Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 21:




Chương 21

Nhìn thấy biểu hiện của Sở Phi , Lâm Tử Minh vội vàng giải thích: “Phi Phi , tôi khẳng định tôi không phải thấy chết mà không cứu , tôi …”

Sở Phi ngắt lời anh: “Tôi biết, anh đã nói với tôi một vài lần, là tôi không tin anh.”

Khuôn mặt của Liễu Tô Hồng mặt thay đổi, và cô vội vàng hỏi: “Ý anh là gì, Lâm Tử Minh đã cho anh 20 triệu nhân dân tệ, anh từ chối cô ấy rồi hả ?”

Sở Phi cắn môi và không nói. Bây giờ cô cũng rất hối hận.Lúc đầu Lâm Tử Minh đã nói với cô hơn một lần rằng cô có 20 triệu nhân dân tệ, điều đó có thể giúp cô vượt qua những khó khăn, nhưng cô không tin, và cô cũng mắng Lâm Tử Minh một trận rồi! Nói một cách khách quan thực sự không thể trách Lâm Tử Minh được.

Nhưng cô vẫn không thể nhịn nổi không oánh trách, tại sao Lâm Tử Minh nói với cô ấy không cứng rắn một chút, chỉ cần Lâm Tử Minh cứng rắn một chút, cô sẽ tin điều đó!

Càng nghĩ càng khó chịu.

Chủ tịch Vương sẽ trở lại vào ngày mai, khi cô ấy sẽ đi cùng với Chủ tịch Vương trong ba ngày và ba đêm, đó sẽ là những ngày giống như địa ngục!

Lâm Tử Minh cảm nhận được sự oánh trách củaSở Phi, ông ấy cũng không có tâm trạng. Lúc này, Sở Hoa Hùng nói: “Lâm Tử Minh, con vay 20 triệu từ Lâm Sơn Hà à? Bây giờ đưa ra vẫn chưa muộn đâu!”

“Con không có vay tiền của Lâm Sơn Hà.” Lâm Tử Minh củi đầu xuống nói.

Nghe điều này, Liễu Tô Hồng thậm chí còn khó chịu hơn và tát vào mặt Lâm Tử Minh , hét lên: “Mày đủng là phế vật! Nếu ai đó có cơ hội nhận được sự ưu ải của Lâm Sơn Hà, thì đã là một bước lên tiên rồi ! Cho mày cơ hội làm phát tài, nhưng mày lại lãng phí nó! Lâm Từ Minh , đừng nghĩ rằng tạo không biết mày nghĩ gì, tao đã gọi Lâm Sơn Hà vào sinh nhật lần thứ 70 của Sở Quốc Đông mày chỉ muốn giả vờ ngầu. Mày muốn mọi người biết rằng mày thật lợi hại, mày muốn mọi người cùng tâng bốc bàn chân hôi thối của bạn đúng không? Nói dễ nghe là , giữ thể diện cho Phi Phi, cách giữ thể diện của mày là như vậy à? Chỉ vì một chút thể diện thảm hại của mày đến sự trong sạch của vợ mình cũng không cần nữa?”

Lâm Tử Minh tát vào mặt, mặt anh nóng bừng và đau đớn. Anh vội vàng giải thích: “Mẹ ơi, mọi chuyện không như mẹ nghĩ, con gọi Lâm Sơn Hà đến không phải vì giả ngầu ..”

“Thế vì cái gì ? Mày nói đi ! Mày nói không được đúng không!” Liễu Tô Hồng chọc vào trán Lâm TửMinh và nước bọt phun lên mặt Lâm Tử Minh. “Hai củ nhân sâm trăm tuổi, Thanh Hoa Sú của nhà Tống, gói quà tặng 10 triệu tiền mặt. Rất là hoành tráng! Cả đời may mắn để đối Lâm Sơn Hà một ân huệ, kết quả là để tặng cho Sở Quốc Đông? Lâm Tử Minh , mày thật là thứ gì cũng không phải! Bốn năm qua ăn của tao ,dùng của tao, mày có dùng của họ một đồng không? Nếu không có sự hỗ trợ của chúng tao, mày đã sớm chết đói rồi

Lâm Tử Minh bị mắng làm tâm trạng rất khó chịu, muốn giải thích, nhưng ngay lập tức anh nhìn thấy đôi mắt của Sở Phi đầy thất vọng và ghê tởm, khiến trái tim chân thành của anh lại đóng bằng.

“Được rồi mẹ , đừng nói nữa!” Sở Phi thô lỗ ngắt lời Liễu Tô Hồng. “Lâm Tử Minh không sai anh ấy nói với con rằng anh ấy có thể cho tôi 20 triệu để giúp con là vì con không trân trọng cơ hội, là con đáng đời. Nó không liên quan gì đến anh ấy! Hơn nữa, Lâm Sơn Hà là do anh ấy cứu anh ta, ân huệ đó muốn dùng như thế nào là việc của anh ấy, chúng ta không ai có quyền kiểm soát anh ấy. ” %3D

Nghe những lời này, Lâm Tử Minh thậm chí còn khó chịu hơn. Hóa ra ấn tượng của Sở Phi về anh ta không bao giờ thay đổi.

Nhìn vào vẻ thất vọng của Sở Phi, anh muốn nói với Sở Phi về danh tính thực sự của anh, nhưng lời nói sắp thốt ra khỏi miệng, lại bị anh nuốt lại.Điều này là không cần thiết, hơn nữa xác suất Sở Phi không tin tưởng rất cao , cho dù Sở Phi có tin, về tính cách của Sở Phi sẽ chỉ xem thường bản thân hơn và nghĩ rằng anh đang trêu chọc cô.

Vì vậy anh đã nhịn, ngày tháng còn dài. Mặc dù bây giờ anh đã được thừa hưởng di sản của ông nội, có tiền, đến lúc ấy anh sẽ khiến Sở Phi yêu anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.