Đan Hoàng Võ Đế

Chương 96: Thức Tỉnh (6)




Đám tán tu mặc dù đều là hung đồ ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao, nhưng cũng không phải không có tình cảm, bọn hắn có thể quanh năm an toàn đi tới đi lui trong Đại Hoang đều bởi vì là được Khương Vương phủ liều mạng trấn thủ hai mươi năm qua. Bọn hắn không thể nói là kính sợ Khương Vương phủ, nhưng cũng không hy vọng nhìn thấy Khương Vương phủ rơi xuống kết cục như thế này, càng hy vọng cứ điểm có thể mau chóng trở về tường thành.
Cho nên, theo một vị tán tu nào đó thừa dịp loạn đánh lén, càng ngày càng nhiều tán tu bắt đầu tham dự vào.
Không phải chặn đánh quấy nhiễu bọn người Khương Hồng Dương thì chính là quấy nhiễu đạo sư và các học viên Thương Châu võ viện.
Những thị vệ và cung phụng rút lui kia của Khương gia ở bên trong trợ giúp, không chỉ cao giọng ủng hộ, càng dẫn dắt bầu không khí chủ động khởi xướng tập kϊƈɦ.
Mặc dù đều không thể trực tiếp giúp đỡ lớn nhưng vẫn tạo cho Khương gia rất nhiều cơ hội, để bọn hắn có thể đột phá vòng vây, lao tới gần cứ điểm.
- Dừng tay cho ta!
Một tiếng bạo hống, chấn động phố dài.
Yến Tranh hoành đao mà đứng, cuồng phong sôi trào hội tụ ở xung quanh ngưng tụ thành một đầu mãnh thú màu xanh, hướng lên bầu trời gào thét.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề lại nặng nề, hơn một vạn Huyền Giáp vệ hất lên trọng giáp, cầm Ô Cương Cung trong tay, nhanh chóng gạt ra. Hơn ba ngàn Cự Linh vệ hất lên chiến bào, chỉnh tề đứng ở phía trước nhất, bọn hắn kϊƈɦ hoạt lấy linh văn, phóng thích ra võ pháp cường thịnh.
- Huyền Giáp vệ, lên mũi tên!
- Cự Linh vệ, tử chiến!
Hai vị phó tướng phân biệt thống lĩnh Huyền Giáp vệ cùng Cự Linh vệ, chỉ vào phía cường giả tam đại vương phủ đang hỗn chiến ở phía xa.
Triệu Nguyên Bá thấy Yến Tranh đã từng là phó tướng của mình, lập tức hô to:
- Tới thật đúng lúc, ngăn người của Khương Vương phủ lại, một tên cũng không được thả.
- Triệu Nguyên Bá, Bạch Ngao Thương, Lý Thanh Dương, lui ra!
Yến Tranh uy nghiêm hô to, linh văn phát sáng, sát khí tràn ngập.
- Hồ đồ rồi sao!
Triệu Nguyên Bá cau chặt lông mày.
- Khương Hồng Võ phản bội chạy trốn, Bạch Hổ quan từ hôm nay trở đi sẽ do hoàng thất tiếp quản, ngươi bây giờ chính thức cho thấy thái độ đi.

- Lùi xuống cho ta!
- Yến Tranh, ngươi không muốn sống nữa sao? Hiện tại còn duy trì giúp Khương Hồng Võ, sau này Tam hoàng tử tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
- Ta nói lại một lần cuối cùng, lui ra!
Lúc này, Khương Hồng Võ liên tiếp đột phá Tống Thiên Hùng chặn đánh, mang theo Huyết Ngục cùng các trưởng lão giết tới nơi này.
- Nghị nhi đâu?
Toàn thân Khương Hồng Võ đẫm máu, lại không lo được chuyện khác, tìm kiếm Khương Nghị khắp nơi.
- Đã chạy.
- Uyển Nhi đâu?
- Đuổi theo.
Rất nhiều Huyết Ngục cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Khương Vương.
Tam hoàng tử từ đằng xa theo sát tới, chỉ Yến Tranh phía xa, uy nghiêm nhắc nhở.
- Yến Tranh, mũi tên của ngươi không nên hướng chúng ta.
Nhưng đáp lại Tam hoàng tử chính là một tiếng bạo hống của Yến Tranh:
- Chuẩn bị!
Mười ngàn Huyền Giáp vệ cùng kêu rống, dùng sức kéo mở Ô Cương Cung nặng nề, toàn bộ mũi tên sắc bén hướng đội ngũ Cửu Tiêu cung và các vương phủ.
- Chỉ bằng những binh vệ này của các ngươi, cũng vọng tưởng đối kháng với chúng ta?
Tống Thiên Hùng đưa tay chỉ lên trời, lôi vân giữa không trung mãnh liệt, hắc ám thiên địa, lôi quang dữ dằn như ngàn vạn lôi xà đang bốc lên.
Phó tướng nâng tay phải lập tức hướng Tống Thiên Hùng, hơn một vạn Ô Cương Tiễn lập tức chuyển hướng, đồng loạt khóa chặt hắn.

- Bọn hắn không đủ, còn có chúng ta.
Trêи đường phố xa xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề lại chỉnh tề, võ tướng tân nhiệm cứ điểm thứ ba - Hùng Chiêm Nguyên, võ tướng Côn Bác cứ điểm thứ sáu đều mang Huyền Giáp vệ, Cự Linh vệ dưới trướng mình đuổi tới.
Tam đại cứ điểm, hơn ba vạn Huyền Giáp vệ, gần mười ngàn Cự Linh vệ, lập tức trấn trụ tràng diện.
- Các ngươi muốn làm phản sao?
Khương Hồng Dương chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ.
Đều đến lúc này, bọn người Yến Tranh lại còn công nhiên đứng ở bên cạnh Khương gia, không chỉ không muốn sống, càng đang đánh vào mặt Khương Hồng Dương hắn.
- Khương Vương phủ trấn thủ Bạch Hổ quan hai mươi năm, có công! Bọn hắn muốn đi, ai cũng không được ngăn cản!
Côn Bác trợn mắt trừng trừng, khí thế như biển, dùng sức nắm chặt lấy chiến đao tùy thời có thể bạo khởi giết người.
- Hai mươi năm trước, Khương Vương biết rõ mục đích hoàng thất nên dứt khoát từ bỏ Thương Châu, trấn thủ Bạch Hổ quan. Hai mươi năm qua, Khương Vương chưa từng lui lại một bước, chưa từng bởi vì oán niệm mà từ bỏ Bạch Hổ quan. Ta, kính trọng Khương Vương!
Hùng Chiêm Nguyên cao giọng hô to, hô cho Tam hoàng tử nghe, càng hô cho các tướng sĩ cứ điểm sau lưng nghe.
Một vị phó tướng cũng lên tiếng hô to:
- Khương Vương phủ thủ hộ Thương Châu hai trăm năm, hết lòng quan tâm giúp đỡ. Bọn hắn, có tư cách lựa chọn rời khỏi.
Yến Tranh hít một hơi thật sâu, nhìn Khương Hồng Võ trước mặt:
- Trong thành có phụ mẫu vợ con chúng ta, Thương Châu có thân nhân của chúng ta, chúng ta đi không được, nhưng chúng ta có thể bảo chứng Khương Vương phủ an toàn rời khỏi Bạch Hổ quan. Ai dám ngăn cản, chúng ta sẽ liều chết một trận!
Côn Bác dùng sức ôm quyền:
- Mãnh thú ác linh Đại Hoang hung tàn, uy hϊế͙p͙ Thương Châu, thèm thuồng nhìn Bắc Cương, chúng ta không thể lui, còn xin Vương gia thông cảm! Vương gia, ta xưng ngài một tiếng Vương gia cuối cùng, một trận chiến cuối cùng vì ngài! Hôm nay, chúng ta chỉ nhận Khương Vương phủ! Huyền Giáp vệ, Cự Linh vệ, chuẩn bị...
Cảm xúc trong lòng Khương Hồng Võ chập trùng, ngàn vạn lời nói lại bị nghẹn ở yết hầu, hắn rất muốn hô một tiếng nói lời cảm tạ, nhưng lúc này lại không thể cổ động bọn hắn, nếu không sau này hoàng thất khẳng định sẽ tìm bọn hắn thanh toán.
- Lui!
Bọn người Khương Hồng Võ tập hợp đến cùng một chỗ, cảnh giác Cửu Tiêu cung và các vương phủ đội ngũ, dần dần lui tiến vào trong đội ngũ Huyền Giáp vệ. Ba mươi ngàn Huyền Giáp vệ, mười ngàn Cự Linh vệ tựa như thủy triều mãnh liệt, đảo mắt nuốt hết bọn hắn, trùng điệp vờn quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.