Đan Thần

Chương 165: Sơn Hà Đồ





Sau một khắc Trình Cung rốt cục động, hắn là vẽ tranh, lúc này vẽ tranh hoàn toàn khác với vẻ vui đùa trong giải thi đấu tứ đại tài tử, giờ phút này Trình Cung đã đem họa pháp mà kiếp trước có khả năng hiểu rõ hoàn toàn phát huy ra.
Văn chương cũng không phải lúc kia có khả năng so sánh, khi Trình Cung vẽ, thiên địa nguyên khí chung quanh lập tức sinh ra một loại biến hóa quỷ dị.
Ở trên không phòng ốc của Trình Cung, nguyên khí điên cuồng lưu chuyển.
Bởi vì Trình Cung vẽ trước nhất đúng là bầu trời, thời điểm bầu trời hình thành, nguyên khí bên trên bầu trời vậy mà bắt đầu dũng mãnh lao vào bên trong tranh vẽ kia, thời điểm Trình Cung bắt đầu vẽ ngọn núi, nguyên khí của các ngọn núi chung quanh cũng điên cuồng lao vào.
Thời điểm vẽ đại địa, nguyên khí đại địa dưới chân cũng dũng mãnh vào trong đó.
Bàn Tử mở to mắt nhìn xem, chỉ cảm giác tiến nhập một cảnh giới đặc biệt kỳ diệu, hắn không thấy được họa, trên thực tế góc độ của bọn hắn cũng nhìn không tới tranh vẽ, nhưng mà hắn lại có một cảm giác phi thường kỳ diệu khó nói lên lời. Các vật dưới ngòi bút của Trình Cung vẽ, đối với hắn có ảnh hưởng kỳ diệu cực lớn.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bắt đầu vận chuyển Thôn Thổ Thiên Địa, mà nguyên khí thiên địa chung quanh chen chúc tới, có một ít dần trôi qua tiến nhập thể nội của hắn.
Tốc độ này so với hắn bình thường tu luyện nhanh hơn gấp mấy chục lần, mà theo bức hoạ của Trình Cung biến hóa kỳ diệu, hấp dẫn nguyên khí chung quanh càng nhiều hơn nữa, hắn vận chuyển Thôn Thổ Thiên Địa Tâm Pháp cũng càng nhanh.
Trong lúc bất tri bất giác Bàn Tử đã tiến vào cảnh giới huyền diệu, nhưng mà Đông Phương Linh Lung thì bất đồng, gia tộc nàng rất lớn, nên kiến thức của nàng rất uyên bác, khi nàng vừa mới bắt đầu chứng kiến vật kia, cảm giác hoàn toàn bất đồng với Bàn Tử.
Vậy mà có thể hấp dẫn nguyên khí thiên địa vạn vật tới, đây chỉ có khi luyện chế những pháp bảo tương đối đặc biệt, tỷ như linh khí cấp năm trở lên mới có được hiệu quả này.
Mà Trình Cung giờ phút này, tựa hồ bản thân hòa hợp với tất cả nguyên khí của thiên địa, núi, sông, bầu trời, cỏ cây, động vật… tất cả tồn tại khác nhau đều hòa hợp với hắn.
Cho dù cường đại như Nhân Anh cảnh, lúc tu luyện hấp thu nguyên khí, cũng cần quá trình vận chuyển từng dòng nguyên khí. Mà tồn tại cường đại, muốn ngưng tụ Thần pháp tinh thạch, thì chỉ có thuộc tính bản thân hắn có, dùng phương thức tự hi sinh ta thành toàn người khác mới được.
Nhưng giờ phút này thân thể Trình Cung, lại cùng thiên địa nguyên khí chung quanh hòa hợp thành nhất thể, không có bất kỳ một tia mâu thuẫn.
Tại sao hắn làm được, đừng nói hắn chỉ là Phạt Mạch kỳ, loại trạng thái này coi như là thần tiên lục địa cũng chưa chắc có thể làm được. Hắn vẽ cái gì mà kinh người như thế, quả thực giống như pháp bảo, vậy mà có thể hấp thu nguyên khí thiên địa chung quanh.
Trình Cung đến cùng làm sao làm được, chẳng lẽ vẽ tranh cũng có thể đạt tới loại tình trạng này?
Giờ phút này Trình Cung hoàn toàn đắm chìm trong đó, năm đó hắn bị vây ở một cảnh giới rất lâu, vì đột phá cảnh giới, hắn đã thử vô số phương pháp nhưng không thành. Tuy chưa hẳn có thể làm đến đỉnh phong nhất như luyện đan, nhưng bởi vì hắn tiếp xúc đến đều là đỉnh phong nhất, cho nên học cái gì đều rất nhanh có thể thành tựu. Cái loại thành tựu này, dù tồn tại này không phải mạnh nhất, nhưng cũng đã có thể đi vào một loại lĩnh vực rất gần đỉnh phong.
Hội họa cũng là như thế, tuy bây giờ còn cách cảnh giới vẽ hoa ngửi thấy hương, vẽ chim thấy bay liệng, vẽ cá bơi trong nước, tạo thành thế giới vô cùng kì diệu, nhưng mà cũng đã không phải người bình thường có khả năng bằng được. Giờ phút này mượn nhờ Hoang Thú Bút, Trình Cung đang vẽ một bộ Sơn Hà Đồ, thiên địa, núi, sông, Linh Đài Thánh Mặc, lông của thượng cổ Hoang Thú chế tác Hoang Thú Bút đều bị Trình Cung phát huy đến mức vô cùng tinh tế. Hình dáng dòng sông vẽ ra như có nước chảy, núi hình thành nguy nga tráng lệ, mỗi một điểm đều có nguyên khí thiên địa chung quanh quán nhập chút ít. Đây là bởi vì lực lượng Trình Cung, cùng tài liệu hạn chế, nếu không tuy hắn chưa hẳn có thể so sánh cùng những đại sư dùng họa nhập Thánh, nhưng vẽ ra một bức Sơn Hà Đồ, ngưng tụ nguyên khí mấy vạn dặm chung quanh vẫn là không có vấn đề. Loại ngưng tụ này không phải là hấp thu hoàn toàn, là dẫn động khí tức thiên địa chung quanh vận chuyển.
Tuy từng điểm trong tranh chỉ lưu lại một ít khí tức, nhưng về sau lại dùng rất nhiều con đường, tốc độ hấp thu sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Giờ phút này Trình Cung chỉ có thể dẫn động khí tức trong phạm vi trăm dặm chung quanh, cũng là một ít núi sông phụ cận đế đô dung nhập vào trong bức Sơn Hà Đồ này, nhưng tin tưởng này đã đủ cho Mập mạp dùng trong một thời gian dài.
Nếu như mỗi lần hắn tu luyện, nguyên khí trong vòng trăm dặm cũng không đủ hắn hấp thu, lúc kia hắn so với thần tiên lục địa cũng không kém là bao nhiêu.
- Oanh!
Khi Trình Cung vẽ xong một nét cuối cùng, nguyên khí thiên địa chung quanh lập tức chen chúc tới, trực tiếp ngưng tụ thành một thể.
Vốn tấm da Bạch Sư còn có chứa một tia yêu khí, nguyên khí, khí tức không cam lòng, đã hoàn toàn trắng noãn như tuyết, bên trên hình thành một bộ Sơn Hà Đồ, nguyên khí kia lập tức hòa làm một thể, sau đó dung nhập vào bức Sơn Hà Đồ kia, tạo thành một bộ Sơn Hà Đồ hoàn chỉnh.
Sự tình ngưng tụ nguyên khí vào pháp bảo, cái này cho dù là Siêu Phàm kỳ cũng rất khó làm được, mà giờ khắc này nguyên khí còn có thể hình thành một bộ Sơn Hà Đồ, có núi, sông, bầu trời tráng lệ như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn Đông Phương Linh Lung cũng thấy nhập thần, nguyên bản vị trí núi, sông của đế đô là như vậy, trách không được có thể trở thành đế đô, thật không ngờ rất đặc biệt, thật sự như là có Cự Long ẩn núp, mà núi non sông ngòi đều hoàn mỹ như vậy.
Ý cảnh bên trên bức hoạ, dĩ nhiên là kiếm ý cảnh mà bình thường mình vẫn khổ tâm truy tìm, giờ khắc này tâm của Đông Phương Linh Lung có xúc động không hiểu. Nàng đã dừng lại ở Siêu Phàm kỳ tầng thứ sáu nhiều năm, giờ khắc này rốt cục đột phá.
Nàng bởi vì luyện đan mà tu luyện lực lượng, mượn nhờ đan dược tăng lực lượng lên, gia tộc bồi dưỡng, ngoại lực trợ giúp, từ nhỏ tốc độ tiến bộ là cực nhanh. Hoàn toàn không phải thiên tài bình thường trên ý nghĩa có thể so sánh, nhưng kinh nghiệm thực chiến của nàng rất ít, thiếu giảm rất nhiều lịch lãm rèn luyện. Tuy lực lượng mạnh, nhưng đã đến Siêu Phàm kỳ tầng thứ sáu thì rất khó tăng lên nữa, cho tới hôm nay ngoài ý muốn đột phá.
Vậy mà có thể làm cho lực lượng của mình tăng lên, đây quả thật là bất khả tư nghị, còn có, bức họa này quá thần kỳ, hoàn toàn đã tiếp cận biên giới linh khí. Trách không được một ít tiền bối trong gia tộc ghi lại, truyền thuyết có một vị thượng cổ đại năng, tùy tiện vẽ một bức họa, ghi lại là pháp bảo, có uy năng lớn lao.
Bây giờ Trình Cung chỉ là Phạt Mạch kỳ, bức họa này của hắn vậy mà có cảm giác tiếp cận linh khí, nếu như về sau hắn trở thành Siêu Phàm kỳ, Thoát Tục kỳ, thậm chí tồn tại giống như thần tiên lục địa, có lẽ hắn vẽ, viết chữ, thậm chí hắn rất tùy ý làm một ít đồ vật, đều có thể trở thành pháp bảo, có được uy năng lớn lao.
Đây quả thực quá kinh người, hắn mới bao nhiêu tuổi, hơn nữa trình độ luyện đan lợi hại như vậy, chỉ là bởi vì lực lượng có hạn, nhưng Đông Phương Linh Lung có loại cảm giác, nếu như lực lượng ngang nhau, mình khẳng định không sánh bằng hắn. Bởi vì một ít thời điểm hắn nói gì đó, không giống như là nói theo máy móc, nghe người khác nói xong thì thuật lại, giống như là dung nhập trong tánh mạng hắn vậy.
Kết quả hắn vẽ còn có thể vẽ ra loại trình độ này, hiện tại Đông Phương Linh Lung mới đột nhiên minh bạch, nếu như giờ phút này để cho tứ đại tài tử kia chứng kiến, không biết bọn hắn sẽ có cảm giác gì. Nếu như nói Trình Cung ở bên trên giải thi đấu tứ đại tài tử thắng bọn hắn, bọn hắn còn không phục lắm, như vậy nhìn cái này, chỉ sợ bọn họ cả đời này cũng không có cách nghĩ trả thù. Bởi vì hoàn toàn là cao không thể chạm, một cái là con sâu cái kiến trên mặt đất, một cái là Đại Bằng giương cánh bay lượn trên bầu trời.
Nếu như nói những biểu hiện trước kia của Trình Cung làm cho Đông Phương Linh Lung giật mình, khiếp sợ, như vậy lần này là vô cùng rung động, rung động khó nói lên lời.
Trách không được hắn kiêu ngạo như vậy, giống như bắt một đại tông sư của nhiều phương diện nào đó, chơi đùa cùng một đám tiểu hài tử ba bốn tuổi, sau đó còn muốn hắn phải chơi thật chân thành, bản thân chuyện này chính là một sự tình rất vớ vẩn. Hiện tại Đông Phương Linh Lung cảm giác những chuyện kia đã không phải là khoa trương, hiện tại mới phát hiện, thật ra tính hắn rất khiêm tốn, bận tâm cho cảm thụ của người khác, nếu như ngày nào đó hắn làm ra một bức họa như vậy, bị đả kích chỉ sợ không chỉ là Âu Dương Ngọc Bảo, tất cả đại sư hội họa của toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu sẽ bị đả kích, không, toàn bộ Cửu Châu cũng không có mấy người dám nói vượt qua, trừ khi là những Họa Thánh trong truyền thuyết xuất hiện.
Đương nhiên Trình Cung không phải khiêm tốn, chỉ là hắn cũng không có thể hiển lộ quá nhiều trước mặt người ngoài, nếu không chính là tìm phiền toái cho mình, nhưng ở trong suy nghĩ của Đông Phương Linh Lung, hình tượng Trình Cung đã hoàn toàn khác nhau rất lớn.
- Ha ha quá mức nghiện, thật bất khả tư nghị, thiên a, địa a, vậy mà ta liên tiếp đột phá hai tầng, đạt đến Tẩy Tủy kỳ tầng thứ sáu.
Giờ phút này Bàn Tử đột nhiên tỉnh táo lại, vậy mà phát hiện mình vừa mới đột phá Tẩy Tủy kỳ tầng thứ tư không lâu, lúc này lại đạt đến Tẩy Tủy kỳ tầng thứ sáu, cả người hắn giống như điên cuồng, điên cuồng gọi to.
Dù sao Trình Cung là vì Bàn Tử mà vẽ ra bức Sơn Hà Đồ này, bản thân nó chính là phỏng chế đại địa thật sự mà vẽ ra Sơn Hà Đồ, còn bộ Sơn Hà Đồ thật sự của Cửu Châu chính là Đạo khí chí cao vô thượng. Là bảo vật trấn phái của Thiên Đạo Môn, chỉ có người tu luyện Thôn Thổ Thiên Địa Tâm Pháp mới có thể chân chánh phát huy uy lực của nó, mà có được cái Sơn Hà Đồ chính thức kia, mới có thể tu luyện thành công phun ra nuốt vào thiên địa. Ở trong chuyện này, mặc dù Trình Cung chỉ đem một phần vạn ý cảnh bên cạnh dung nhập vào, nhưng đối với Bàn Tử thật sự là quá dư thừa.
Cộng thêm thiên địa chung quanh, khí tức ngưng tụ, cung cấp đầy đủ nguyên khí, thực lực của Bàn Tử tự nhiên tăng vọt.
- Đại thiếu, ca a, ta yêu ngươi chết mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bàn Tử hưng phấn, điên cuồng xông lên, ý cảnh gần như bản năng, Bàn Tử mặc kệ hết thảy, biết kết quả xông lên khẳng định bị đá bay ra ngoài, nhưng giờ phút này Bàn Tử rất vui vẻ, đã mặc kệ nhiều như vậy, giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa nhào tới như trước, có thể bị đại thiếu đá bay hơn vạn lần cũng không sao, rất đáng giá a, ta yêu ngươi chết mất.
- Bành!
Nhưng lại để cho Bàn Tử hoàn toàn không nghĩ tới chính là, Trình Cung không có đưa chân đá hắn, mà trực tiếp bị bụng của Mập mạp đụng làm lui về phía sau vài chục bước, thoáng cái suy yếu ngồi ở trên mặt ghế.
- Đại thiếu.
Thấy Trình Cung như vậy, con mắt Bàn Tử lập tức đỏ lên, giống như là một người đang dục hỏa thiêu thân, đột nhiên bị một chậu nước đá dội xuống, người thoáng cái tỉnh táo lại. Gấp gáp bước lên phía trước.
Hắn lo lắng nhìn Trình Cung, tay cũng có chút run rẩy, giờ phút này hắn hận không thể mổ cái bụng của mình bỏ đi. Bởi vì hắn đã nhìn ra, Trình Cung vậy mà đã có chút hư thoát, lại bị hắn đụng một cái suýt nữa hôn mê !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.