Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 290:




CHƯƠNG 290

Hắn có một nụ cười vô đạo trên mặt, đôi mắt hắn chăm chăm nhìn vào người Sở Phi, đồng tử hắn lóe ra một cũng bị tê liệt. “ He he , không tồi không tồi, Sở Hạo cậu đã làm rất tốt!” Hoàng Văn Hoa một vừa đi đến vừa võ tay với một nụ cười xấu xa trên mặt.

Sau đó là điện thoại di động của Sở Hạo, cũng nhận được một khoản tiên từ Alipay, đã nhận được ba triệu.

Sở Hạo nhanh chóng bật điện thoại lên nhìn thầy loạt số không, khuôn mặt ông ây có khuynh hướng mỉm CƯỜi, Cực kỳ phận khích cực kì hạnh phúc, ˆ ‘ Hoàng tổng, đây là việc tôi nên làm.”

“Hợp tác vui vẻ,” Hoàng Văn Hoa nói với một nụ cười.

Nhìn hai người bọn họ thông đông, Sở Phi vừa hoang mang vừa tức giận, rất muốn la mắng thật lớn, nhưng cô đã không làm như vậy, vì – cô biêt làm vậy là vô nghĩa.

Bình tĩnh bình tĩnh, càng vào những lúc như thê này càng phải bình tĩnh, càng phải bình tính hơn!

“Hoàng Văn Hoa, tôi khuyên anh đừng có dại dột, hiện nay là xã hội chủ nghĩa có luật pháp đàng hoàng, có máy quay ở mọi nơi, anh phạm tội thì có chạy đăng trời!” Sở Phi lạnh lùng nói.

Hoàng Văn Hoa lập tức cười: “Ò, cô lại còn muôn dọa tôi? Sở Phi tôi thầy cô cũng không nhỏ nữa rồi, sao cô vẫn có thể ngây thơ như vậy? Cho dù có camera thì sao? Trên camera cũng rất chỉ là rõ ràng cô và Sở Hạo tự đi đến đây, có liên quan gì đến Hoàng Văn Hoa tôi chứ? Còn nữa, đên lúc đó tôi sẽ lưu lại toàn bộ quá trình lộng lẫy của cô vào đó, nêu như cô không muôn sống trong sự xâu hồ suốt đời thì cô cứ báo cảnh sát, tôi hứa sẽ không ngăn cô.”

“Hoàng Văn Hoa anh! Vô sỉ!” Sở Phi cắn chặt răng, rất dữ dội.

“Vô sỉ? Còn vô sỉ hơn nữa cơ chỉ là chưa thể hiện ra mà thôi.” Hoàng Văn Hoa vừa nói vừa đi về hướng của Sở Phi.

Tim của Sở Phi không dễ dàng gì có thể bình tĩnh lại, lập tức lại hoang mang trở lại, lùi về sau mấy bước, nhâc một cành cây từ mặt ‘đất lên, đưa lên trước ngực mình, không kiểm soát được sự run sợ: “Hoàng Văn Hoa, anh đừng đến đây! Nêu không, tôi sẽ liêu mạng với anh.”

Hoàng Văn Hoa nhìn thấy Sở Phi như thế này, hắn ta thậm chí còn hứng thú hơn, có một sự phấn khích như bọn biến thái vậy, Sở Phi càng sợ hãi thì hắn lại càng phấn khích hơn.

Khi hắn tới trước mặt Sở Phi, hắn dễ dàng năm lấy cành cây của cô, bẻ gãy nó, rồi hán năm cô tay cô, nhìn cô giống như một con mèo vừa mới bắt được một con chuột vậy, “Sở Phi, cô đã lọt vào tay tôi rồi.

Sở Phi có thử phản kháng lại, nhưng cô cũng chỉ: là một người phụ nữ yêu đuôi không có sức mạnh buộc một con gà, làm sao là đổi thủ của Hoàng Văn Hoa được, rất nhanh bị Hoàng Văn Hoa ép vào tường.

“ Hoàng Văn Hoa! Anh muốn làm gì?

Dừng tay lại cho tôi, chồng tôi có quen biết chủ tịch Tử Quỳnh, anh dám đắc tội với tôi, anh ấy nhát định – sẽ không tha cho anh!” Sở Phi la lớn.

“Chủ tịch Tử Quỳnh” Hoàng Văn Hoa cau mày lộ ra một chút sợ hãi nhưng.

rất nhanh đã bị hắn gạt đi, sau đó nói to hơn: “ Việc đến nước này rồi cô còn muốn dọa tôi à? Đừng nói cái tên vô dụng Lâm Tử Minh có quen biết với chủ tịch của Tử Quỳnh, cho dù hắn có là chủ tịch của Tử Quỳnh đi chăng nữa, thì tôi cũng có gì phải sợ hắn?”

Đến lúc này, Sở Phi hoàn toàn hoang mang, cô liều mạng phản kháng lại, nhưng vẫn không thê cưỡng lại được, Hoàng Văn Hoa mạnh hơn cô rất nhiều.

Bây giờ cô vô cùng hối hận, khóc lóc, trơ trơ nhìn đôi môi của Hoàng Văn Hoa ngày càng gân hơn, cô võ cùng tuyệt vọng, hy vọng lúc này có ai đó có thê xuất hiện cứu cô.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên……..

“Hoàng tổng ,tôi nghĩ tốt hơn hết là nên vào trong căn biệt thự hãng bắt đầu ra tay, gần đây có khu dân cư, có thể sẽ dẫn tới sự chú ý, không tốt cho lắm.” Sở Hạo đi qua nói, nói thật hắn nhìn thầy Hoàng Văn Hoa gấp gáp như vậy hẳn cũng có chút sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.