Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 5:




Lúc này, có một giọng nói truyền đến, “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao có nhiều người ở đây như vậy?”

Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ vest cau mày đi tới. Các nhân viên và hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy anh ta, và tất cả họ đều lộ ra vẻ mặt cung kính.Cô nhân viên công tác nói “Quản lý, ông đến rồi. Có một người ở đây cố tình gây rắc rối, cầm thẻ phế liệu, nhất định nói rằng đó là thẻ VVIP, thật là nực cười, ai mà không biết rằng ngân hàng của chúng tôi chỉ có thẻ VIP, đâu có thẻ VVIP chứ’’

Khuôn mặt của người quản lý đột nhiên thay đổi sau khi nghe câu nói của cô, “Thẻ VVIP?”

“Đúng vậy! Quản lý ,kia chính là người gây rắc rối làm ảnh hưởng tới hoạt động của ngân hàng chúng ta,để nhân viên bảo vệ đuổi hắn ra ngoài. “Cô ta không nhận ra biểu hiện khác lạ của người quản lí,còn tự cho là đúng,phân phó bảo vệ: ”các người còn đứng trơ ra làm gì, còn không mau đem kẻ điên kia đuổi ra ngoài đi”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lâm Tử Minh vẫn như cũ. Hắn giơ thẻ VVIP trong tay và nói với người quản lý: “Đây là thái độ của ngân hàng của các bạn đối với khách hàng VIP?”

Người quản lý nhìn thấy rõ ràng thẻ VVIP trong tay Lâm Tử Minh, khuôn mặt ông ta đột nhiên thay đổi, hoảng loạn và vội vàng kêu lên, “Các người mau dừng lại! Có còn muốn đi làm nữa hay không, mở to mắt chó của các người đi, đây là khách hàng VVIP của ngân hàng chúng ta! ”

Cái gì?!!!

Nghe câu này, mọi người đều sững sờ và nhất thời không thể phản ứng kịp.

Chỉ thấy quản lí chạy chậm đến Lâm Tử Minh trước mặt, cung kính cúi người xuống với Lâm Tử Minh, thái độ vô cùng khiêm tốn nói: “Thật sự xin lỗi khách hàng VVIP, xin ngài tha thứ cho sự thất trách của chúng tôi, không có nhận ra ngài đến. Xin hỏi ngài chuyện gì cần hỗ trợ? Vì thể hiện sự tôn kinh của ngân hàng đối với ngài, chúng tôi có lối đi riêng cho khách hàng VVIP, cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất.”

Trương Diệu Đông cả người đơ ra, đây lại là cái tình huống chó má gì?

Ngân hàng này là một trong những ngân hàng nội địa lớn nhất. Nhiều CEO của các tập đoàn lớn đã gửi tiền vào ngân hàng này. Quy mô rất lớn. Người quản lý của ngân hàng này cũng là một người có lai lịch không nhỏ. Vậy mà lại tỏ ra cung kính trước tên phế vật này?

Anh ta nghi ngờ rằng mình phải chăng bị ảo giác!

Không chỉ có anh ta, mọi người trong phòng cũng cảm thấy khó tin.

Cô nhân viên với thái độ tồi tệ, da đầu tê dại và hai chân cũng run lên. Cô ta thực sự đã xúc phạm khách hàng VVIP nổi tiếng nhất. Cô ta có thể không giữ nổi công việc của mình!

Lâm Tử Minh gật gật đầu, sau đó quay qua Trương Diệu Đông cười nói: “Trương Diệu Đông, anh nên thực hiện hứa hẹn , quỳ đi, tôi rất chờ mong.”

Sắc mặt Trương Diệu Đông khó coi tới rồi cực điểm, hắn không tin đây là thật sự, sắc mặt âm trầm đối người quản lí nói, “Đây là giả đi, tôi như thế nào không có nghe nói qua ngân hàng các người có tối cao VIP.”

Người quản lý nói: “Ngân hàng của chúng tôi luôn có VIP tối cao. Bởi vì VIP tối cao rất khắt khe và chỉ dành cho những nhóm người đặc biệt, hầu hết mọi người không biết điều đó.Lâm tiên sinh là khách hàng VVIP của ngân hàng chúng tôi. ”

Nghe xác nhận của người quản lý, Trương Diệu Đôngchỉ cảm thấy khó chịu như ăn phải ruồi!

Nhìn thấy biểu hiện của anh ta, Lâm Tử Minh rất muốn cười,thúc dục nói, “Trương Diệu Đông, anh đã tự đặt cược. Anh không phải muốn chơi xấu chứ?”

Những người khác đều bắt đầu vui sướng khi người gặp họa đứng lên, ngay cả hai người đàn ông đi cùng cũng bảo trì khoảng cách với anh ta.

Trương Diệu Đôngbắt đầu luống cuống, anh ta là một người trọng sĩ diện,phải quỳ dưới chân Lâm Tử Minh gọi ba ba, đó là điều không có khả năng.

Hắn lập tức lấy lí do Lâm Tử Minh là nhặt được thẻ VIP tối cao này, hùng hùng hổ hổ rời khỏi ngân hàng.

Lâm Tử Minh cũng không có tức giận, hắn đã sớm dự kiến đến Trương Diệu Đông chơi xấu, hôm nay có thể làm cho Trương Diệu Đông kinh ngạc một phen, đã làm cho hắn rất khoái chí. Chuyện quan trọng là phải kiểm tra trong thẻ rốt cục có bao nhiêu tiền.

Vào phòng tiếp tân dành riêng cho VVIP, có một máy rút tiền đặc biệt để cung cấp các yêu cầu, sử dụng công nghệ tiên tiến nhất thế giới, để xác nhận rằng hoàn toàn không thể bị hack, để đảm bảo an toàn cho tài sản của khách hàng tối cao.

Lâm Tử Minh nhập mật khẩu, và sau một lúc, anh thấy số dư trong thẻ, và trái tim anh nhảy lên điên cuồng!

Này là hàng trăm,hàng vạn, triệu. . . . . .

Tổng cộng hơn 50 tỷ!!!

Nhìn vào chuỗi số rõ ràng, não hắn bị thiếu oxy, run rẩy vì phấn khích, rồi cười điên dại.

Lâm Tử Minh hắn nhịn nhục nhiều như vậy năm, rốt cục hết khổ,50 tỷ đủ để hắn trải qua 10 kiếp người.

Phải mất ba phút để Lâm Tử Minh bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Sau đó, hắn đưa ra một thẻ ngân hàng bình thường khác và chuyển đến 20 triệu đồng. Sở dĩ làm như vậy là vì hắn không muốn tiết lộ thân phận của mình, khiến Sở Phi nghĩ rằng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng.

Hiện tại hắn đang mong chờ biểu hiện của Sở Phi sẽ như thế nào khi hắn lấy ra 20 triệu để giúp Sở Phi vượt qua khó khăn này? Khẳng định rất phấn khích đi! Ngẫm lại liền thấy kích động vô cùng.

Sau khi ra khỏi ngân hàng, Lâm Tử Minh thu xếp lại tâm tình và đi thẳng về nhà.

Lâm Tử Minh là một người hoài cổ. Ngay cả khi hắn là một tỷ phú, hắn cũng không thể vứt bỏ chiếc xe điện này. Sau tất cả, chiếc xe điện này đã ở bên hắn bốn năm.hắn đẩy đến một cửa hàng tiện lợi gần đó, tích điện trong một giờ, và sau đó phi xe về nhà.

Rẽ vào tiểu khu của Sở Gia,hắn gặp Sở Phi,bởi vì chiếc xe điện này phanh không ăn,không dừng xe được kịp thời, xe hắn đâm vào phía sau xe Sở Phi, làm xước một vệt sơn dài,hắn lúng túng nói:”vợ à, thực xin lỗi, anh không phải cố ý, phanh xe này bị hư rồi, không dừng kịp.”

Sở Phi vừa trở về từ công ty đang tràn ngập tức giận, cáu kỉnh. Nhìn thấy vẻ bực bội của Sở Phi, hắn đột nhiên ngớ ra, ” Lâm Tử Minh, anh có thể có chút hữu dụng không! Đàn ông bằng tuổi anh, và đã lái chiếc BMW! Tôi không yêu cầu anh phải tốt như họ, nhưng ít nhất anh cũng không chịu thua kém, ít nhất anh có thể lái xe audi! đã kết hôn được bốn năm, anh vẫn đi một chiếc xe điện bị hỏng! Tôi thật sự chịu đủ rồi! ”

” Lâm Tử Minh bị cô mắng tay lạnh buốt, nghẹt thở một lúc, vẫn cố mỉm cười cười, xin lỗi: “Vợ ơi, anh về sau sẽ không bao giờ phải đi chiếc xe …”

Sở Phi ngắt lời hắn “Đủ rồi, tôi không muốn nghe lời vô nghĩa của anh!tôi hoàn toàn thất vọng về anh, và về sau đừng gọi tôi là vợ anh! tôi không có một người chồng vô dụng như vậy!”

Nói xong, cô nhấn chân ga và lái chiếc xe tiến vào tiểu khu, bỏ lại Lâm Tử Minh.

Vẻ mặt của Lâm Tử Minh cứng đờ, hắn đứng đó một lúc mới hồi phục được. Cố nén sự mất mát trong lòng và không ngừng an ủi bản thân. Sở Phi chính là tâm trạng tồi tệ bộc phát mà thôi. Bây giờ hắn có tiền và có thể đem đến hạnh phúc cho Sở Phi, Sở Phi sẽ yêu hắn thôi.

Hắn tự thôi miên mình như thế, anh lái chiếc xe điện bị vẹo đầu và quay trở về.

Khi Lâm Tử Minh trở về nhà, Sở Phi vừa ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy anh, sương giá trên mặt cô thậm chí còn tồi tệ hơn, cảm thấy rất mệt mỏi với hắn.

Lâm Tử Minh hít một hơi thật sâu, đấu tranh mạnh mẽ và bước tới mỉm cười với Sở Phi, nói: “Phi Phi, điều anh vừa làm là sai, anh xin lỗi anh, đừng giận, được chứ?”

Sở Phi không trả lời anh, quay mặt sang phía khác.

Cử chỉ củaLâm Tử Minh hạ mình hắn đến bên Sở Phi ,nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất: “Em có đói không? có muốn ăn gì không, anh sẽ làm cho em.”

Sở Phiđặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào hắn và nói điều khiến Lâm Tử Minhrun sợ. ” Lâm Tử Minh, ly hôn đi. Tôi sẽ đi cùng Vương tổng sau hai ngày nữa.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.