Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 277:




CHƯƠNG 277

Những người bình thường ở những nơi như thế, sợ đến run câm cập, không dám ở lại những nơi như thế.

Nhưng Lâm Tử Minh không hề sợ hãi, anh ta bước ra khỏi xe và từ từ tiên vê phía trước.

Trời đất lúc này rất yên tĩnh như thể là chỉ còn lại một mình anh ây vậy.

“Ông nội, thằng cháu bắt hiếu đến thăm ông đây!”

Rát nhanh Lâm Tử Minh đã tìm thấy ngôi mộ của ông nội mình Lam Trường Thiên, anh lầy hương từ trong túi ra, dốt lên, ánh sáng của ngọn lửa đã xuyên qua bầu trời đêm: đen tối, càng rõ rệt hơn sự heo hút ảm đạm.

Người bình thường: nêu gặp phải tình huống này, sớm đã bị dọa chết khiếp rôi, nhưng anh một chút sợ hãi cũng không có, có cũng là những áy náy, buôn bã, phân. nội, nhớ nhung, thât vọng…..rât nhiều cảm xúc tràn qua tâm trí anh ta, vô cùng phức tạp. | Anh thắp. hương xong cung kính cúi lạy ông nội mình ba cái, âm thanh to đến nỗi rất rất xa cũng nghe thấy được.

Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, anh ngồi kế bên ngôi mộ của ông nội, lầm bầm nói về những gì đã xảy ra trong những năm qua, mất anh toàn là nước mắt .

Anh ngồi bên cạnh mộ ông nội nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi bình minh, anh mới chuẩn bị đời đi.

Lúc này, anh quay ra một hướng, nói nhẹ nhàng, “anh bạn à, anh đã ở đó nhìn trộm tôi lâu như vậy rồi, cũng lên ra ngoài rồi đó!”

Những lời này của Lâm Tử Minh rất bất ngờ, rõ ràng trong nghĩa trang đó chỉ có mình anh, lại nói chuyện với hư không, nêu như có người thứ hai nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết đứng rôi, nghĩ là Lâm Tử nhìn thấy điều gì đó không sạch sẽ.

Thật ra, không có gì ở hướng mà Lâm Tử Minh nhìn, chỉ có tiêng gió đêm thôi.

Nhưng không lâu sau khi giọng nói của anh lăng xuông, một người đàn ông xuất hiện từ sau bia mộ.

Người đàn ông này mặc một bộ đồ đem, có thê giâu mình hoàn toàn trong đêm, một cách lặng lẽ.

May mắn thay, bây giờ bầu trời dần sáng lên, đồ ngủ của anh dần dần trở nên nỗi bật.

Đây là một người đàn ông, một người đẹp trai với nụ cười mờ nhạt trên miệng, cả người toát lên vẻ đẹp quyên rũ.

“Em trai, bốn năm không gặp, em đã tiền bộ lên nhiều đó, anh có thể phát hiện ra sự tồn tại của anh.” Lâm Tử Hào dần dần đi đến, ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, nhìn trông như là không có coi trọng sự đời, cả thế giới không có chuyện gì lọt được vào mát hắn vậy.

Khi Lâm Tử Minh nhìn thây người đàn ông, đồng tử của anh ta nhỏ lại một chút, mắt anh ta thu hẹp lại, nói với cái giọng bực tức: “Lâm Tử Hào, có phải là anh?”

Không sai, người đàn ông đứng trước mặt chính là đại thiếu gia của Lâm Viễn Dương, cũng là anh trai của Lâm Tử Minh, Lâm Tử Hào! Họ là anh em cùng cha khác mẹ, nên là có vài nét giỗng nhau.

Theo như lí luận , chủ nhân Lâm Gia hiện nay là Lâm Sơn Hà, đại thiếu gia cũng sẽ là con trai của Lâm Sơn Hà là Lâm Tiểu Ba, kiểu gì cũng không đến lượt Lâm Tử Hào.

Với thực lực của Lâm Tử Hào, so với Lâm Tiểu Ba mạnh mẽ hơn rất nhiều, xét vệ mặt nào đi nữa, tình trường, võ công, hay là thủ đoạn, đều tốt hơn Lâm Tiêu Ba rất nhiều. Đặc biệt là trong vài năm qua, Lâm Tử Hào đã tích tụ nhiều mỗi liên hệ và người theo đuồi, nên thân phận đại thiêu gia đã rơi vào tay Lâm Tử Hào.

Tất nhiên, Lâm Tử Hào cũng là một người thông minh, hắn sẽ không. đề cho Lâm Sơn Hà mắt mặt đâu, rât sớm đã tự mình đến gặp Lâm Sơn Hà bàn chuyện rồi, bây giờ trên danh nghĩa hắn là con trai của Lâm Sơn Hà.

Từ nhỏ đến lớn , Lâm Tử Minh với Lâm Tử Hào là quan hệ cạnh tranh, cũng vì tài năng của Lâm Tử Minh luôn giỏi hơn Lâm Tử Hào, dẫn đến Lâm Tử Hào luôn luôn ghen tị với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.