Đan Vũ Càn Khôn

Chương 572: Thảo Mộc Chi Linh (1)




Tần Phàm không thể không thừa nhận "giả tiểu tử" trước mắt nếu nhìn kĩ, đích thật rất thanh tú đáng yêu, cộng thêm ánh nhìn khiến người thương hại cứ nhìn chăm chằm vào cũng không khỏi sinh ra thêm vài phần thương tiếc.

Bất quá hắn cũng không khỏi khẽ cau mày, không thể tưởng được vừa rồi mình chỉ tiện tay giúp thiếu nữ này vào thành giờ ngược lại lại bị quấn lấy, chuyện này đối với hắn mà nói ngược lại khá phiền toái.

- Vị cô nương này, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?

Tiếp theo hơi than nhẹ một tiếng, Tần Phàm bất đắc dĩ nhẹ giọng hỏi, đối mặt với đôi mắt như vậy, hắn thật sự cũng làm không ra bộ dạng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

- Không thể tưởng được công tử đã nhận ra ta là thân nữ nhi rồi.

Cô gái kia vốn khẽ giật mình, sắc mặt ửng đỏ, sau đó không có ý tứ nói. Chỉ là lúc này giọng nàng lại dễ nghe hơn lúc ở ngoài thành rất nhiều, giống như hoàng anh xuất cốc vậy, rất là dễ nghe, có thể thấy được vừa nãy thiếu nữ này đã biến thanh cho nên mới không bị hai vệ binh kia nhận ra thân phận.

- Lần này ta muốn mời công tử giúp ta một chuyện.

Lập tức thiếu nữ dùng hai tay xoa xoa trên quần áo vải thô, một đôi mắt động lòng người nhìn chằm chằm vào Tần Phàm, trong miệng thập phần thành khẩn nói.

- Không dối gạt cô nương, lần này tại hạ cóchuyện quan trọng nơi thân, hơn nữa thực lực thấp kém, chỉ sợ không giúp được cô nương, cô nương hay là đi mời người khác đi!

Tần Phàm lắc đầu nói ra, không phải nói hắn ý chí sắt đá, thật sự là lần này hắn đi tìm kiếm sơn cốc thần bí vốn chính thời gian cũng không nhiều lắm, càng nhanh đuổi tới càng tốt.

Lại thêm thân phận của hắn tùy thời đều có thể bị phát hiện, nếu như mang theo tiểu cô nương này bên người có lẽ ngược lại sẽhại nàng.

- Công tử. . . Ta có thể trả thù lao.

Cô nương kia lúc này nghe thấy Tần Phàm cự tuyệt liền có chút thất vọng cúi đầu xuống, nhưng một lát sau lại cố lấy dũng khí mở miệng nói.

- Cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm. . . Tại hạ không phải loại người như vậy. . . Mà tại hạ thật sự đang có chuyện quan trọng nơi thân, cho nên không giúp được ngươi.

Tần Phàm trông thấy cô gái kia lộ ra bộ dạng thẹn thùng thanh tú động lòng người, nghĩ tới ẩn ý trong lời của thiếu nữ không khỏi có chút xấu hổ. Tuy rằng thiếu nữ này nếu khôi phục thân nữ nhi có lẽ tư' sắc không kém, nhưng hắn cũng không phải loại người ham mê nữ sắc.

- Công tử, nếu không ngươi xem thù lao trước đi. . .

Cô gái kia nghe được Tần Phàm lần nữa cự tuyệt, không khỏi nóng nảy, lấn tới t rước nói.

- Không không không, cô nương, xin tự trọng, tại hạ. . .

Tần Phàm thấy cô gái kia muốn đến ình nhìn rõ, hắn không khỏi càng thêm hoảng sợ, nào nghĩ đến thiếu nữ kia sẽ lớn mật như thế chứ.

Bất quá sau một khắc, hắn lại không khỏi giật mình, biểu lộ trên mặt cứng lại, tiếp theo không khỏi cực kỳ xấu hổ.

Nguyên lai là hắn hiểu sai ý thiếu nữ, thiếu nữ này nói thù lao cũng không phải bản thân nàng, mà nàng từ trong ngực lấy ra một khỏa hạt châu sáng long lanh, bên trong hạt châu có một hạt giống tiểu thảo như chấm đên, tựa hồ còn tản ra quang mang thần bí.

- Nguyên lai là cái này. . .

Tần Phàm thấy vậy, không khỏi xấu hổ cười mỉa nói, bất quá hạt châu này trực giác hắn lại cảm thấy tựa hồ ẩn chứa một ít huyền cơ, ngược lại cũng khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. nguồn

- Ha ha. . . Xú tiểu tử, bản Võ Thánh thật không nghĩ đến ngươi là loại người này đấy!

Trông thấy bộ dáng của Tần Phàm, Cổ Mặc trong dược đỉnh giới chỉ không khỏi cuồng tiếu nói.

- Đừng cười nữa, lão đầu, ngươi xem hạt châu này có gì đặc biệt không?

Bên tai truyền đến tiếng cười chói tai khiến Tần Phàm thân đã là cường giả Võ Tôn cũng không khỏi có chút xấu hổ, bất quá hắn biết mình quả thật đã hiểu sai chuyện này, nhất thời cũng không thể phản bác, chỉ đành hỏi sang chuyện khác.

- Tựa hồ thật có chút đặc biệt.

Cổ Mặc cười một hồi, lúc này mới cẩn thận quan sát hạt châu sáng lóng lánh kia, nhìn một hồi, lại tiếp tục nói:

- Tiểu tử, ngươi hỏi nha đầu kia thử xem.

- Cô nương, có thể đưa hạt châu ta xem thử không?

Nghe được lời Cổ Mặc nói... Tần Phàm chỉ đành mở miệng. Vừa mới cự tuyệt đối phương, hiện giờ lại lật lọng, dù là hắn cũng cảm thấy có chút không ý tứ.

- Được, công tử thỉnh xem.

Bất quá cô gái kia nghe được Tần Phàm muốn xem con mắt không khỏi sáng ngời, liền tranh thủ đưa hạt châu cho Tần Phàm nói.

Tần Phàm nhận lấy hạt châu nhỏ kia lập tức cảm thấy một cổ mát lạnh chi khí từ trên lòng bàn tay truyền ra, hơn nữa khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác thăng cấp bành trướng ập vào mặt, tựa hồ như trong hạt châu này ẩn chứa rất nhiều sinh mệnh lực ương ngạnh vậy.

- Lão đầu, ngươi mau nhìn, khỏa hạt châu này mang đến cho ta cảm giác như sinh cơ bừng bừng vậy.

Tần Phàm không khỏi âm thầm ngạc nhiên, vội vàng truyền âm với Cổ Mặc.

- Cái này. . . Chẳng lẽ là Thảo Mộc Chi Linh trong truyền thuyết ?

Cổ Mặc cũng rất thận trọng quan sát hồi lâu, cuối cùng mới hơi chần chờ nói, tựa hồ hắn cũng không khẳng định lắm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Cái gì là Thảo Mộc Chi Linh?

Tần Phàm nghe được từ ngữ lạ lẫm như thế không khỏi nao nao hỏi.

- Thảo Mộc Chi Linh có thể nói là vật trong truyền thuyết, bản Võ Thánh cũng chưa từng gặp qua, nghe nói Thảo Mộc Chi Linh chứng đựng sinh mệnh lực kinh người, mang theo trên người có thể tự động trị liệu một ít thương thế, thậm chí còn có năng lực khiến người hồi sinh, hơn nữa đối với người tu hành Mộc hệ nguyên khí cũng có trợ giúp rất lớn. Mặt khác còn một ít công hiệu khác mà ngay cả bản Võ Thánh cũng không rõ ràng lắm, bất quá có thể khẳng định Thảo Mộc Chi Linh tuyệt đối là bảo vật hiếm có.

Cổ Mặc nghĩ nghĩ, mới lần nữa nói.

- Không ngờ thần kỳ như thế.

Tần Phàm không khỏi có chút kinh ngạc, không thể tưởng hạt châu nhỏ này lại có địa vị lớn như vậy, bất quá nhãn lực của hắn cũng không bình thường, cũng biết hạt châu này dù không phải Thảo Mộc Chi Linh như lời Cổ Mặc, có được sinh mệnh lực cường đại như thế tất nhiên cũng không phải vật phàm.

- Cô nương, ngươi có biết đây là vật gì không?

Vì vậy thần sắc Tần Phàm có chút ngưng trọng ngẩng đầu lên, chuyển hướng cô gái kia mở miệng hỏi.

- Tuy rằng ta không biết nó là vật gì, nhưng ta biết rõ là bảo vật.

Cô gái kia lắc đầu nhút nhát e lệ nói.

- Đây quả thật là bảo vật hiếm có, thậm chí giá trị liên thành.

Tần Phàm cũng không muốn lừa gạt thiếu nữ đáng thương này, trầm ngâm một hồi liền nóiP;

- Bất quá cô nương ngươi thật sự định đưa nó cho tại hạ sao?

- Chỉ cần công tử nguyện ý giúp giúp ta, khỏa hạt châu này sẽ đưa cho công tử.

Cô gái kia lúc này thập phần khẳng định gật gật đầu, thần sắc kiên định nhìn Tần Phàm nói .

- Hạt châu này quả thật đả động được ta, bất quá vừa rồi tại hạ cũng đã nói, tại hạ thực lực thấp kém, chỉ sợ không có khả năng giúp được cô nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.