Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 134: Chân tướng




Lục Thành An được đưa tới bệnh viện trực thuộc Học viện Quân sự để điều trị bí mật, Tiêu Thước đích thân lên phác đồ cho hắn.
Đây cũng là ca bệnh người biến dị khôi phục được ý thức đầu tiên Tiêu Thước phụ trách.
Sau khi biến dị, Lục Thành An đã bị giam giữ trong lồ ng sắt suốt sáu năm ròng rã, cơ thể suy nhược nghiêm trọng về mọi mặt, muốn hồi phục hoàn toàn như trước sẽ cần rất nhiều thời gian.
Hiện tại hắn không thể xuống khỏi giường, không thể đi lại, ăn gì cũng không thể tiêu hóa. Những vấn đề bên trong cơ thể không thể giải quyết trực tiếp bằng khoang điều trị tái tạo mà phải chăm sóc từ từ.
Ngày nào Tiêu Thước cũng tới giám sát tất cả các chỉ số cơ thể đo đạc được của hắn để điều chỉnh lượng thuốc bất cứ lúc nào.
Moore đã tòng quân đủ thời gian trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, chính thức đệ đơn xin xuất ngũ, vị trí công tác mới còn phải chờ Hiệp hội bố trí. Tiêu Thước đã nhận ra tấm chân tình Moore dành cho Lục Thành An, thời gian hai người bên nhau chưa được bao nhiêu đã phải xa cách nghìn trùng, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, đương nhiên bà sẽ không cấm cản.
Tiêu Thước chủ động điều Moore đến bệnh viện trực thuộc Học viện Quân sự để anh làm bác sĩ điều trị chính của Lục Thành An.
Moore tới gặp Trưởng khoa Tiêu, cảm kích: “Cảm ơn sự sắp xếp của cô, thế này thì em có thể tự chăm sóc anh ấy.”
Tiêu Thước vỗ vai cậu học trò, nói: “Em là học trò cô quý nhất mà. Từ hồi mới tốt nghiệp cô đã muốn em về làm việc cùng cô rồi. Không ngờ vòng một vòng lớn, nhiều năm trôi qua, cuối cùng em lại trở về đây.”
Moore khẽ nói: “Em không hối hận về lựa chọn năm đó.”
Nếu năm xưa không tới Đội đặc chiến Liệp Ưng, anh sẽ không thể gặp được Lục Thành An.
Tiêu Thước mỉm cười: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, chắc chắn Thành An sẽ khỏe lại thôi.”
***
Moore mặc chiếc áo blouse trắng lên người, bước vào phòng theo dõi đặc biệt.
Mấy ngày gần đây, thời gian tỉnh táo của Lục Thành An dần dần dài hơn. Khi Moore tiến vào cũng đúng lúc hắn vừa tỉnh, thấy Moore, Lục Thành An lập tức nở nụ cười tươi rói: “Moore, sao em lại tới bệnh viện?”
Moore bước tới bên cạnh hắn, giải thích: “Em gửi đơn đề nghị lên Hiệp hội để được tới chăm sóc anh. Từ giờ em chính là bác sĩ điều trị của anh.”
Lục Thành An nhìn anh đầy kinh ngạc: “Em… Thay đổi nhiều quá.”
Moore bỗng thấy căng thẳng nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy sao? Thay đổi thế nào?”
Lục Thành An cười nói: “Kiểu như… Trưởng thành hơn, cũng ưa nhìn hơn trước.”
Trưởng thành hơn? Dù gì cũng đã trôi qua sáu năm, anh không còn là thiếu niên ngây ngô yêu thầm Tướng quân Lục hồi trước nữa.
Mấy năm nay dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng chinh chiến khắp nơi cùng Lục Tắc Hiên, trải qua vô số hiểm nguy, khí chất toát ra từ Moore đã thay đổi rất nhiều, anh ôn hòa, thong dong hơn, ý chí anh cũng càng thêm kiên cường.
Nhưng Lục Thành An chẳng hề thay đổi. Đối với Lục Thành An, sáu năm qua hắn không phải con người, hắn vẫn luôn bị giam cầm trong lồ ng sắt tối tăm. Khoảng thời gian sáu năm ấy như bị cưỡng chế rút ra khỏi sinh mệnh hắn, để lại một khoảng trống rỗng trong đó.
Moore bình tĩnh thay thuốc cho hắn, nói: “Thành An, tình hình của anh khá nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng tương đối lâu. Nhưng anh đừng lo, Trưởng khoa Tiêu đích thân lên phác đồ điều trị cho anh, chỉ cần anh nghiêm túc phối hợp thì sẽ khỏe lại sớm thôi.”
Lục Thành An gật đầu, đùa: “Vâng, nhất định tôi sẽ nghe lời bác sĩ Moore đáng kính.”
Moore ngồi bên giường, đút từng thìa cháo cho hắn: “Nào, ăn thôi.”
Lục Thành An ngoan ngoãn há miệng ra. Nhưng ngay khi thìa cháo được đút tới, dường như một hình ảnh quen thuộc nào đó chợt xẹt qua đầu… Trong hang núi kỳ lạ, hình như cũng có người từng dịu dàng đút cho hắn ăn như thế… Gương mặt người kia rất nhòe nhoẹt, tại sao hắn lại không nhớ ra?
Lục Thành An ôm đầu đau đớn.
Moore vội vàng đặt bát cháo xuống, hỏi han: “Sao vậy?”
Lục Thành An chau mày: “Tôi cứ cảm thấy hình như tôi đã quên mất vài chuyện…”
Moore đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Đừng suy nghĩ những chuyện khác, giờ cứ điều dưỡng cho khỏe lại rồi nói sau.”
Lục Thành An im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu, mỉm cười miễn cưỡng: “Ừ, em đút tôi ăn tiếp đi.”
Moore kiên nhẫn đút cho hắn ăn hết bát cháo rồi mới rời khỏi phòng.
Lục Thành An nhìn theo bóng lưng Moore, ánh mắt trầm xuống.
Rốt cuộc sai ở đâu? Không phải hắn lao vào giữa bầy thú cứu Lục Tắc Hiên bị thương ư?
Hắn nhớ khi ấy bản thân bị lũ quái vật kia điên cuồng giằng xé, cơ thể bị chúng lôi đứt lìa, ký ức về cơn đau khủng khiếp ấy vẫn còn in trong đầu. Nhưng sau khi tỉnh lại, cơ thể hắn vẫn nguyên vẹn.
Tuy công nghệ tái tạo chi gãy của Liên bang hiện đã rất phát triển, có thể giúp con người mọc lại cả chân đã mất nhưng Lục Thành An vẫn cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.
Hắn ngẩng đầu, tìm thấy một chiếc đồng hồ điện tử trong phòng bệnh. Thời gian hiển thị trên đó là ngày 30 tháng 5 năm thiên văn thứ 494… Hắn bị thương vào tháng 5 năm 494, thời gian có vẻ rất bình thường.
Nhưng tại sao… Moore lại thay đổi nhiều đến thế?
Trong trí nhớ của hắn, Moore ngây ngô, dễ xấu hổ; Moore bây giờ lại rất điềm tĩnh, thong dong hệt như đã trưởng thành trong nháy mắt.
Lục Thành An nhíu mày, không nghĩ tiếp nổi nữa, hắn lại nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, dường như hắn thấy mình bị giam trong một cái lồ ng sắt. Đó là một nơi rất tù mù, tăm tối, hắn muốn giãy giụa, muốn thoát ra nhưng mỗi lần phản kháng đều chỉ nhận lại sự ngược đãi, tra tấn càng dã man hơn.
Những đoạn xiềng xích quấn chằng chịt trên người hắn, mỗi khi có dòng điện chạy qua, những phần da thịt xung quanh sẽ bị thiêu cháy ngay tức khắc…
Miệng hắn phát ra những tiếng gầm gừ khàn đặc, hắn đau đớn cuộn tròn người lại. Nhưng ánh mắt những kẻ đó nhìn hắn hệt như đang nhìn một món đồ chơi mới lạ: Sung sướng một cách tai ác, không có chút thương cảm nào. Bọn chúng đứng bên ngoài lồ ng sắt quan sát từng phản ứng, còn cầm bút ghi chép lại lực giãy của hắn.
Điện giật, roi quất…
Da thịt lúc nào cũng đau rát như bị nướng trên lửa. Đau quá…
Sống lưng Lục Thành An căng cứng, quần áo trên người nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong mơ, những cuộc tra tấn tàn bạo mãi không dừng lại.
Hắn cảm tưởng như cơ thể mình đang rơi mãi xuống một vực sâu đen ngòm không thấy đáy.
Cho đến tận khi hắn đã chai lì với đau đớn, quên mất bản thân là ai, sống vô tri vô giác từng ngày, thời gian trong mơ như bị kéo dài tới vô tận. Ở nơi tăm tối đó, hắn không biết mình còn mong mỏi điều gì, chỉ là bản năng trong hắn vẫn muốn sống.
Hắn vẫn muốn sống.
Hắn còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, hắn phải sống sót.
Niềm tin mãnh liệt ấy trở thành cứu cánh của hắn.
Sau nữa, hắn mơ thấy mình ở trong một hang núi.
Có người rửa sạch, băng bó vết thương, hơn nữa còn kiên nhẫn đút một loại quả kỳ lạ màu tím cho hắn. Giọng nói dịu dàng của người nọ quanh quẩn bên tai: “Thành An, ăn vài miếng đi mà.”
“Thành An, anh còn nhớ em không?”
Lục Thành An choàng tỉnh giấc, hắn thở hồng hộc, tay đè lên vị trí trái tim đang đập thình thịch.
Mọi chuyện trong mơ quá chân thật, hệt như đã từng thực sự xảy ra. Lục Thành An nhìn khắp xung quanh, phòng bệnh không có gì khác thường, thời gian hiển thị ở đồng hồ treo tường cũng rất hợp lý nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy… Có điều gì đó sai sai?
Moore trưởng thành hơn rất nhiều, không giống con người mới hơn 20 ngại ngùng, dễ xấu hổ trong trí nhớ. Lục Tắc Hiên cũng không phải cậu em trai mới tốt nghiệp Học viện Quân sự như ký ức của hắn. Tại sao ánh mắt mọi người nhìn hắn lại tràn ngập đau lòng và áy náy như thế?
Đầu Lục Thành An loạn hết cả lên, nghĩ thế nào cũng không hiểu được tường tận.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, nền sức khỏe của Lục Thành An vốn tốt lại thêm Tiêu Thước liên tục điều chỉnh phác đồ điều trị theo tình hình bình phục và Moore đích thân phụ trách bồi bổ, chỉ nửa tháng sau, Lục Thành An đã có thể đi lại bình thường, nụ cười trên gương mặt cũng ngày một nhiều hơn.
Dường như Tướng quân Lục lạc quan, sáng sủa năm đó đã trở về với mọi người.
Một buổi chiều nọ, Lục Thành An đòi Moore đưa mình ra ngoài đi dạo.
Thời tiết hôm ấy rất đẹp, Moore biết cứ ở trong phòng bệnh mãi cũng không tốt cho quá trình hồi phục nên quyết định dẫn Lục Thành An xuống lầu phơi nắng.
Hai người đi dạo một vòng quanh quảng trường, Lục Thành An bỗng dừng lại, cười nói: “Nóng quá, em đi mua chai nước cho tôi được không?”
Moore để hắn ngồi ở băng ghế công cộng rồi quay đi mua nước.
Đợi đến khi bóng dáng Moore biến mất, Lục Thành An mới bước tới trước một cậu nhóc đang đi chơi, hỏi: “Bạn nhỏ, hỏi cháu này, hôm nay là ngày tháng năm nào? Trả lời đúng sẽ có phần thưởng đó.” Hắn lấy một chiếc thuyền giấy nhỏ từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt cậu nhóc.
Cậu nhóc trả lời rất nghiêm túc: “Hôm nay là ngày 15 tháng 9 năm thiên văn thứ 501. Chú ơi, sao chú hỏi câu dễ thế?”
Lục Thành An ngây người, đưa chiếc thuyền nhỏ cho cậu nhóc.
Năm thiên văn thứ 501.
Đã sáu năm trôi qua kể từ nhiệm vụ đó?!
Trẻ con sẽ không nói dối về ngày tháng. Xem ra hoài nghi của hắn không sai, đồng hồ trong phòng bệnh đã bị chỉnh lại.
Một lát sau, Moore mua nước trở về. Lục Thành An bình tĩnh nói: “Tôi hơi mệt, về nghỉ đã.”
Moore không phát hiện ra sự khác thường, còn tưởng là Lục Thành An mệt thật nên lập tức đưa hắn về phòng bệnh.
Giờ cơm chiều, Moore xách cặp lồ ng giữ nhiệt tới ăn cơm cùng Lục Thành An.
Gần đây hệ tiêu hóa của Lục Thành An đã khá hơn rất nhiều, không phải ăn thức ăn lỏng nữa, có thể ăn được vài món rau và thịt dễ tiêu. Thế nên Moore lại dốc công nghiên cứu công thức nấu ăn, ngày nào cũng nấu các món ngon đưa tới bệnh viện, xây dựng chế độ dinh dưỡng cực kỳ cân đối.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, xong xuôi, Moore bèn nói: “Em đi rửa cặp lồ ng. Anh nghỉ một lát đi nhé.”
Moore đang định rời đi, Lục Thành An bỗng nhiên giữ chặt tay anh, thấp giọng nói: “Moore, sao em lại lừa tôi?”
Moore giật mình, ngoảnh lại nói: “Lừa anh gì chứ?”
Lục Thành An nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi gằn từng chữ: “Đã sáu năm trôi qua, bảo sao em thay đổi nhiều đến thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong sáu năm này?”
Lưng Moore cứng đờ, môi hơi tái đi, không biết nên nói thế nào.
Lục Thành An nắm chặt tay Moore: “Tôi không muốn em lừa tôi, nói tôi biết tất cả sự thật được không?”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Lục Thành An buông tay, Moore vội vàng bước tới mở cửa.
Người tới là Lục Tắc Hiên. Hôm nay vừa đúng cuối tuần, hắn tranh thủ thời gian rảnh tới bệnh viện thăm anh trai.
Thấy sắc mặt Lục Thành An và Moore khá lạ, Lục Tắc Hiên thắc mắc: “Anh, sao vậy?”
Lục Thành An nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Các cậu chỉnh đồng hồ trong phòng bệnh để anh tưởng nhầm rằng mình chỉ hôn mê vài ngày nhưng thực ra đã sáu năm rồi. Tại sao lại vậy?”
Lục Tắc Hiên im lặng một lát rồi mới nói: “Moore, anh ra ngoài một lát trước nhé. Để tôi nói chuyện với anh ấy.”
Moore thoáng chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu, bước ra khỏi cửa.
Lục Tắc Hiên hít một hơi thật sau, nhìn về phía Lục Thành An, nói: “Anh, xin lỗi. Năm đó bọn em không tìm thấy di hài của anh, tưởng ra anh đã bị lũ quái vật xâu xé hết, đã hy sinh… Không ngờ anh lại bị người của tổ chức hắc ám bí mật bắt đi.”
Lục Tắc Hiên siết chặt nắm tay, giọng khô không khốc: “Anh… Đã trở thành Lính gác biến dị, bị bọn chúng nhốt trong phòng thí nghiệm suốt sáu năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.