CHƯƠNG 267
Lâm Tử Minh bưng trán, càng thêm không biết nói gì: “Trước kia cậu lái đều là xe cho gia đình, đơn vị nhỏ, chân ga tương đối lỏng lẻo. Cậu hiện tại lái là Audi A7, 3.0T mã lực, trăm km/1h, cậu nói thử xem?”
“Vậy, vậy hiện tại làm sao bây giờ?
Nếu không chúng ta nhanh trồn đi!”
Sở Thiên vô cùng sợ hãi nói, trán hắn đều bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh .
Lâm Tử Minh mắt trọn trắng, bị ý tưởng của hản đánh cho choáng váng, nói: “Cậu ngộc à, gây chuyện lại chạy, muôn ngôi tù à. Liên hệ chủ chiếc xe này đÌ, báo cảnh sát, để báo cho bảo hiễm.”
Sở Thiên nghe nói như thế, hắn nặng nề nuôt một ngụm nước miệng, sắc mặt đều trở nên tái nhợt, muốn hắn đi tìm Tiền Phong, hắn thật sự không dám! Hiện tại hắn đồi Tiền Phong sợ hãi chính là sâu đến linh hồn ở chỗ sâu trong .
“Không, không không…” Sở Thiên đồng tử mât đi tiêu cự, cả người đêu run rây, Lâm Tử Minh nhìn đến bộ dạng của hắn, nhíu mày, hắn rất Thánh liền ý thức được vấn đề chỗ nào, hỏi: “Cậu quen biết chủ chiếc BMWs này?”
Sở Thiên đầu tiên là gật, gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, thần sắc lúc đó, tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoảng.
Lâm Tử Minh thông minh như nào, kết hợp với vết thương trên mặt Sở Thiên, hắn nháy mặt đã hiểu được, trầm giọng nói: “Vết thương trên mặt cậu, là chủ chiếc BMWSs này đánh?”
Sở Thiên cắn chặt răng, cúi đầu, thân thể run lẫy bây, lẫm bẩm không ngừng: “Làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ mới tôt, bị Tiên Phong biết được, hắn sẽ đánh chết tôi…Lâm Tử Minh, đều tại anh tên phê vật này, đang êm đẹp, anh lái Audi A7 tới làm gì. Chuyện này là anh hại chết tôi!”
Quen biết Sở Thiên lâu như vậy, Lâm Tử Minh vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dáng khủng hoảng như vậy của hắn, không khỏi tò mò, Tiền Phong này rôt cuộc là thần thánh hương nào, lại có thê khiến cho Sở Thiên sợ thành như vậy?
Phải biệt rằng, Sở Thiên cũng là cái hỗn thế tiểu ma vương, tính cách kiêu ngạo, thời trung học còn kéo bè kết phái, lên làm tiêu lão đại, thật sự chưa thấy qua bộ dáng sợ hãi như vậy.
“Tiền Phong này là ai? Cậu với hắn như thế nào chọc phải thủ hằn?” Lâm Tử Minh trầm ,giọng hỏi, Sở Thiên là em vợ hắn, nêu thật sự bị người bắt nạt, hắn là anh rẻ, tất nhiên là phải giúp cậu em vợ ra mặt.
Sở Thiên tức giận mắng: “Nói cho anh nghe tác dụng rắm gì, anh chỉ là phế vật! Người ta chính là siêu cấp phú hai đại, dưới tay đàn em có rất nhiêu.. .Xong rồi xong rồi, lần này tôi thật sự xong đời rôi.
Đúng lúc này, trong đám người phát ra một tiêng: “Tiên thiêu ra đây rôi!”
Lập tức làm cho Sở Thiên giật mình; mặt càng ngày càng trắng bệch, thân thể cũng run rây càng thêm lợi hại, hắn nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ đề trốn.
Lâm Tử Minh hướng theo phương hướng mọi người nhìn qua, quả nhiên thầy được một người con trai khôi ndô tuần tú. kiểu tiêu thit tươi từ trong trường học đi ra, ở bên người hắn, có một cô gái xinh đẹp, thân mật ôm lấy tay Tiền Phong, trên mặt lộ ra tươi cười ngọt ngào, tràn ngập hạnh phúc.
Mà ở phia sau tên tiểu thịt tươi này, theo rất nhiều người, dường như đều là đàn em của hãn, phô trương không thể nói không lớn.
“Lâm Tử Minh! Anh phê vật chết tiệt . này, anh làm gì vậy, nhanh buông tôi ra đml” Sở Thiên muốn chạy trôn lại bị Lâm Tử Minh bắt được cô tay, nhất thời làm hắn nỗi trận lôi đình, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Tiền Phong cùng Liêu Thiền, trong đám người hâu hạ đi ra, hắn càng thêm kích động, dung hết khí lực giãy dụa.
Bắt đắc dĩ khí lực của Lâm Tử Minh so với hắn không biết phải lớn hơn bao nhiêu lân, giông như kìm sắt bắt lầy hắn, cho dù hắn giãy dụa như thế nào, đều giấy dụa không đươc, ngược lại càng thêm đau, gập đến độ hăn muôn dùng răng nanh căn Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh tiện tay đánh trên đầu hắn, mắng: “Thành thật chút đi!”
Sỏ Thiên trúng một bạt tay của Lâm Tử Minh, hắn nhật thời mở to hai mắt, lộ ra ánh mắt phẫn nộ cùng kinh sợ, “Lâm Tử Minh, anh phề vật này, anh lại dám đánh tôi?”