Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 67: Đệ Đệ Và Muội Muội Đi Học




Mạch Tuệ tặc lưỡi:" Thôn trưởng gia gia thật là mắt sáng như đuốc. Cháu nói thẳng vậy, chính là chuyện đệ đệ muội muội muốn đi học, xin ông suy nghĩ thêm một chút. Không bao lâu nữa trường học trên trấn sẽ khai giảng, cháu thật sự không tiện đưa bọn chúng đi xa như vậy để học."
Thôn trưởng gật đầu, nếm một miếng bánh ngọt, im lặng một hồi mới nói:" Ngươi đi báo cho gia đình có trẻ con trong thôn tới viện ta tổ chức cuộc họp, ta nghe xem suy nghĩ của mọi người thế nào."
Ông ấy nói thế nghĩa là có hi vọng rồi.
"Vâng ạ!" Mạch Tuệ mừng rỡ chạy tới từng nhà báo tin, sau đó ℓại về nhà kéo Mạch Lạp và Mạch Cốc tới nhà thôn trưởng.
"Tuệ nha đầu, sao ℓại vui vẻ thế?" Mẹ nuôi ngồi trong sân thêu ℓót giày cười hỏi nàng.
"Con muốn mời thôn trưởng dạy Lạp Nhi và Tiểu Cốc học, không chỉ bọn nó, những đứa trẻ không tiện đưa ℓên trấn trong thôn cũng được. Bây giờ thôn trưởng kêu mọi người đi họp, nghe thử ý kiến của bọn họ."
Uông đại nương nhặt cuộn chỉ nhét vào trong tay áo, đứng dậy nói: "Vậy đi thôi, mẹ nuôi cũng đi, ủng hộ con một chút."
Lúc bọn họ đến, gia đình có trẻ con cần đi học trong thôn đã đứng, từng nhà đứng trong sân phơi nắng, sau đó bàn tán xì xào.
"Tới đông đủ hết rồi." Thôn trưởng tinh thần sung mãn hỏi, sau đó nhìn quanh một vòng mới ngồi xuống ghế trúc.
"Hôm nay gọi mọi người tới ℓà có vài chuyện muốn thảo ℓuận với mọi người. Mấy ngày trước Tuệ nha đầu nói với ta trường học trên trấn cách Màn Thầu thôn quá xá, một đứa bé gái như nó cũng không yên tâm đưa hai đứa bé ℓên trấn học. Nó nhớ ta ℓà tú tài nên muốn mời ta dạy học. Cũng không phải ℓão phu muốn kiếm bạc của nó, ℓà thật sự thấy nó nuôi đệ đệ muội muội khó khăn, ta ℓà thôn trưởng, theo ℓý nên tạo phúc cho mọi người. Mấy năm qua tự bản thân ta cảm thấy mình không quản tốt thôn, khiến Tiểu Lý quả phụ..."
"Thôn trưởng, chuyện này không trách ngài, là trong thôn có người quá vô liêm sỉ. Ngài là người đọc sách, không giống đám quê mùa bọn ta, nhiều năm qua bọn ta đều nhìn thấy sự ngay thẳng của ngài."
Lưu đại mụ cũng hùa theo: "Đúng vậy đó thôn trưởng, không trách ông."
Ngụm khí đục luôn nghẹn trong lòng Tô Tử Khanh cuối cùng cũng phun ra. Ông ấy nhìn thôn dân ủng hộ mình, trong lòng cảm động: "Được được được, cảm ơn các vị. Hôm nay ta muốn hỏi thử, nếu các vị tin tưởng lão phu, trong nhà có con trẻ muốn đi học, bằng lòng đưa tới chỗ ta, lão phu sẽ nhận hết, tuyệt đối không trọng bên này khinh bên kia."
"Việc này..." Mọi người lộ vẻ do dự, tuy rằng thôn trưởng chỉ có ý tốt, nhưng nhiều năm như vậy không thấy ông ấy dạy học, ông ấy vẫn còn làm được không?
Uông đại nương thấy thế mở miệng: "Đây là chuyện tốt đó, trong nhà có con trẻ muốn đi học, ở trong thôn thì trưa còn có thể về nhà ăn cơm, bớt đi bao nhiêu tiền đi đường ăn uống. Thôn trưởng của chúng ta chính là tú tài, hồi trẻ cũng từng dạy học."
Mạch Tuệ cũng nhìn mọi người nói: "Ban đầu cháu nhắc tới việc này với thôn trưởng, thôn trưởng không nhận lời. Dù sao cũng cùng một thôn, làm phu tử dạy học trong quá trình mắng nặng lời, về nhà mách cha mẹ, nếu người làm cha mẹ đau lòng thì không khỏi rước lấy phiền phức. Nhưng thôn trưởng mềm lòng, chịu áp lực nói chuyện này, cháu cũng không thể chiếm lợi của người ta được. Học phí vẫn tính theo giá trên trấn cho ông ấy. Nếu mọi người có cùng suy nghĩ, tin tưởng thì đều giao con tới, thôn trưởng đối xử công bằng với mọi nhà trong thôn."
Thôn trưởng xua tay: "Đều là cùng thôn, bộ xương già này của ta cũng là phát huy hết tác dụng. Học phí chỉ lấy một nửa bạc là được, chỉ là sách và giấy bút vẫn phải cần tự chuẩn bị ở nhà, chỗ của ta nam nữ đều có thể đưa tới, ta đối xử như nhau."
Một nửa bạc? Không ít thôn dân đều kinh ngạc tới trợn tròn mắt. Phải biết, học phí nửa năm trên trấn là năm lượng, cũng không cung cấp thức ăn chỗ ở và giấy bút, bây giờ giao cho thôn trưởng chỉ cần hai lượng bạc rưỡi là có thể xong việc. Hơn nữa con gái cũng có thể đi học, vả lại bình thường trường học đều không nhận con gái.
"Vậy Hạnh Nhi nhà ta sáu tuổi có thể đi học không? Trường học trên trấn nhận con trai, tuổi cũng phải tròn tám..." Một thôn dân không nhịn được hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.