Đan Đại Chí Tôn

Chương 87: Mưa Gió Nổi Lên 1





- Tiểu công tử là hảo tâm, cố ý chấn hưng Khương Vương phủ, nhưng tuổi hắn vẫn còn trẻ, suy nghĩ sự tình quá đơn giản.
Thống lĩnh Huyết Ngục - Thương Minh xuất hiện phía sau Khương Hồng Võ.
- Như vậy cũng tốt, chí ít rời khỏi nơi này, Khương gia cũng sẽ không xuống dốc.
Khương Hồng Võ mặc dù thật cao hứng, nhưng Thánh linh văn sẽ kϊƈɦ th1ch Bạch Hổ quan, kϊƈɦ th1ch Thương Châu, kϊƈɦ th1ch Bắc Cương, cũng sẽ kϊƈɦ thích đến Hoàng thất.
Thương Châu còn có thể tiếp nhận Khương Vương phủ sao?
Không thể!
Hoàng thất có thể khoan nhượng Khương Vương phủ ra lại thánh văn sao?
Càng không thể!
Hắn có thể tưởng tượng được Tam hoàng tử ngay bây giờ đang làm cái gì, cũng có thể tưởng tượng được Khương Vương phủ sắp gặp phải phong bạo gì.
Trước đó hắn còn đang do dự đến cùng có đi hay không, dù sao cơ nghiệp tổ tông đều ở nơi này.
Hiện tại là không đi không được.
- Các ngươi đêm nay tiến vào Đại Hoang, thử cụ thể hiệu quả của nó một chút.
Khương Hồng Võ mời ra một pho tượng đá từ trong nhẫn không gian.
Tượng đá cao cỡ nửa người, toàn thân như ngọc, tản ra huỳnh quang.

Nó có chút cúi đầu, hai tay ôm vai, cho người ta một loại cảm giác trầm tĩnh nghiêm túc.
Thương Minh nhận tượng đá, nhắc nhở:
- Tam hoàng tử bố cục thất bại, ngược lại chờ đến cơ hội này.
Hắn hiện tại đã nhanh đến hoàng thành, nếu như hoàng thất phản kϊƈɦ nhanh, sớm nhất ngày kia thì có thể chạy tới nơi này.
Khương Hồng Võ thở phào một hơi, vẫn ngắm nhìn xung quanh.
- Hai mươi năm qua, ta có lỗi với Khương gia, nhưng xứng đáng với Thương Châu.
Nếu như hiệu quả tượng đá giống với dự trù, ngày mai chúng ta liền theo đường vòng vào Đại Hoang rời khỏi.
Trước tiên không cần kinh động tộc nhân, chỉ thông tri Sâm La điện, lấy chỉnh đốn làm danh, lập tức phong bế.
Ngươi phái người tiếp quản, đem những thứ có thể mang đi đều mang lên.
Thông báo tiếp cho Yến Tranh, chúng ta ngày mai trước khi trời tối sẽ rút lui từ cứ điểm thứ năm.
Khương Phàm về tới sơn cốc của hắn, tiếp tục tu luyện.
Hắn biết cao điệu hiện ra Thánh linh văn sẽ mang đến cho Khương gia rất nhiều phiền phức, nhưng tương tự có thể mang đến hi vọng.
Dù sao phóng nhãn toàn bộ bảy phương châu địa Bắc Cương, tìm không ra mấy người có Thánh linh văn.
Một khi ngày nào Đại Hoang đặc biệt xuất hiện hỗn loạn bạo động, thêm một Thánh linh văn chẳng khác nào nhiều hơn một phần cường lực chấn nhϊế͙p͙.
Hoàng thất trừ phi ngu ngốc, cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp.
Huống chi, Khương Phàm chuẩn bị tiếp nhận lời mời của Yến Khinh Vũ, đến Kim Dương cung nhìn xem, thay Khương Vương phủ tranh thủ sự ủng hộ của Kim Dương cung.
Trước khi Diêm bá trở lại đón mình, trước đó phải tận khả năng giúp Khương Vương phủ ổn định cục diện.
Nhưng, Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, ở giữa Khương Hồng Võ và hoàng thất có ân oán cá nhân không thể điều hòa, càng không có nghĩ tới nguy cơ này lại mãnh liệt tàn nhẫn như vậy.
- Vương gia, Khương Phàm là Thánh linh văn? Tại sao ngươi không cho chúng ta biết?
- Trong thành đều truyền ra chúng ta mới biết được.
- Khương Phàm đâu, nghe nói hôm qua đã trở lại.
- Mau mời đi ra, để cho chúng ta mở mắt một chút, kiến thức Thánh linh văn một chút.
- Ha ha, ta đã biết đứa nhỏ Khương Phàm này không đơn giản, có phong phạm Vương gia năm đó, có thể thành đại khí.

Ngày thứ hai, mười hai vị trưởng lão Khương Vương phủ vội vã tìm tới Khương Hồng Võ, từng người đều tinh thần sáng láng, khuôn mặt kϊƈɦ động đến đỏ bừng.
Bọn hắn quá kϊƈɦ động, Khương gia đau khổ chờ đợi Thánh linh văn hơn hai trăm năm, vậy mà lại xuất hiện ở thế hệ bọn hắn.
Bọn hắn hiện tại mặc kệ Khương Phàm có phải con nuôi hay không, nhất định phải đích thân nuôi.
- Mọi người tới thật đúng lúc, ta vừa định tìm các ngươi.
Khương Hồng Võ ra hiệu bọn hắn ngồi xuống.
- Nghe nói Khương Phàm ở Thương Châu võ viện đại triển uy phong, giết Bạch Hoa, còn giận dữ mắng mỏ Thương Châu.
- Hận không thể tự mình bồi tiếp Khương Phàm đi qua, tràng diện kia khẳng định vô cùng đặc sắc.
- Khương Uyển Nhi còn khôi phục kinh mạch.
- Một Thánh linh văn, một lục phẩm linh văn.
Tiên tổ hàng phúc!
Bọn hắn nhao nhao ngồi xuống, vô cùng kϊƈɦ động, cũng tưởng tượng lấy thời đại đã từng vinh quang của tiên tổ.
Hiện nay, bọn hắn không cần hoàng thất đến đỡ, dựa vào Khương Phàm đã có thể để Khương Vương phủ trở lại đỉnh phong, lại chấp chưởng Thương Châu, cũng ảnh hưởng quân doanh Bắc Cương.
Thế giới này, linh văn vi tôn, thực lực là vương.
Khương Vương phủ bọn hắn rốt cục cũng có thể đứng thẳng lưng lên.
- Ta đang muốn thông tri các vị, chúng ta phải rời khỏi Bạch Hổ quan.
Các ngươi về chuẩn bị một chút, trước khi trời tối liền xuất phát.

Khương Hồng Võ đã xác nhận công hiệu tượng đá, không chỉ có thể xua tan hắc ám, thánh quang còn có thể chống lên phạm vi trăm mét.
Nếu như chen một chút, hẳn có thể dung nạp ba đến năm trăm người.
- Chúng ta phải đi đâu?
Mười hai vị trưởng lão trong lúc nhất thời không hiểu được.
- Rời khỏi Bạch Hổ quan, rời xa Lang Gia quốc?
- Vì cái gì!?
Bọn hắn đều chăm chú nhìn Khương Hồng Võ, còn tưởng rằng là đang nói đùa.
- Hoàng thất không có khả năng cho phép Khương Vương phủ chúng ta lại xuất hiện Thánh linh văn.
Các ngươi đều hiểu sự tình hai mươi năm trước.
Lúc ấy tân hoàng kế vị, dã tâm bừng bừng, muốn trọng chỉnh Lang Gia quốc.
Khương Vương phủ quyền thế ngập trời, khống chế trăm vạn hùng binh biên cảnh Bắc Cương, một mực bị hoàng thất coi là uy hϊế͙p͙.
Nếu như hắn chỉ cần một sự hiệu trung, chúng ta có thể cho!
- Nhưng hắn yêu cầu Khương Vương phủ dâng lên muội muội ta - Khương Tuyền ngay trêи đại điện khi tân hoàng kế nhiệm, Thánh cấp võ pháp Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, còn có trưởng tử ta năm đó gần hai tuổi.
Khương Hồng Võ nhắc lại chuyện năm đó, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn đều trở nên âm trầm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.