Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1117: Phá phong ấn!




Mà vào lúc này.

Ông…

Thanh âm huyền diệu ở trên quảng trường truyền đến, đem các loại thanh âm nghị luận vừa mới vang lên lại một lần nữa tạm thời đè xuống.

- Các vị.

Sau đó liền thấy Bạch Mông Thành Yến gia Yến Dương kia, cũng là nam tử anh tuấn luôn mặt mang mỉm cười ôn hòa, lúc này chậm rãi ở trong đội ngũ năm người đi về phía trước một bước, ánh mắt ôn nhu nhìn đám người phía dưới mỉm cười mở lời nói ra:

- Mời các vị yên lặng một chút được chứ, lúc này chúng ta có một số việc muốn tuyên bố, bất quá mọi người có thể yên tâm, lúc này đây chúng ta sẽ không phong tỏa Truyền Thừa Bí Cảnh, dù sao đây là cơ duyên của mọi người, bảo vật người có duyên thì được.

Thanh âm của Yến Dương này thập phần có từ tính, lúc hắn vừa mới bắt đầu nói chuyện, trên trận còn có chút ầm ĩ, nhưng ở lúc hắn nói chuyện, trong sân lại tựa hồ như chỉ còn lại có thanh âm của hắn quanh quẩn vậy.

Thẳng đến lời của hắn hoàn toàn nói xong, trong đám người mới được một lần nữa nhiệt liệt, hào khí có chút kích động.

- Không phong tỏa Truyền Thừa Bí Cảnh? Tốt, thật tốt quá!

Nghe thế tuyên bố này, mọi người trong sân lập tức yên tâm lại. Trước đây bọn hắn lo lắng nhất đúng là ngũ đại gia tộc làm việc bá đạo.

- Cái này tựa hồ có chút không giống tác phong của bọn hắn a.

Tần Phàm cũng yên tâm xuống, bất quá trong nội tâm còn có chút nghi hoặc. Phải biết rằng Truyền Thừa Bí Cảnh này khó được phát hiện, ai cũng là thấy lợi đều chiếm thành của mình. Mà đối với Yến Dương này, tuy nhìn như rất ôn hòa, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy cái này tuyệt đối không phải là một người nhân từ nương tay, thậm chí cho người một cảm giác âm trầm như độc xà.

- Đã như vầy, cái kia còn chờ cái gì, mau mở truyền thừa chi môn này ra, để cho chúng ta vào đi thôi.

Đã nghe được Yến Dương cam đoan, có người bắt đầu có chút lộ ra không thể chờ đợi được rồi.

- Ha ha, mọi người cũng không cần phải gấp. Truyền Thừa Bí Cảnh này nhất định là hướng về mọi người cởi mở. Bất quá bây giờ còn có một chút vấn đề nhỏ...

Lúc này Yến Dương kia chỉ chỉ môn hộ cực lớn sau lưng, sau đó tiếp tục nói ra:

- Cái kia chính là truyền thừa chi môn, bên trên còn có phong ấn cường đại, cần mọi người cùng nhau hợp tác mới có thể đánh mở.

- Phong ấn? Thì ra là thế.

Lúc này Tần Phàm mới hiểu rõ ra, trách không được năm thế lực lớn này sẽ hùng hồn nói để cho tất cả mọi người có thể tiến vào Truyền Thừa Bí Cảnh như vậy, đoán chừng là bọn hắn biết rõ phong ấn trên truyền thừa chi môn này, dù là tập hợp lưc lượng năm nhà bọn hắn, y nguyên không đủ để phá vỡ, cho nên cần lực lượng của tất cả mọi người.

- Trách không được! Ta biết ngay những đại gia tộc này sẽ không hảo tâm như vậy rồi, nguyên lai là cần chúng ta mới để cho chúng ta đi vào.

Mọi người trên quảng trường cũng rất nhanh phản ứng đi qua, thanh âm lập tức ầm ĩ lại nhiều.

- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, ai không muốn đi vào hiện tại có thể đã đi ra!

Nghe được mọi người nhao nhao lần nữa, lúc này thanh âm bá đạo của Tân Vô Kỵ kia như là Kinh Lôi ở trong sân rộng vang lên.

Nghe được thanh âm này, đám người mới lần nữa yên tĩnh trở lại.

- Nếu như một hồi lưu lại mà không xuất lực muốn lừa dối đi qua, chúng ta sẽ không bỏ qua hắn.

Sau đó Hoàng Hôn Thành Hạ Thiên kia cũng đạp một bước, ánh mắt hắn sắc bén đảo qua toàn trường, trong miệng âm lãnh nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hạ Thiên này vừa nói, mọi người tựa hồ cảm thấy có một loại sát phạt chi khí đánh tới trước mặt, ngay cả không khí tựa hồ cũng trở nên sắc bén, có chút thực lực thấp thậm chí khó có thể hô hấp.

- Thực lực của Hạ Thiên này không hề kém Tân Vô Kỵ cùng Minh Hiển, thậm chí còn mạnh hơn một ít.

Hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc:

- Thủ lĩnh ngũ đại gia tộc này quả nhiên không có một cái nào đơn giản.

- Không nên lãng phí thời gian, bắt đầu đi.

Một lát sau, Minh Hiển kia cũng đứng dậy, hắn mặt không biểu tình nói ra. Hắn tựa hồ cũng không muốn yếu thế trước mặt mọi người, đem khí thế của hắn hoàn toàn phóng thích ra, làm cho một ít Bán Thần cường giả ở tương đối gần đài cao đều nhao nhao lui về phía sau mấy bước.

- Ân, nói nhảm ta cũng không nhiều lời rồi, tóm lại muốn đi vào Bí Cảnh, mọi người liền xuất ra thực lực, toàn lực oanh kích phong ấn trên cánh cửa này.

Yến Dương cuối cùng nhàn nhạt bổ sung nói ra.

- Hừ, vậy hãy để cho Tân Vô Kỵ ta tới trước! Ai không đuổi kịp đừng trách ta khách khí!

Tiếp theo trong nháy mắt, Tân Vô Kỵ vốn là nhảy lên giữa không trung, nhưng sau đó xoay người nhìn về phía cánh cổng ánh sáng cực lớn kia hung hăng oanh ra một quyền.

Hám Thiên Thức!

Vừa ra tay là Bán Thần kỹ lúc trước đánh Tần Phàm trọng thương ở dưới trạng thái Bất Tử Chu Tước.

Ông!

Tiếng chấn nổ huyền diệu ở trong hư không truyền đến, một cái nắm đấm cự đại giống như là Thiên Ngoại thiên thạch từ trên trời giáng xuống, hừng hực thiêu đốt lên Kim Sắc Liệt Diễm, bên trong ẩn chứa sức mạnh không cách nào địch nổi, cơ hồ muốn chấn phá không gian hướng về phía trước phóng đi.

Minh Hỏa Cuồng Liên!

Tiếp theo là Minh Hiển sắc mặt lạnh lùng kia, đi theo sau Tân Vô Kỵ, không chút nào yếu thế đánh ra một chưởng. Theo một tay của hắn thò ra, phía trên giữa không trung, lập tức liền xuất hiện một đóa hoa sen hỏa diễm màu đen, sau khi đóa hỏa liên màu đen này xuất hiện liền đón gió mà trướng, trong nháy mắt biến thành lớn nhỏ vài chục trượng, bên trong cái đài sen cực lớn kia có vô số mảnh lỗ, bên trong từng cái mảnh lỗ đều ẩn chứa năng lượng cực lớn.

Giống như là một bánh xe lăn tròn, điên cuồng xoay tròn hướng về cánh cổng ánh sáng phía trước kia đánh tới.

- Huyền Phách hoàng đao!

Nối tiếp là Hạ gia Hạ Thiên kia ra tay, hắn sử dụng một thanh trường đao màu đen, một đao xẹt qua giữa không trung, đao ảnh màu đen cực lớn cuồn cuộn dài hơn mười trượng, xen lẫn Nguyên Giới chi lực cuồng bạo lợi hại, không khí cát liệt, tầng tầng mãnh liệt đánh xuống.

- Đào Hoa Phiến!

Yến Dương kia khẽ quát một tiếng, trên tay của hắn cầm lấy một cây quạt màu hồng đào, thượng diện có bút pháp đỏ xanh thần kỳ, theo gió mà động, có vô số năng lượng Nguyên Giới biến thành cánh hoa màu hồng phấn, như là vòi rồng cuốn hướng phong ấn trên cánh cổng ánh sáng kia.

Cuối cùng ra tay chính là Mộ Thanh Thanh, khí chất của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cầm trong tay một thanh trường kiếm màu xanh lam, nàng rút kiếm nhanh chóng, thậm chí mắt của mọi người còn không thấy rõ ràng, kiếm của nàng đã thu hồi trở lại.

Mà một đao kiếm khí màu xanh da trời xuất hiện trên không trung kia, cũng không tính hoa lệ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trực tiếp phá vỡ hư không trảm ở trên cánh cửa.

Nàng ra tay chậm nhất, nhưng công kích ngược lại là nhanh đến nhất!

- Kiếm thế thật nhanh! Uy lực cũng là mạnh nhất!

Trong lòng Tần Phàm có chút khiếp sợ, từ trong thủ lĩnh tuổi trẻ của ngũ đại gia tộc ra tay có thể thấy được, công kích mạnh nhất đúng là Mộ Thanh Thanh này, mà Tân Vô Kỵ, Minh Hiển, Hạ Thiên đều là không sai biệt lắm, tuy công kích của Yến Dương kia hơi yếu, nhưng mà lộ ra quỷ dị nhất.>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.