Đan Vũ Càn Khôn

Chương 522: Trước khi đi (2)




Lại nói chuyện phiếm vài câu, Thái Hiên chắp tay cáo biệt, trên thực tế, vừa rồi quan sát Tần Phàm cùng Dịch Khuyết chiến một trận, hắn cũng có chút lĩnh ngộ.

- Đợi một chút.

Nhìn Thái Hiên quay người rời đi, Tần Phàm suy nghĩ một chút, gọi hắn lại.

- Chuyện gì?

Thái Hiên quay đầu nghi vấn.

- Cho ngươi, đón lấy.

Trữ vật giới chỉ trong tay nhẹ nhàng một chuyến, sau đó Tần Phàm tiện tay hướng về Thái Hiên ném ra ngoài một khỏa đan dược óng ánh sáng long lanh, mang theo màu vàng huyền bí.

- Đây là...

Thái Hiên khẽ giật mình, chứng kiến viên đan dược kia, hắn liền biết không phải là phàm phẩm.

- Nghĩ Tôn Đan.

Khóe miệng Tần Phàm có chút giương lên, tùy ý nói.

- Nghĩ... Tôn... Đan?

Nghe vậy, trên mặt Thái Hiên không khỏi động dung, đối với đan dược cực phẩm này, hắn như thế nào lại không biết?

Một khỏa Nghĩ Tôn Đan này, nếu không phải mượn nhờ Linh Huyệt đặc biệt của Chân Vũ Thánh Địa, căn bản là không có cách nào luyện chế, coi như là bên trong nhất phẩm Chân Vũ thế gia của hắn, nội tình gia tộc hơn một ngàn năm cũng không có hàng tồn đan dược này.

Có thể để cho Linh Vũ Sư càng thêm dễ dàng vượt qua cánh cửa Võ Tôn chi cảnh, một khỏa đan dược này đối với Linh Vũ Sư đỉnh phong mà nói, quả thực là Thần Đan! Ở bên ngoài một khỏa tuyệt đối là giá trên trời, hơn nữa không có người nào chịu bán!

Cái này thật sự quá trân quý!

Trân quý đến trình độ Thái Hiên căn bản không có ý tứ đi thu, lập tức hắn lắc đầu đẩy lại nói:

- Cái này... thật sự là quá trân quý rồi, ta không thể thu.

- Cầm đi, chúc ngươi sớm ngày đột phá đến Võ Tôn.

Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt nói, sau đó liền trực tiếp xoay người sang chỗ khác, phất phất tay, trực tiếp đi đến phương hướng Tử Hà phong.

- Tần Phàm, bây giờ là ta thiếu nợ ngươi nhiều lắm.

Nhìn thân ảnh màu xanh kia rời đi, sắc mặt Thái Hiên phức tạp, trong miệng thì thào nói ra, hắn thật không ngờ lúc trước mình kết giao một phen, vậy mà đổi lấy thiện duyên lớn như vậy.

Không thể không nói, nếu như ngày sau Tần Phàm cần trợ giúp, hắn tất nhiên sẽ dốc sức ủng hộ.

...

Một đường như là nhàn nhã tản bộ, nhưng tốc độ của Tần Phàm lại không chậm, Tử Hà Phong cách quảng trường Thần Điện hơn mười dặm đường, nhưng hắn vẫn rất nhanh liền đi tới dưới chân núi.

Đứng ở dưới chân núi, Tần Phàm ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi sương mù che đậy kia, dù cho dùng thị lực viễn siêu thường nhân của hắn, vẫn là không có cách nào thấy rõ, ở bên trong Tử Hà, tựa hồ cất dấu rất nhiều huyền bí.

- Hiện tại ta đã trở thành Võ Tôn, có lẽ Tử Hà trưởng lão kia sẽ để cho ta lên núi a?

Lúc này trong nội tâm Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.

Trở thành Võ Tôn, địa vị của hắn đề cao, không còn là đệ tử Thánh Địa. Hơn nữa dựa vào quan hệ với Tần Li, hắn phỏng đoán có lẽ Tử Hà trưởng lão sẽ cho mình một chút tình mọn.

- Hôm nay Tần Li đang bế quan khẩn yếu, không thể gặp ngươi, ngươi trước rời đi thôi.

Bất quá ngay thời điểm Tần Phàm vừa muốn truyền tin bái phỏng, trên ngọn núi lại bỗng nhiên truyền âm xuống, để cho trên mặt hắn không khỏi lộ ra cười khổ.

- Không biết vãn bối có thể chờ đợi không?

Tần Phàm vẫn là không cam lòng mà mở miệng nói.

- Ngươi đi đi, không cần phải ở chỗ này lỡ mất cơ duyên.

Thanh âm của Tử Hà trưởng lão truyền đến lần nữa, sau đó Tần Phàm càng là cảm giác được một cổ lực lượng đặc thù, trực tiếp đưa hắn ra bên ngoài vài dặm.

Nhìn xem Tử Hà Phong vốn chỉ ở trước mặt kia, lập tức liền cách mình vài dặm xa, trong nội tâm Tần Phàm không khỏi rung động.

Hắn vốn là Võ Tôn cường giả, nhưng lại không phải Võ Tôn bình thường, hắn lý giải đối với tất cả quy tắc, còn có khống chế năng lượng nguyên khí đều không phải Võ Tôn bình thường có thể so sánh, thậm chí có chút ít phương diện càng có thể so sánh với Võ Thánh!

Nhưng ở dưới cổ lực lượng thần bí vừa rồi kia, vậy mà Tần Phàm hoàn toàn không kịp chống cự, hoặc là nói hắn căn bản vô lực đi chống cự!

Thân thể của hắn thật giống như không bị khống chế, chỉ cảm giác ánh mắt mơ hồ ngắn ngủi một hồi, hắn liền trực tiếp bị cổ lực lượng kia đưa đến xa xa.

- Thực lực của Tử Hà trưởng lão này thật thâm bất khả trắc...

Tần Phàm ở bên ngoài vài dặm, lần nữa ngẩng đầu nhìn ngọn núi màu tím bị sương mù che chắn kia, trong lòng của hắn thầm giật mình.

Ở trong Thánh Địa đã từng có nghe đồn, Tử Hà trưởng lão này đã từng chém giết qua Cửu cấp yêu thú lợi hại, hơn nữa nghe nói chỉ là tùy tiện dùng một chiêu liền nhẹ nhõm chém giết nó!

Mà Cửu cấp yêu thú chính là tồn tại cường đại ngay cả Võ Thánh cũng khó có thể chóng lại, đã có linh trí của mình, ngoại trừ đại bộ phận trời sinh hung tàn thành tính, thậm chí trí tuệ còn cường đại hơn cả cường giả nhân loại.

Tử Hà trưởng lão có thể nhẹ nhõm chém giết Cửu cấp yêu thú, kỳ thật thực lực có thể nghĩ.

Hắn nhớ rõ thời điểm hắn vừa mới đến Thánh Địa Thần Điện, đã từng ở khoảng cách gần tiếp xúc qua Tử Hà trưởng lão này một lần, khi đó vị Tử Hà trưởng lão kia là tới tiếp Tần Li đi đấy, cách hắn bất quá hơn mười mét, nhưng nhớ rõ khi đó hắn cũng không có cảm nhận được trên người vị Tử Hà trưởng lão này truyền đến uy áp quá lớn.

- Cái cảnh giới kia chẳng lẽ là Phản Phác Quy Chân trong truyền thuyết? Nàng hẳn là đã vượt qua cảnh giới Võ Thánh a...

Sau đó hắn lại không khỏi tiếp tục thầm nghĩ:

- Chỉ là, nàng cùng mấy vị Thánh Tôn cho người cảm giác lại có chút bất đồng, rất khó biết rõ bọn hắn đến tột cùng là ai cảnh giới cao hơn, ai thực lực càng mạnh hơn nữa.

Hắn biết rõ mấy vị Thánh Tôn này đồng dạng đều là tồn tại siêu việt cảnh giới Võ Thánh, bất quá hiện tại hắn căn bản còn không có biện pháp phân biệt ra được, tóm lại đối với hắn mà nói, đều là tồn tại căn bản không cách nào chống lại.

- Cơ duyên?

Lập tức Tần Phàm lại nghĩ tới một câu cuối cùng mà Tử Hà trưởng lão kia đối với mình nói ra "Chớ để mất cơ duyên", cái này làm cho lòng hắn có chút cảm giác nghi hoặc, không biết nàng là ám chỉ cái gì.

- Được rồi, vẫn là không nên suy nghĩ quá nhiều, hôm nay tỷ tỷ đã ở bên trong bế quan, Tử Hà trưởng lão kia lại không cho ta đợi nàng, như vậy ta liền trước ly khai Thánh Địa a...

Nghĩ một lát hắn vẫn là không rõ ràng cho lắm, liền lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, chỉ là trong miệng nỉ non nói.

Đối với tại hắn hiện tại mà nói, hoàn toàn chính xác là hao phí thời gian không nổi.

Hơn nữa hắn đối với Tần Li cũng rất có lòng tin, biết rõ lấy thiên phú của đối phương, đoán chừng cũng không bao lâu liền có thể đột phá đến Võ Tôn rồi.

Mà căn cứ ước định lúc trước của hắn cùng với Tần Li, đến lúc đó sau khi Tần Li xuất quan, nếu như Tử Hà trưởng lão kia cho phép, Tần Li tự nhiên cũng sẽ về đến gia tộc.

Nếu như Tử Hà trưởng lão kia không cho phép, như vậy hắn cưỡng cầu cũng vô dụng.

Thực lực của hắn có lẽ còn chưa bằng một phần mười của người khác, như thế nào dám đi cưỡng cầu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.