thể tự phi hành nhưng nàng lại đòi ngồi trên con thuyền bé xinh để bay cùng mọi người.
Nàng hú hét như lần đầu được bay vậy.
-Aaaa, nhanh quá đi thôi, bảo sao Lâm sư huynh kể lại là không cách nào đuổi kịp hai người.
-Tốc độ này thì tới được Thanh Long Môn trong bao nhiêu ngày? (Ma Kim)
-Tầm cỡ ba ngày một tí.
Đã tới địa điểm được chỉ định là một ngọn núi phía Đông Bắc so với thành Hoàng Hà.
Gần đó là một ngôi làng khá lớn, đoán rằng nhiệm vụ lần này do người dân ở đây báo cáo, chính vì vậy Ma Kim cùng các nữ nhân cẩn thẩn ngụy trang tiến làng vào rồi chia nhau ra để dò la tin tức
Ma Kim thì đi tới một tửu quán có các trang hào kiệt đang tụm năm tụm bảy đàm đạo, thật ra thì chỉ là những tên trai tráng lực lưỡng đang bợm nhậu.

-Các huynh đài hôm nay uống thoải mái, ta đãi!
Tiếng hoan hô, cảm thán náo nhiệt, Ma Kim cũng nhờ vậy mà được tiếp đón nồng hậu.
Hắn liền thắc mắc:
-Ta đây có việc muốn hỏi về một số thứ ở đây.
-Công tử không cần khách sáo, muốn hỏi gì cứ hỏi, bọn ta tuy không học cao hiểu rộng nhưng xung quanh đây đều nắm rõ.
-Nãy ta có đi qua ngọn núi kia, thấy có nhiều hầm mỏ, không biết các vị đây đang khai thác thứ gì?
-Haha, tất nhiên là khai thác quặng kim loại rồi, chẳng nhẽ công tử nghĩ bọn ta đào vàng à, nếu thế thì đã sớm giàu có như công tử rồi.
"Ô, thế thì tốt quá, khi về phải bảo thuộc hạ thâu tóm nơi này!" Ma Kim cười thầm, xong hắn quay về vấn đề chính.
-Vậy tại sao lại tạm dừng khai thác, bộ cạn kiệt tài nguyên rồi sao?
-Công tử mới đến nên không biết rồi, hầm mỏ đó bọn ra chỉ vừa khai thác được vài ngày thì đột nhiên có một đàn rắn tấn công, con nào con nấy to đến nỗi chỉ cần há mồm ra là nuốt trọn một người, may mà bọn ta chạy nhanh nên mới trốn kịp.
"Chạy nhanh à? Không hề xảy ra thương vong thì thật vô lý, trừ khi có vấn đề ẩn khuất." Ma Kim sau khi uống thêm vài chén, moi thêm vài câu chuyện truyền miệng khác thì rời khỏi.
Bắt gặp Thiên Khả đang tung tăng trên đường, Ma Kim vội chạy đến ôm từ đằng sau:
-Aaa, cục cưng yêu dấu của ta, chúng ta lại vừa xa nhau rồi!
-Khùng điên quá đi, chỉ mới vài chục phút thôi, còn nữa, bỏ tay ra khỏi ngực mau, người ta nhìn kia!
-Hì hì, nàng dò la được gì rồi.
-Mấy thông tin không liên quan với nhau lắm, lúc một đàn rắn lớn đuổi bắt đám người khai quặng, lúc thì vài con khỉ chọi đá, còn có cả con hổ trắng to lớn và nhiều con vật khác.
-Giỏi lắm, à mà ba tỉ muội kia đâu rồi.
-Bọn họ đang mua quà lưu niệm.
-Thật là...
Ma Kim nhanh chóng tìm thấy bọn họ với vẻ mặt không có sung sức lắm, chắc chẳng tìm được món gì ưng ý.
Hắn nói:
-Chúng ta lên đường thôi, sắp tới trưa rồi, xử lí xong đám này ta có việc cần giao cho hội Nhật Nguyệt.
-Gì á? Luyện dục à? (Hồ Mẫn)
-Không, ta vừa tìm được mỏ quặng kim loại, giờ chúng ta vào đó xem chất lượng thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.