Đan Vũ Càn Khôn

Chương 223: Chiến Mạnh Thần




Khép lại Đại Càn phong vân, Tần Phàm phát hiện mặt mình cũng có chút đỏ lên, trong này kể lại sự tích của mình quả thực ghi giống như tiểu thuyết. Tuy một sự tình cực kỳ bình thường, nhưng khoa trương giống như Thần Thoại vậy.

- Bởi như vậy, thanh danh của ta thật đúng là xem như nổi tiếng rồi, bất quá may mắn bên trong không có bức họa của ta, bọn hắn nghĩ cùng ta trùng tên trùng họ là được rồi. xem tại

Tần Phàm xấu hổ sờ lên mũi, ném Đại Càn phong vân vào trong giới chỉ. nguồn

- Một tiếng rồng ngâm nơi nước cạn, phi thẳng cửu thiên kinh Phong vân. Ha ha. . . . ghi rất có ý tứ.

Mà rất nhanh bên tai truyền đến tiếng cười của Cổ Mặc.

- Khục khục.

Tần Phàm cũng chỉ cho là không có nghe được, nhẹ ho hai tiếng, sau đó liền bắt đầu đi đến Kính Hồ. Nhớ tới sắp cùng Mạnh Thần chiến một trận, lòng của hắn lại hơi hưng phấn lên.

Ra Nguyên thành, Tần Phàm một đường tiến đến Kính Hồ.

- Đây là Ô Vân Sơn mà Tô Dương nói rồi, nghe nói Phiền thành Mạnh Thần kia đã từng một đêm giết mấy trăm đạo tặc trên Ô Vân Sơn.

Trải qua một ngọn núi mà sơn thể cùng đất đá đều hiện lên màu đen, Tần Phàm ngừng lại, nhìn thoáng qua ngọn núi kia.

- Có lẽ không còn xa, bởi vì lúc ấy Mạnh Thần tru diệt những đạo tặc Ô Vân trại kia, liền đến Kính Hồ dưỡng thương, vừa vặn gặp phải ba người ta cùng Tuấn ca, tiểu Mông tử.

Tần Phàm nhớ lại tình cảnh lúc trước, ba người bọn họ tỷ thí xem ai bắt cá nhiều nhất, kết quả kinh động đến Mạnh Thần dưỡng thương trong Kính Hồ, Tần Phàm còn cùng hắn chiến qua một chiêu, kết quả là Tần Phàm ở vào hạ phong.

- Xem ra Mạnh Thần này rất tinh thông thủy tính. Hơn nữa trong nước phát huy thực lực càng mạnh hơn nữa.

Tần Phàm suy nghĩ, ở trong nước chữa thương, đây không phải người bình thường có thể làm được.

- Hơn nữa ngày đó ở thí luyện chi địa cùng hắn chiến một trận, tuy hắn không thể làm ta bị thương, nhưng lúc ấy vũ kỹ cùng công pháp của hắn lại thập phần kỳ lạ, không biết thời điểm hắn trong nước toàn lực phát huy, sẽ mạnh bao nhiêu.

Bất quá Tần Phàm đối với mình cũng rất tự tin. Bởi vì trong nước hắn cũng có thể phát huy càng mạnh hơn nữa.

Vừa đi vừa nghĩ, Tần Phàm rất nhanh đi tới bên cạnh hồ nước lúc trước, hồ nước kia vẫn chập trùng như cũ, cá bơi chơi đùa trong đó, nhưng mà sâu không thấy đáy.

- Không biết Mạnh Thần này đã tới chưa.

Tần Phàm dõi mắt nhìn lại trong hồ, nhưng hồ nước thật sự quá sâu, hắn không có cách nào chứng kiến tình huống dưới đáy hồ.

- Hắn ở dưới đáy hồ.

Lúc này thanh âm lười biếng của Cổ Mặc truyền đến, dùng linh hồn chi lực của hắn, là có thể dò xét tình huống dưới đáy hồ.

- Vậy thì dùng phương thức đặc biệt gọi hắn xuất hiện đi.

Tần Phàm đứng ở bên hồ, trên mặt mỉm cười, từ trong giới chỉ lấy ra Hỏa Vân đao, sau đó hướng về trong hồ kia đạp nước mà đi.

- Mạnh Thần, đi ra!

Trường đao trong tay Tần Phàm dạo qua một vòng trên không trung, miệng hét lớn một tiếng. Cao cao nhảy lên, sau đó chém một đao xuống mặt nước.

- Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn, khí kình cuồng bạo nện xuống, lập tức ở trong hồ xuất hiện một vòng nước xoáy thâm thúy, làm cho cả Kính Hồ đều bắt đầu chuyển động.

Rầm Ào Ào!

Sau một lát, một bóng người màu đen từ trong Kính Hồ phóng lên trời, sau đó vững vàng đứng ở trên mặt hồ, võ khí rất nhanh hong khô y phục trên người hắn.

- Ngươi rốt cuộc đã tới.

Mạnh Thần đạm mạc nói, sau đó trường kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.

- Hắc hắc, tiểu tử này có tính cách, không cần nói nhảm, tới là trực tiếp động thủ. Không tệ, bản Võ Thánh thích hắn, một hồi tiểu tử ngươi lưu hắn một mạng a.

Thanh âm hứng thú của Cổ Mặc truyền đến.

- Ngươi đối với ta cũng quá có lòng tin đi à nha.

Tần Phàm bất đắc dĩ cười khổ.

- Tiểu tử ngươi dung hợp Thủy Nguyên ma chủng, trong nước còn đánh không lại một đối thủ cùng cảnh giới, như vậy bản Võ Thánh không bằng một chưởng đập chết ngươi, xin ngươi xuất kích đừng làm mất mặt ta.

Cổ Mặc tức giận nói.

Trên mặt Tần Phàm co rúm, nhưng lập tức cũng chậm rãi giơ Hỏa Vân đao trong tay lên, cả người bắt đầu tiến nhập trạng thái chiến đấu.

Tuy Cổ Mặc nói thật nhẹ nhàng, nhưng chẳng biết tại sao, ở trước mặt Mạnh Thần, hắn lại không dám có một tia sơ sẩy, lại ẩn ẩn cảm giác được trên người hắn có một khí tức nguy hiểm.

- Người khác cũng là có cơ duyên của mình.

Tần Phàm tự tin, nhưng mà không tự phụ.

Ù ù long!

Mạnh Thần ở đối diện cũng không có bất kỳ biểu lộ biến hóa. Chỉ là trường kiếm trong tay huy động, thanh thế cực lớn tựa hồ muốn lật toàn bộ Kính Hồ, sau đó vài đầu Thủy Long cực lớn dài vài chục trượng, nhanh chóng thành hình quấn giao cùng một chỗ, ở trong sóng lớn gầm thét, mãnh liệt phóng về phía Tần Phàm, giương cái miệng cực lớn như muốn thôn phệ Tần Phàm đi vào.

- Thoạt nhìn Mạnh Thần này so với lúc trước lợi hại hơn rất nhiều.

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, nhìn ra được một chiêu này của Mạnh Thần tạo thành uy thế, so với lúc Triêu Thánh thì mạnh hơn rất nhiều. Bất quá hắn cũng không lộ vẻ quá mức kỳ quái, hắn có kỳ ngộ, hắn có thể đột phá, người khác cũng có thể.

- Cái kia tốt, thử xem uy lực Hỏa Vân đao này như thế nào!

Trong nội tâm Tần Phàm khẽ động, lập tức dùng sức nắm chặt trường đao trong tay, nháy mắt sau đó, đột nhiên đề khí, một cỗ khí kình cường đại thốt nhiên bạo phát đi ra!

Mà phạm vi một trượng xung quanh hắn, toàn bộ tràn ngập khí lưu cực kỳ cuồng bạo, nước Kính Hồ càng không ngừng bị dẫn dắt lăn lộn, nhưng mà đều bị một khí lưu tráo hình tròn ngăn ở bên ngoài.

Tần Phàm giẫm mặt nước, như giẫm trên đất bằng, khí thế trên người càng ngày càng cuồng bạo, nhưng thân hình y nguyên vững vàng như núi, sừng sững bất động. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lúc này bốn phía thân thể của hắn sóng nhiệt cuồn cuộn, theo nguyên khí cùng năng lượng hỏa diễm rót vào, thân đao trong tay trở nên đỏ lên, hồng mang lóng lánh, chung quanh có nhiều nước hồ đã bị khí tức nóng rực này bốc hơi, sương mù đằng đằng.

- Phá Nguyệt trục vân!

Trong miệng Tần Phàm quát khẽ một tiếng, thanh âm giống như sấm rền, sau đó trường đao màu đen trong tay hắn giơ cao khỏi đỉnh đầu!

- PHÁ...!

Trường đao trong tay đột nhiên chém ra, khí lưu tráo hình trăng tròn lập tức bị phá vỡ, đồng thời khí kình cường đại nhanh chóng kiềm chế ngưng tụ, một đạo đao khí cực kỳ cuồng bạo, mang theo tố nước ngập trời, thanh thế chưa từng có từ trước đến nay trảm về phía trước!

Oanh!

Trên mặt hồ, nước bay tung tóe, nguyên một đám cột nước lao lên, sóng lớn ngập trời, phóng nhanh về phía Thủy Long của Mạnh Thần. Đao khí đụng vào một Thủy Long, lập tức đánh nó thành hơi nước.

Rầm rầm rầm!

Dư kình không tiêu, ngay sau đó trận trận tiếng vang giống như sấm rền, không dứt bên tai, đao khí kéo dài, Bá Đạo chưa giảm!

Khí lưu nóng rực đốt toàn bộ mặt nước thành sương mù, phảng phất như là một nồi nước sôi.

- Hô, dùng tới Hỏa Vân đao này, quả nhiên là lợi hại một ít.

Tần Phàm nhìn chút ít Thủy Long kia của Mạnh Thần, đều bị mình đánh nát, biết rõ một chiêu này là mình thắng.

Mà nhìn lại trường đao trong tay kia, phát hiện nó vẫn hoàn hảo vô khuyết, không có vỡ vụn vì dùng Phá Nguyệt trục vân như dĩ vãng.

- Đúng vậy, một chiêu Phá Nguyệt trục vân này đã có chút bộ dáng.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm:

- Hắc hắc, bất quá hiện tại nếu là bản Võ Thánh sử dụng, có khả năng bốc hơi khô nửa cái Kính Hồ này.

- Bốc hơi khô nửa cái Kính hồ? Thực sự lợi hại như vậy sao?

Tần Phàm có chút không tin.

- Hừ, hiện tại bản Võ Thánh đã khôi phục đến Linh Vũ sư, một đao bổ ra, đã có thể dẫn động thực hỏa, bốc hơi khô nửa Kính Hồ có cái gì hiếm thấy.

Cổ Mặc khẽ hừ một tiếng nói.

PHỐC PHỐC PHỐC!

Nhưng vào lúc này, Mạnh Thần ở đối diện tránh khỏi một kích vừa rồi của Tần Phàm, rất nhanh đạp nước mà đến. Trường kiếm trong tay thẳng tắp đâm tới Tần Phàm.

Ánh mắt của Mạnh Thần lạnh như băng, một kiếm này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng mà ẩn chứa sát vô hạn cơ.

- Mạnh Thần này tu luyện vũ kỹ công pháp chỉ sợ cùng sát khí có quan hệ rất lớn.

Trông thấy ánh mắt kia của Mạnh Thần, trong nội tâm Tần Phàm đột nhiên thầm nghĩ, lại nhớ tới sự tình Mạnh Thần kia một người tru diệt Ô Vân trại.

Thấy trường kiếm kia cách mình càng ngày càng gần, Tần Phàm cũng không dám lãnh đạm, liền vội khom lưng tránh khỏi một kiếm này, trường đao trong tay rung động, vừa định kích trở về, nhưng mà ngay sau đó công kích của Mạnh Thần lại nối liền không dứt, lợi hại hơn chính là hắn cảm giác được khí cơ bốn phía tựa hồ bị Mạnh Thần này dẫn dắt, vô luận mình né tránh bên nào đều bị phong tỏa.

Vù vù vù

~~Một kiếm lại một kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo một loại hàn ý. Mỗi một kiếm của Mạnh Thần này công kích, nhìn như đều là bình thường, nhưng Tần Phàm lại phát hiện mình né tránh rất gian nan, hơn nữa hắn đột nhiên phát hiện động tác của mình tựa hồ trở nên chậm chạp, làm như không khí bốn phía thân thể của hắn bị người ta chế trụ rồi.

- Nguyên lai thời điểm Mạnh Thần này xuất kiếm, dẫn động Thủy nguyên khí bốn phía biến hóa, khiến không khí bốn phía bắt đầu ngưng kết, cho nên động tác của ta càng ngày càng chậm.

Tần Phàm trầm ngâm một hồi, rất nhanh liền hiểu rõ ra.

- Mạnh Thần này nắm giữ Thủy nguyên khí thật là inh. Nếu như hiện tại ta không cắt ngang công kích của hắn, chờ một lát chỉ sợ ta không thể động đậy được rồi.

Tần Phàm cảm giác được lực cản bốn phía càng ngày càng nghiêm trọng. Mỗi một lần mình né tránh tựa hồ sẽ chậm rãi bị Mạnh Thần này đoán biết.

- Mạnh Thần này quả nhiên có chút ý tứ. Tiểu tử, lần này sợ là ngươi cũng không có thắng được dễ dàng như vậy rồi.

Bên tai vang lên tiếng cười đùa giỡn của Cổ Mặc.

- Kỳ thật cũng không tính quá khó khăn.

Tần Phàm hít một hơi thật sâu, trực tiếp giơ cánh tay phải lên, lân giáp dữ tợn lập tức hiện ra ở phía trên. Dù sao ở thí luyện chi địa đoạt giết Thiết Giáp Địa Long đã bạo lộ qua lần thứ nhất, còn lại khiến cho đại bộ phận người ngộ nhận đây là vũ kỹ đặc thù, cho nên hiện tại hắn cũng không còn kiêng kị hiển lộ cánh tay ra.

Phanh!

Tiếng Kim Thạch giao kích vang lên, kiếm của Mạnh Thần đâm vào trên tay Tần Phàm.

- Mạnh Thần, ngươi thua rồi.

Trên mặt Tần Phàm lộ ra vui vẻ, tuy Mạnh Thần công kích cũng hết sức lợi hại, nhưng lấy phòng ngự trên cánh tay của hắn, thừa nhận một kích còn không có vấn đề.

Tần Phàm nhìn thoáng qua, quả nhiên chỉ là bị đâm vào một chút, có chút máu tươi chảy ra, nhưng bị thương không nghiêm trọng lắm.

Bởi như vậy, công kích của Mạnh Thần cũng bị ngạnh sanh cắt đứt.

- Ngươi tiểu tử này, vậy mà ỷ vào khí lực cường đại của mình, cái này không công bình ah.

Thanh âm nghiền ngẫm của Cổ Mặc truyền vào trong tai Tần Phàm.

- Cái này có cái gì không công bình, khí lực tự nhiên cũng là một bộ phận thực lực của ta.

Tần Phàm đối với cái này không cho là đúng, trường đao trong tay huy động, hai đầu Thủy Kỳ Lân cực lớn trong nước đập ra, trực tiếp oanh kích đến trên người Mạnh Thần.

- Chưa hẳn.

Võ giáp trên người Mạnh Thần bị oanh toái, hắn cũng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ngay thời điểm Tần Phàm tuyên bố hắn thua trận, hắn lại lạnh lùng nói.

- Trong nước, ta sẽ không thua bất luận người cùng cảnh giới nào.

Mạnh Thần khó được nói ra một câu đầy đủ, sau đó hắn nhanh chóng thối lui hai bước, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng minh nhẹ, sau đó trên thân kiếm kia vậy mà nổi lên trận trận huyết sắc.

Mà lúc này, tựa hồ Kính Hồ cũng nhận lấy dẫn dắt, bắt đầu quay cuồng.

- Trùng hợp như vậy, ta cũng thế.

Tần Phàm nhàn nhạt nói, ánh mắt của hai người trên không trung đụng vào nhau, đối chọi gay gắt.

Công kích của Mạnh Thần bị cắt đứt, mà vừa rồi hắn thật không dễ dàng dựa vào kiếm thế dẫn dắt, tạo thành nguyên khí lao lung bao vây Tần Phàm cũng lập tức bị đánh phá.

Hỏa Vân đao trong tay Tần Phàm chấn động, thượng diện lần nữa nổi lên Hỏa Vân, thân thể của hắn bởi vì đã thoát ly nguyên khí của Mạnh Thần trói buộc, cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Mà lúc này, trường kiếm trong tay Mạnh Thần đã vung lên.

Ầm ầm!

Thanh thế so với vừa rồi càng lớn, một đầu Thủy Long chừng hơn mười trượng từ trong hồ dâng lên, hồ nước quay cuồng, mà Mạnh Thần lại ẩn thân ở trong thân thể Thủy Long kia, kiếm minh giống như rồng ngâm, mãnh liệt, gầm thét phóng tới Tần Phàm.

Bị hồ nước che đậy, lúc này Tần Phàm đã nhìn không tới thân ảnh của Mạnh Thần.

Rầm Ào Ào!

Một tiếng nước chảy, tường nước đồng dạng cao hơn mười trượng lập tức hiện ra ở trước mặt Tần Phàm, chặn đường đi của Thủy Long kia. Bởi vì tác dụng của cánh tay Kỳ Lân, hắn đối với ai điều khiển nước còn muốn dễ dàng hơn.

Oanh!

Thủy Long trực tiếp đâm vào trên tường nước này, nhưng khí lực mạnh mẽ kia vậy mà trực tiếp phá vỡ một cái động lớn, sau đó y nguyên mãnh liệt lao tới Tần Phàm, tựa hồ phải muốn cắn nuốt hắn mới bỏ qua.

Thân ảnh của Mạnh Thần vẫn không có hiển hiện ra.

- Trực tiếp phá vỡ không được sao!

Tần Phàm quát nhẹ một tiếng, vừa đề khí, bóng người cao cao nhảy lên, sau đó Hỏa Vân đao trong tay mang theo trận trận ánh lửa, trực tiếp bổ tới Thủy Long kia.

Oanh!

Một đao kia trảm ở trên đầu Thủy Long, Tần Phàm lập tức cảm thấy một cỗ lực trùng kích cường đại trực tiếp vọt tới, lục phủ ngũ tạng đều có chút chấn động một cái, ngực dâng lên một tia cảm giác nặng nề.

Một đao kia của hắn là trực tiếp chống lại Thủy Long kia.

- Quả nhiên so với vừa rồi lợi hại hơn rất nhiều.

Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng, kình khí không ngừng tuôn ra đến trường đao trong tay, tuy nhận lấy ngăn cản, nhưng lưỡi đao vẫn tiếp tục phá vỡ về bụng của Thủy Long kia. Chỗ tốt của Hỏa Vân đao là thừa nhận được năng lực cường đại quán chú mà không vỡ vụn, ngược lại còn có chỗ tăng cường.

- Tại đó.

Theo thời gian Thủy Long dần qua tiêu tán, lúc này Tần Phàm thấy được Mạnh Thần giấu ở bên trong Thủy Long, lúc này hai mắt Mạnh Thần có chút đỏ lên, trường kiếm đang thừa cơ hội này đâm tới Tần Phàm, nếu như không phải vì hồ nước kia lưu động, Tần Phàm còn không phát hiện đến hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.