Đan Thần

Chương 187: Lại chấn đế đô





Trụ sở Vân Đan Tông to lớn vô cùng, mặc dù không có điêu Long họa Phượng, nhưng so với hoàng cung cũng không kém chút nào.
- Căn cứ chiến trường Bạch đầu ông lúc ấy, tình huống Tô Hiểu bị giết, chúng ta trở về triệu tập tất cả tư liệu xem xét, phát hiện một vấn đề. Giết bọn hắn rất có thể là Linh khí, mà ở Lam Vân Đế Quốc, tồn tại có được Linh khí có thể đếm được trên đầu ngón tay, thân phận cùng địa vị của bọn hắn đều khó có khả năng ra tay đối phó Bạch đầu ông cùng Tô Hiểu. Mặt khác chúng ta phát hiện một việc, đoạn thời gian trước Đỗ Khiêm đi theo Thất hoàng tử bị giết, hoàng thất âm thầm điều tra qua, còn để cho chúng ta phối hợp điều tra, trong đó tin tức điều tra đúng là có quan hệ tới một linh khí, hẳn là một đao linh khí, kết hợp miêu tả lúc đó, thuộc hạ cho rằng người giết Bạch đầu ông cùng Tô Hiểu, rất có khả năng là người giết Đỗ Khiêm.
Tin tức tình báo của Vân Đan Tông cũng không yếu, năng lực làm việc cũng không kém.
Đương nhiên, giờ phút này bọn hắn phát hiện, hết thảy cũng là Trình Cung cố ý lưu lại, cho thấy giống như thời điểm Đỗ Khiêm bị giết, cho tới bây giờ Trình Cung không có công khai bạo lộ Ẩn Linh Đao, cây đao này giống như là một thanh đao U Linh, sau khi giết người nhanh chóng biến mất.
- Không có những thứ khác sao?
Tô Liệt mặt trầm như nước, Tô Hiểu là hắn nuôi từ nhỏ, cũng giống như nhi tử của hắn vậy, lúc này bị người ta giết chết, hắn tự nhiên là lòng như đao cắt, khó chịu vạn phần.
- Trước mắt chỉ có thể tra được như vậy, ta đã phái ra người sưu tập một ít tư liệu khác.
Tuy Tô Liệt phẫn nộ, nhưng mà còn không có mất đi lý trí, khoát tay áo cho người lui xuống. Người nọ thi lễ lui ra ngoài, vừa vặn Nam Tuấn Anh tiến đến, tuy sự tình Tô Hiểu bị giết vẫn còn trong giai đoạn giữ bí mật, dù sao đại điển môn phái sắp cử hành, loại thời điểm này sao có thể công bố tin tức kia. Nhưng Tô Hiểu bị giết, các trưởng lão ủng hộ Nam Tuấn Anh tự nhiên rất vui vẻ, cho nên giờ phút này Nam Tuấn Anh trải qua dò hỏi liền biết rõ tin tức này, nhưng biểu hiện ra như hắn còn chưa biết, nhưng trong lòng đã sớm vui cười nở hoa.
- Sư tôn, đệ tử đã bắt được tiểu nha hoàn kia tới, chỉ là. . .
Biểu hiện của Nam Tuấn Anh rất đau lòng, giống như là làm sai sự tình gì đó, khó xử không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn biết rõ tiểu nha hoàn này rất trọng yếu đối với Tô Liệt, tuy lần này tổn thất thảm trọng, nhưng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, nhất định là công lớn hơn tội. Hắn biểu hiện như vậy, bất quá là cố ý gây nên.
Nhưng lại làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, không đợi hắn nói xong Tô Liệt đã nói:
- Tình huống lúc đó ta đã biết rõ, sắp xếp của ngươi coi như là đúng quy củ, chỉ là vẫn còn quá trẻ khiếm khuyết cân nhắc. Nếu như lần này không phải có Thái thượng trưởng lão ở một bên âm thầm tương trợ, ngươi cho rằng ngươi có thể thành công sao. Nếu không phải sự tình Trình gia làm cho hoàng thất mở một mắt nhắm một mắt, ngươi cho rằng ngươi có thể lặng yên không một tiếng động đưa tiểu nha hoàn kia ra khỏi Vân Ca Thành sao?
Vốn là trên mặt Nam Tuấn Anh ra vẻ khổ sở, đau xót, nhận lầm, nhưng trong nội tâm vui vẻ đắc ý biến đổi, Vậy mà Thái thượng trưởng lão âm thầm tương trợ, những chuyện này Nam Tuấn Anh căn bản không biết. Còn tình hình lúc đó, sắc mặc Nam Tuấn Anh càng phát ra khó coi, mồ hôi trên đầu cũng xông ra, nếu quả thật tổn thất ba gã Siêu Phàm kỳ, còn có phần đông cao thủ Tẩy Tủy kỳ, Phạt Mạch kỳ, kết quả lại không thu hoạch được gì, tội kia của hắn có thể to lắm.
- Tốt rồi, lần này coi như ngươi làm không tệ, lần sau thời điểm vi sư đi Đan sư liên minh sẽ mang ngươi theo, sau này ngươi nhất định phải cố gắng, ít nhất tăng lên tới Đan sư cấp ba, tạm thời bí mật khống chế nha hoàn kia lại. Ngươi thì tiếp tục trợ giúp trù bị sự tình đại điển như bình thường, chuyện này không được để lộ một chút phong phanh gì.
Hiện tại tâm tình Tô Liệt rất không xong, nên cũng không còn đi để ý tới phản ứng của Nam Tuấn Anh quá nhiều, nói hai câu trực tiếp cho hắn ly khai, Nam Tuấn Anh vui mừng quá đỗi, sau khi bái tạ liền cẩn thận lui ra ngoài.
- Là ai, rốt cuộc là ai giết Tô Hiểu, Tô Liệt ta thề sẽ không tha hắn, cho dù lật tung Vân Ca Thành, ta cũng muốn tìm ngươi ra.
Sau khi Nam Tuấn Anh rời đi, sát khí trên người Tô Liệt không hề che dấu thích phóng ra, lập tức bao phủ cả gian phòng.
Sự tình một nha hoàn của Trình gia bị người bắt đi vốn là biết đến sẽ không nhiều, bởi vì lúc đó rất vắng, thời gian cũng trong nháy mắt. Cho dù có một ít hệ thống tình báo biết, nhưng tin tức rất mơ hồ, cũng chỉ có Đông Phương Linh Lung là người trong cuộc mới có thể biết rõ ràng.
Nhưng chuyện này rất nhanh liền huyên náo toàn thành đều biết, bởi vì khi Trình đại thiếu cưỡi ngựa dạo phố đã biết chuyện này, mới đầu Trình đại thiếu cũng không có coi chuyện này quan trọng, chỉ để cho Mập mạp đi nha môn Vân Ca Thành báo án, cũng không biết là bởi vì thái độ Bàn Tử vô cùng hung hăng càn quấy, hay là người trong nha môn căn bản không coi trọng, hai bên vậy mà trực tiếp đánh nhau trong nha môn.
Tuy Bàn Tử không bị tổn hại gì, nhưng mà sau khi tân khoa trạng nguyên Trình đại thiếu biết chuyện thì phát hỏa, trực tiếp mang người giết đến nha môn.
- Móa nó, căn bản không cần ta đi náo, Chu Duệ kia căn bản cũng không vừa mắt chúng ta, trước kia có mấy lần người của ta gặp chuyện không may ta đi kiếm người, mọi chuyện đều chuẩn bị tốt rồi, nhưng mỗi lần đều bị hắn trộn lẫn. Người này cho mình là hoàng thân quốc thích, căn bản không đem chúng ta để trong mắt. Hơn nữa hắn ngoại trừ là Tri Phủ Vân Ca Thành ra, còn kiêm nhiệm Tư Mã tướng quân, cho nên ngưu vô cùng, đại thiếu còn nhớ trước kia chúng ta vẫn hay thiệt thòi trong tay hắn. Lần này hắn chỉ coi là chuyện bình thường xử lý, ta tự nhiên không chịu, cuối cùng còn đuổi ta đi ra, ta đoán chừng này là bởi vì hắn nể mặt đại thiếu ngươi, nếu không chỉ sợ trực tiếp giam ta lại.
Mập mạp cỡi ngựa đi theo sau lưng Trình Cung, giờ phút này chạy tới nha môn Tri Phủ Vân Ca Thành.
Tri Phủ Vân Ca Thành so với tri phủ bên ngoài thì cao hơn nửa cấp, so với Tổng đốc thì kém hơn một chút, nhưng Vân Ca Thành là địa phương nào, người bình thường căn bản trấn áp không được. Hôm nay Tri Phủ Chu Duệ của Vân Ca Thành là hoàng thân quốc thích, vốn tên là Chu Hoằng Duệ, nhưng bởi vì đương kim Hoàng đế nên biến thành Chu Duệ, ở Vân Ca Thành tuyệt đối xem như nhân vật số má.
Lúc này Trình Cung nghẹn lấy một bụng khí, nghe Mập mạp nói xong lập tức vui vẻ nói:
- Tốt, tốt, rất tốt, chính là hắn.
- Đại thiếu, bởi vì manh mối lưu lại quá ít, bây giờ còn không có tin tức giá trị. Thông qua việc đối phương có thể rõ ràng nắm giữ hành tung của các nàng như vậy, bản thân chuyện này rất có vấn đề. La quản gia đang tiến hành thanh tra nội bộ, ta cũng toàn diện truy tra những phương hướng khác, hoàng thất bên kia cũng có chút tin tức, nhưng mà gần đây cũng không có động tĩnh gì quá lớn. Hơn nữa dựa theo đại thiếu phân phó, không tiếc bất cứ giá nào thu mua nhân viên nội bộ của Vân Đan Tông, chúng ta cho đan dược mà bọn hắn ở Vân Đan Tông cả đời cũng không chiếm được, nhất là có đại thiếu lấy ra phương pháp luyện đan, mà ngay cả vị trưởng lão trước kia tranh đoạt vị trí tông chủ cùng Tô Liệt, chúng ta cũng liên hệ với, tin tưởng đến lúc đó hắn sẽ cho chúng ta một ít tư liệu hữu dụng. Hoàng thất bên kia thì phiền toái một chút. . .
Hiện tại Sắc Quỷ khống chế mạng lưới tình báo càng lúc càng lớn, hơn nữa Trình Cung cung cấp tài nguyên cường đại, nhất là Trình Cung tiện tay viết ra một ít phương pháp luyện đan, lực dụ hoặc đối với Đan sư tuyệt đối là không gì sánh kịp, cho nên hắn ở Vân Đan Tông bên này tiến triển rất nhanh.
- Ngươi dùng hết mọi biện pháp điều tra, xem phương hướng cuối cùng nhất ở đâu, hoàng thất bên này ngươi có thể điều tra được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, ngươi bây giờ toàn lực điều tra Vân Đan Tông là được, chuyện còn lại ta làm.
Trình Cung nói xong, ngẩng đầu nhìn nha môn Tri Phủ cách đó không xa.
Tri Phủ nha môn Vân Ca Thành phụ trách tất cả sự tình lớn nhỏ của mấy trăm vạn người trong Vân Ca Thành, phía dưới còn có rất nhiều nghành, cộng thêm quản hạt thị trấn chung quanh, quyền lợi so với Tổng đốc hành tỉnh cũng không kém bao nhiêu.
Tri Phủ nha môn bình thường không thụ lí vụ án, trừ khi một ít sự tình người phía dưới không xử lý được, nếu như nghiêm trọng một ít như mấy sự tình trước kia Trình Cung gây ra, không phải thành vệ quân thì là cấm vệ quân quản.
Tuy nhiên như thế, nhưng cửa ra vào của tất cả nha môn đều dựa theo quy củ Thượng cổ, ngay cả trước hoàng cung cũng đồng dạng, đó chính là có đặt một cái trống lớn.
- Mau nhìn, những người này cưỡi đều là bảo mã, là đại nhân vật nào đến, sao không có thông tri?
- Hình như về phía nha môn Tri Phủ chúng ta, chẳng lẽ là vị hoàng tử nào đến hay sao?
- Hoàng tử cũng chưa chắc phô trương như vậy, ngươi xem hơn trăm người bọn hắn đều cưỡi Bảo mã, không đúng, là người Trình gia, ngươi thấy Mập mạp phía sau kia không, ta biết hắn.
- Phía trước hình như là Trình đại thiếu, đứng đầu Tứ đại hại, đã biết hắn nhất định sẽ đến, các ngươi nhanh cho người trông coi, ta đi thông báo đại nhân. Nhanh, nhanh đi thông báo đại nhân, động tới người của hắn, đệ nhất hoàn khố chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bọn người Trình Cung còn chưa tới, rất xa đã bị người canh cửa nhận ra, đã có người vội vàng hấp tấp nhảy vào bên trong.
- Con mẹ nó, thời điểm ta tới thì bọn họ ngăn cản ở ngoài cửa nửa canh giờ, sau khi tiến đại vào sảnh lại đợi cả buổi mới có một chủ sự tới tiếp đãi, hiện tại đại thiếu còn chưa tới bọn hắn đã sợ tới mức tè ra quần rồi, quả nhiên không hỗ là thần tượng của ta.
Bàn Tử xoa xoa mấy chỗ còn đau trên tay nói.
Sắc Quỷ ở một bên hướng về phía Mập mạp giơ ngón tay cái lên:
- Bàn Tử, không có phát hiện a, công phu vuốt mông ngựa của ngươi rất tiến bộ, lợi hại.
Bàn Tử không chút khách khí ôm quyền chắp tay tỏ vẻ cảm tạ, bởi vì tiểu Tuyết bị người bắt đi, bọn hắn cũng đồng dạng phẫn nộ, càng thêm lo lắng cùng áp lực, nhưng đúng như Trình Cung nói, loại phẫn nộ cùng áp lực này, lại không thể hoàn toàn biểu hiện ra ngoài, phải cố gắng giống như bình thường.
- Này còn chưa đủ, muốn chơi thì chơi lớn.
Trình Cung nói xong, đột nhiên đưa tay hất lên, phi đao liên tiếp bay ra.
- Thùng. . .
Đột nhiên cái trống trước cửa nha môn vang lên, phi đao của Trình Cung bay đến đều bị nguyên khí bao khỏa, hắn cũng không phải muốn đâm lủng cái trống này. Dùng nguyên khí bao lấy phi đao đánh vào chiếc trống, thanh âm này giống như mấy người Phạt Mạch kỳ toàn lực thi triển âm ba công công kích.
- Ah!
Mấy tên lính ở cửa ra vào trực tiếp bị chấn hôn mê.
- Thùng. . . Thùng. . . Thùng. . . Nguồn: http://truyenfull.vn
Một tiếng kia chỉ là bắt đầu, thời điểm thanh âm vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, các phi đao phía sau của Trình Cung đã nện tới.
Trình Cung ở kiếp trước có rất nhiều bí tịch, dùng cảnh giới và năng lực của hắn lúc đó, cộng thêm hắn đạt được những vật kia đều là vật cao cấp nhất do người đem tới cầu đan dược, cho nên thành tựu các phương diện cũng không thấp. Đối với phương diện âm ba công cũng là như thế, giờ phút này thanh âm tiếng trống gia điệp, dùng nguyên khí đánh chấn động, trong giây lát thanh âm vang vọng hơn mười dặm chung quanh, nửa Vân Ca Thành đều có thể nghe được thanh âm này.
Cũng may Trình Cung không phải cố ý dùng cái này tiến hành công kích, tầng tầng điệp gia chỉ là vì hiệu quả truyền bá, cho nên ngoại trừ bốn binh sĩ đứng gần té xỉu, những người khác chung quanh tối đa chỉ cảm giác mê muội, nhưng cũng không có vấn đề lớn.
Nhưng động tĩnh lần này cũng lớn, nhiều tiếng rung trời, thời điểm đội ngựa của bọn hắn tiếp cận, cổ thanh âm đã này một hơi vang lên mười tám tiếng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ có người phản loạn, hay là đế quốc đột kích?
- Đây là tiếng trống nơi nào, không phải là Man Hoàng Cổ ngoài hoàng cung chứ? Nghe nói Man Hoang Chùy đã bị người Man Tộc đạt được, cũng vài thập niên Man Hoang Cổ chưa có gõ qua.
- Hình như là Tri Phủ nha môn, chẳng lẽ chỗ Chu Duệ xảy ra chuyện gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.