Đan Đại Chí Tôn

Chương 642: Cơ Lăng Huyên Tính Toán 3




642: Cơ Lăng Huyên Tính Toán (2)


Bạch Viên run rẩy, bị đánh bay mười mấy mét, cương khí hộ thể đại loạn.
- A...
Hàn Ngạo đã đạt tới cực hạn, cuối cùng phát ra một tiếng long ngâm, giống như nổi điên toàn thân phóng thích hắc khí, phun ra long huyết, ngưng tụ ra Dực Long Hắc Ám khổng lồ, gào thét bay lên cao, quay quanh thành một thanh Long Đao uy nghiêm, bổ về phía Bạch Viên.
Cương khí hộ thể bên ngoài của Bạch Viên còn chưa có khép lại, rắn chắc chịu một kích này, trước ngực lập tức vẩy ra máu tươi.
- Nghỉ ngơi đi.
Khương Phàm sượt qua người Hàn Ngạo, xiềng xích kéo lấy hắn vào thiết lao, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cuồng dã vọt mạnh, lần nữa nện trên người Bạch Viên.
Bạch Viên lùi lại, không phản kháng nổi nữa.
Khương Phàm k1ch thích huyết khí, nổi điên bạo tẩu, đảo mắt đã tấn công mạnh ba mươi quyền, đánh vỡ nát hai tay Bạch Viên, một tiếng rống to, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tăng vọt uy thế, kim viêm cuồn cuộn, cuồng dã đánh vào Bạch Viên.
Bạch Viên kêu thảm, bay ngược khỏi mặt đất.
Khương Phàm hét lớn, hắc khí cuồn cuộn, xiềng xích kích xạ, tinh chuẩn quấn chặt lấy Thánh Phật.
Thánh Phật không có chống cự, chỉ là thở dài một tiếng, chấp nhận bị xiềng xích lôi kéo, kéo vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm thở hồng hộc hổn hển, thất khiếu rướm máu, thân thể run rẩy.
Liên tiếp tiêu hao, thân thể đã đạt tới cực hạn.
- Lên!
Các tộc nhân Tử Phủ mặc dù kinh hãi nhưng lại không có chút do dự, chịu đựng suy yếu nhào về phía Khương Phàm.
Bây giờ ai cũng không dễ chịu, ai cũng rất suy yếu, nhưng phải xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, mặt đất dưới chân Khương Phàm vỡ nát, hai Bất Diệt Kim Thân của Cơ Lăng Huyên từ dưới đất xô ra đến, vung lên nắm đấm, đánh vào mặt đất.
Đại địa oanh minh, chập trùng như sóng lớn, sắt thép hình mũi gai nhọn dày đặc lại tráng kiện bức các tộc nhân Tử Phủ đang muốn xông tới.
- Chạy về khu trọng lực một trăm sáu mươi lần!
Cơ Lăng Huyên ở phía xa hô to, đột ngột nhảy lên, đạp trên đầu một tộc nhân Tử Phủ mệt mỏi, rời khỏi vòng chiến.

Khương Phàm lại ăn vào đậu vàng, cưỡng ép kích ra tiềm lực sau cùng, chấn động hai cánh, bay ra khỏi vòng chiến, theo sát Cơ Lăng Huyên.
Ngu Khuynh Thành hô to:
- Đuổi theo, đều thất thần làm gì?
- Tên hỗn đản kia nhét cái gì vào trong miệng vậy?!
Các tộc nhân Tử Phủ liên tiếp nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi nóng.
Thật sự là gánh không được!
Bách Bội cấm khu vốn không quá thích hợp để chiến đấu, huống chi là hỗn chiến điên cuồng như vậy.
Cơ Lăng Huyên hoạt động ở Bách Bội cấm khu hơn nửa năm, chút 'Nhẹ nhõm' còn có thể hiểu, Khương Phàm với Hàn Ngạo đột nhiên xuất hiện là có chuyện gì?
Bọn hắn nhét mấy hạt đậu vàng vào trong miệng, sau đó lại có thể kéo dài bộc phát.
- Người nào còn sức lực! Bát trọng thiên đều đứng lên cho ta!
Ngu Khuynh Thành nuốt không trôi cơn giận này, tức giận thúc giục.
- Đuổi kịp thì lại thế nào? Bát trọng thiên đối mặt với lục trọng thiên Cơ Lăng Huyên kia cũng phải chết!
Tộc nhân Linh Nguyên đỉnh phong xem như đã lĩnh giáo được sự nhanh nhẹn và dũng mãnh của Cơ Lăng Huyên, không hổ là người để Ngu Kình Thương muốn thận trọng đối đãi.
- Không đuổi! Ta không đuổi!
Các tộc nhân Tử Phủ mặc kệ cảnh giới cao thấp, đều lắc đầu liên tục.
Nơi này còn có thể miễn cưỡng liều vài phút, nếu lại tiến vào trong thì thật không được.
Mặc dù so với nơi này chỉ là nhiều hơn hai mươi ba mươi lần, nhưng đó lại là đạt đến cực hạn mà cơ thể có thể tiếp nhận được.
Dưới loại trọng áp này, nội tạng trong cơ thể đều sẽ tiếp nhận tàn phá khó có thể tưởng tượng được, bình thường chạy bộ đều khó khăn, nếu như muốn điên cuồng chiến đấu, liền phải cân nhắc kết quả nội tạng sụp đổ.
- Đáng chết!
Ngu Khuynh Thành từ từ tỉnh táo lại, cấm khu một trăm sáu mươi lần xác thực không phải nơi bọn hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng cứ như vậy mà từ bỏ sao?

Lạc Chùy trọng địa vốn phải là nơi Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn xưng bá, bây giờ lại bị mấy kẻ ngoại lai đùa nghịch xoay quanh.
Có người đề nghị:
- Để bọn hắn giày vò đi, dù sao bọn hắn còn phải rời khỏi nơi này, chúng ta chặn ở lối ra là được.
- Chờ một chút ! Chờ một chút!
Khương Phàm còn chưa có chạy vào khu vực một trăm sáu mươi lần liền gánh không được nữa, hai chân run rẩy, nhào vào nơi đó, thở hổn hển.
Mặc dù đậu vàng có thể khỏe mạnh gân cốt, tăng cường lực bộc phát, nhưng nếu dùng nhiều trong thời gian ngắn vẫn đều mang cho Khương Phàm tổn thương nghiêm trọng.
Hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể mình tùy thời muốn sụp đổ, nội tạng đều muốn nổ tung.
- Nơi này là bên trong khu vực một trăm năm mươi lần, cũng coi như an toàn.
Sau khi Cơ Lăng Huyên cẩn thận xác định trọng lực thì không còn chạy nữa, khí tức của nàng cũng đã lộn xộn, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Điên cuồng kéo dài đối với nàng mà nói cũng là khảo nghiệm nghiêm trọng.
- Được... Tốt...
Khương Phàm có cảm giác như hấp hối, ý thức k1ch thích thanh đồng tiểu tháp, từ bên trong lấy ra huyết đan Hồng Cự Nghĩ trước đó vẫn một mực không cam lòng dùng.
Còn lớn hơn so với đầu, đỏ tươi mượt mà, bành trướng khí tức sinh mệnh.
Huyết khí không ngừng bốc hơi, mơ hồ muốn hóa thành hình dáng Hồng Cự Nghĩ.
- Ngươi điều trị, ta thay ngươi trông coi. Đúng rồi, chờ sau khi Hàn Ngạo tỉnh dậy lại phóng xuất. Trọng lực nơi này quá mạnh, nếu như hắn không thể nào thanh tỉnh chống cự, chẳng mấy chốc sẽ bị đè chết.
Sau khi Cơ Lăng Huyên kinh ngạc nhìn huyết đan liền đi đến trước mặt cảnh giác.
Khương Phàm gục ở chỗ này, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh hấp thu huyết khí, chữa trị tổn hại vết thương, làm dịu đau đớn.
Một mực đến trời tối, Khương Phàm mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng hơn một trăm năm mươi lần trọng áp này vẫn quá kinh khủng, cơ bắp không giờ khắc nào không căng cứng, nội tạng đều đang kêu r3n.
Cảm giác so với một trăm hai mươi ba lần nơi đó không chỉ mạnh gấp trăm lần, mà đây cũng là cảm giác tới gần cực hạn.
- Ngươi gia nhập Vô Hồi thánh địa thế nào?


643: Cơ Lăng Huyên Tính Toán 3


Cơ Lăng Huyên đi lòng vòng quanh Khương Phàm, tỉ mỉ đánh giá hắn.
- Nhận lời mời của Thánh Chủ.
Khương Phàm cũng đang tỉ mỉ quan sát Cơ Lăng Huyên, tiểu nha đầu này lại chính là đệ nhất thiên tài của Vô Hồi, còn có thể Nhảy tung tăng trong cấm khu một trăm ba mươi lần, liều chiến cùng Linh Nguyên đỉnh phong.
Đúng là quái thai mà!
- Thánh Chủ coi trọng ngươi sao? Cho sư tỷ nhìn linh văn.
Cơ Lăng Huyên vừa đưa tay liền muốn vén thắt lưng gấm trên trán Khương Phàm lên.
- Tiểu nha đầu, chớ đụng lung tung!
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi.
- Ta là sư tỷ của ngươi, đừng gọi bậy tiểu nha đầu này tiểu nha đầu kia, biết tôn ti cấp bậc lễ nghĩa hay không.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, vây quanh phía sau Khương Phàm, nhéo nhéo nơi hắn triển khai cốt dực:
- Chim gì?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vì sao cô còn ở lại nơi này?
- Ta ở đây lịch luyện.
Trọng lực trận vực hơn một trăm lần, quặng mỏ kim loại mênh mông, ông trời tạo nên nơi này chính là chuẩn bị cho ta.
Thời điểm Cơ Lăng Huyên ở tam trọng thiên đã qua nơi này một lần, ở ngoài Bách Bội cấm khu chờ đợi hai tháng, sau khi tăng cảnh giới lên tới tứ trọng thiên thì rời khỏi.
Đây là lần thứ hai tới đây, một mực hoạt động tại Bách Bội cấm khu, hấp thu mênh mông khí tức kim loại, thừa nhận áp lực tàn phá gấp trăm lần, từ lúc bắt đầu rất gian nan đến bây giờ thì có thể nhẹ nhõm tùy ý.

Thể chất của nàng cứng rắn đến không quan tâm đao thương côn bổng, lực lượng thẳng bức đến ba trăm ngàn cực cảnh!
- Cô cũng không giống như đang lịch luyện.
- Vậy ta đang làm gì?
- Dáng vẻ nhàn nhã thoải mái này của cô, giống như là đang...!Chờ đợi cái gì đó.
Trước khi Khương Phàm tiến đến đã từng dự đoán qua dáng vẻ Cơ Lăng Huyên ở chỗ này khổ tu, cũng không phải bộ dáng này.
- Sư tỷ của ngươi đang tích súc năng lượng, đem tố chất thân thể rèn đúc đến cực hạn, sau đó đột phá thất trọng thiên.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại muốn đưa tay đến tháo thắt lưng gấm của Khương Phàm xuống, nhìn xem rốt cuộc là linh văn gì.
- Không được chạm vào.
Khương Phàm né tránh bàn tay nhỏ của nàng, tiếp tục chống cự trọng lực, thích ứng hoàn cảnh nơi này.
- Uy, đồ đần.
Chỉ sau chốc lát, Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên hô một tiếng.
- Chớ chọc ta, ta rất cáu kỉnh.
- Nhàn rỗi không chuyện gì, cùng sư tỷ ngươi trò chuyện.
- Không hứng thú.
- Ngươi có hiểu cấp bậc lễ nghĩa tại Vô Hồi thánh địa? Ta là sư tỷ của ngươi, ngươi phải hầu hạ ta thật tốt.
Cơ Lăng Huyên đem tay nhỏ ngả vào trước mặt Khương Phàm, lung lay đầu ngón tay:
- Đậu vàng ngươi đào đâu? Cho ta một nắm.
- Còn một nắm? Cô biết thứ này quý giá cỡ nào.
- Ngươi đánh không lại ta! Nhanh!
Khóe mắt Khương Phàm kéo ra, bất đắc dĩ thở dài, móc ra một nắm đậu vàng cho nàng:
- Chỉ bấy nhiêu đây, không thể nào nhiều hơn nữa.
- Những người ngươi bắt đâu, đều đang ở chỗ nào?
Cơ Lăng Huyên nhặt hạt đậu vàng lên, ném vào trong miệng, như đang ăn kẹo, cảm giác còn rất khá.
- Có phải cô chờ đợi ở chỗ này nửa năm, nghẹn điên rồi hay không? Ta không có tâm tình cùng cô nói chuyện phiếm.
- Sao lại không nói chuyện với sư tỷ?! Nhanh, nếu không trở lại thánh địa, ta sẽ nói tên bi3n thái ngươi đây theo dõi ta đùa bỡn ta.
- Ta đối với tiểu nha đầu cô đây không hứng thú.
- Ôi, không thích non, lại thích thành thục? Tuổi còn trẻ, hỏa khí đủ lớn thật đó.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại xì miệng với Khương Phàm:
- Tiểu tử bi3n thái! Trở về nói với Thánh Chủ, để nàng coi chừng ngươi!
Không hổ là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ.
Khương Phàm ai thán trong lòng, mở mắt ra nói:
- Tới đi, tới đi, muốn trò chuyện cái gì.
Cơ Lăng Huyên đảo con mắt đi lòng vòng, nói:
- Ngươi bắt mấy người Hỗn Độn Tử Phủ?
- Hai mươi lăm người.
- Ngươi thật ngốc! Bắt nhiều như vậy, bọn hắn có thể tha ngươi sao?
- Trước khi ta tiến vào Lạc Chùy trọng địa đã cùng bọn hắn náo lên rồi, trừ phi ta nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, bọn hắn sẽ không tha cho ta.
Nếu đều đã như vậy, ta còn quan tâm những thứ khác sao? Không trực tiếp chặt đã coi như khách khí rồi.
- Có phải ngươi cảm thấy, khoác lác trước mặt nữ hài nhi, đặc biệt đẹp trai hay không?
-...!
- Thả bọn hắn đi, oan gia nên giải không nên kết.
- Không thể nào.
- Ngươi không thả bọn hắn, đừng nghĩ còn sống trở lại Vương Quốc Hắc Ám, sư tỷ ta cũng không có năng lực lớn như vậy cứu ngươi từ Hỗn Độn Tử Phủ ra ngoài.
- Ta tự có cách.
- Ngươi không có cách nào.
- Ta có cách.
Cơ Lăng Huyên đột nhiên một bàn tay đập vào trên đầu Khương Phàm
- Nói không có cách nào thì là không có cách nào, ta là sư tỷ của ngươi! Nhanh, thả người!

Khương Phàm dở khóc dở cười, thật hận không thể hung ác đem nha đầu này đ è xuống đất thu thập một trận:
- Chưa đến lúc.
Cơ Lăng Huyên giơ lên nắm đấm ở trước mặt Khương Phàm.
- Tình huống như thế nào mới xem như tới thời điểm? Có phải chờ sau khi ta đánh ngươi một chầu hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên tiếp cận Cơ Lăng Huyên:
- Tiểu bất điểm cô đây điển hình là lý cùn? Hay là đang vụng trộm tính toán cái gì?
- Ta có thể tính toán cái gì?
- Chính cô rõ ràng cô đang tính toán cái gì.
Cơ Lăng Huyên nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, nói:
- Được rồi! Không cùng ngươi thừa nước đục thả câu.
Ta ở lại nơi này là bởi vì ta phát hiện một bảo bối tốt, không phải là ta không thể đột phá, ta chỉ hy vọng có thể mượn nhờ bảo bối kia, kích phát tiềm lực sau đó lại thuận thế tiến vào thất trọng thiên.
Khương Phàm lập tức tới hào hứng:
- Bảo bối gì?
- Bắt đầu từ ba tháng trước, ta sẽ vào đêm khuya chui vào vết nứt dưới đất, tìm kiếm linh quả linh thảo mà Hỗn Độn Tử Phủ không có nhốt chặt.
Hoàn cảnh phía dưới
rất phức tạp, khắp nơi đều là sào huyệt mật đạo, số lượng Yêu Nghĩ càng khoa trương hơn.
Số lượng linh thảo linh quả còn vô cùng ít ỏi, mỗi gốc đều bị nghiêm mật bảo vệ.
Ta liên tiếp thăm dò hơn hai mươi ngày, tìm khắp hơn năm trăm dặn mới cướp được năm loại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.