Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

Chương 2:




5.
Năm ta 8 tuổi, trong nhà có một vị khách nhân đến.
Vị khách kia mặc y phục trắng, mang theo khăn che mặt, lộ ra hai mắt cực kỳ giống mẫu thân.
Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ thân xưa nay đạm nhiên bình thản, lại có vẻ mặt gấp gáp hoảng loạn như vậy.
Người thậm chí ngay cả khuôn mặt dưới khăn che mặt cũng không xem, chỉ nhìn cặp mắt kia đã nhận ra ai tới, hai bước tiến tới ôm người kia vào lòng.
"Doanh Nương......Cuối cùng nàng cũng chịu về nhìn ta một lần."
Mẫu thân vội vã chạy tới, thấy thế, mặt người trắng bệch, h/oảng s/ợ quay mặt đi rồi người vội vã kéo ta về phòng.
Như chạy tr/ối ch/ết, như ch/ó nhà để t/ang.
Trong phòng, mẫu thân ngẩn ngơ nhìn bạch y trên người, cười cười, hốc mắt chảy ra.
Ta nhón chân đi tới, lau giọt nước mắt của người:
"Mẫu thân, đừng khóc."
"Mẫu thân, vị khách hôm nay tới là ai vậy ạ?"
Mẫu thân vẫn cười:
"Là người phụ thân của con yêu."
Ta nhíu mày khó hiểu, nói: "Người phụ thân yêu không phải mẫu thân sao?"
"Nếu không thì tại sao hai người lại thành hôn chứ?"
Mẫu thân lắc đầu một cái, cười không nổi nữa, chỉ khóc lóc lắc đầu:
"Niếp Niếp, đừng hỏi, đừng hỏi nữa."
Lòng ta t/an ná/t, ôm mẫu thân mà khóc:
"Mẫu thân, con không hỏi, người đừng khóc, người đừng khóc mà."
6.
Kể từ ngày đó, mẫu thân không ra ngoài nữa.
Phụ thân cũng không hề tới thăm người.
Sau đó có một ngày, phụ thân say rượu, tới tìm mẫu thân.
Mẫu thân cực kỳ vui mừng, lại nghe được cha gọi người: "Doanh Nương, nàng đừng t/ức gi/ận."
"Ta quá nhớ nàng, nàng ta chỉ là vật an ủi ta mà thôi."
"Nếu nàng t/ức gi/ân, ngày mai ta sẽ sai người đuổi nàng ta khỏi phủ."
"Đừng t/ức gi/ận, được không?"
Nương cứ nghĩ nếu người chủ động tránh mặt, người có thể tiếp tục ở cạnh phụ thân như trước đây.
Dù sao tình cảm cũng nhiều năm, người không tin phụ thân không có một tia tình cảm nào với người.
Không có.
Thật sự một chút cũng không có.
Sáng sớm hôm sau, mẫu thân liền dọn xong đồ, chờ phụ thân đuổi người khỏi phủ.
Ta ôm chân người, gào khóc lớn: "Nương, người dẫn con đi cùng nhau đi mà.”
"Nương, người đừng không cần con mà."
"Nương, con cầu xin người, người đừng không cần con mà."
Nương sờ sờ đầu ta:
"Niếp Niếp, con ở trong phủ, mới có hôn sự tốt."
"Niếp Niếp, sau này phải…..."
Người nói không được nữa, nghẹn ngào, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu ta mà khóc lớn.
Mẫu thân vẫn luôn như vậy.
Kiên cường, lại yếu đuối.
Tới đêm hôm đó, phụ thân cũng không tới đuổi mẫu thân đi.
Ta vùi trong lòng ngực mẫu thân:
"Phụ thân vẫn luôn luyến tiếc người mà!"
"Mẫu thân, người đừng đi nhé!"
Nhưng mẫu thân chỉ ôm ta vào lòng, không nói gì.
7.
Khi ta mở mắt ra,mẫu thân đã biến mất.
Ta cứ tưởng phụ thân vẫn đuổi mẫu thân đi.
Người làm trong phủ cũng nói như vậy.
Ta đ/au l/òng đổ b/ệnh nặng.
Lúc ta b/ệnh nặng nghiêm trọng nhất, phụ thân ôm ta tới mật thất.
Người ôm ta vào lòng, đứng ngoài phòng, lạnh lùng nói:
"Hôm nay nếu ngươi còn dám t/uyệt th/ực, Doanh nhi cũng không cần uống th/uốc nữa."
Đầu óc ta hỗn độn, mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền thanh âm mẫu thân:
"Ta ăn, ta ăn, chàng đừng làm khó Doanh nhi."
"Hoắc Ninh, sao chàng có thể nhẫn tâm tới vậy?"
“Doanh nhi là con gái chàng mà.”
Là giả đi.
Tất cả đều là giả.
Ta không tin.
8.
Một tháng sau, phụ thân ta và Sở Thư Doanh thành hôn.
Người tìm 10 tú nương tới, làm việc ngày đêm để may áo cưới cho Sở Thư Doanh.
Người gửi thiệp cưới cho tất cả thế gia có thân phận trong kinh, náo động tới mức người dân buôn bán lớn nhỏ cũng biết tới, Hoắc thái phó - Hoắc Ninh sắp lấy vợ rồi.
Không ai biết mẹ ta tồn tại.
Cũng đúng.
Dù sao mẹ ta cũng chỉ là thiếp thất.
Áo cưới cũng chưa từng được mặc.
Đột nhiên ta phát hiện, ngoại trừ ta, trên đời đã không còn ai nhớ tới mẫu thân cả.
(Còn tiếp...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.