Đan Đại Chí Tôn

Chương 621: Lạc Chùy Trọng Địa Thật Sự 2





Trước đó đã từng cùng Khương Phàm giao thủ qua, biết rõ Khương Phàm cường hãn, nhưng hắn không nghĩ tới chính là sau khi cảnh giới Khương Phàm tăng lên, so với ngũ trọng thiên lại mạnh nhiều như vậy, đơn giản đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Rống!!
Bên trong đường hầm hư không, Phi Thiên Bạch Viên phát ra tiếng gào thét bạo ngược, gắt gao ôm lấy Thánh Phật, huy động hai cánh bổ nhào hướng về phía trước, cưỡng ép phá tan hỗn loạn, xuất hiện ở Lạc Chùy trọng địa.
Nhưng, hắn không quan tâm, vẫn điên cuồng đánh nó trọng thương, hai cánh vỡ nát, cánh tay rách rưới, toàn thân trên dưới máu thịt be bét.
- Là ai làm?!
Ngay sau đó Ngu Khuynh Thành từ bên trong xô ra đến, cũng bị năng lượng không gian giày vò chật vật không chịu nổi.
- Thánh Phật...!
Nơi xa, Chiến Phật phát ra tiếng lo lắng gầm thét bi phẫn.
Thánh Phật, Ngu Khuynh Thành lập tức trông qua, vừa hay nhìn thấy Chiến Phật bị kim viêm nuốt hết, ngay sau đó bị xiềng xích kéo về tới phía Khương Phàm.
Xung quanh Khương Phàm có lên tám cái cửa sắt, cuồn cuộn màu đen, cực kỳ quỷ dị.
- Song Tử Phật, kẻ đầu tiên!
Khương Phàm kéo Chiến Phật vùng vẫy giãy chết vào thiết lao bên trái, lại nhìn về phía Thánh Phật và Ngu Khuynh Thành phất phất tay, sau đó thì nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
- Khương Phàm! Ngươi suýt chút nữa đã hủy đường hầm hư không, món nợ này Hỗn Độn Tử Phủ nhất định tìm ngươi tính toán rõ ràng!

Ngu Khuynh Thành tức giận hô to, tên khốn kiếp đáng chết này, suýt chút nữa đều đã giết nàng.
Giọng Khương Phàm từ đằng xa bay tới:
- Nếu như đường hầm hư không đều có thể bị Linh Nguyên cảnh hủy đi, Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi còn có mặt mũi xưng hoàng tộc? Mục tiêu của ta chính là ngươi, ngu xuẩn...!
- Ngươi muốn chết.
Ngu Khuynh Thành tức giận không kiềm chế được, đang muốn cưỡi hùng sư đuổi theo, chợt phát hiện Thánh Phật rơi xuống trên bệ đá ngồi ở nơi đó.
- Không nên gấp, hắn không trốn thoát khỏi Lạc Chùy trọng địa được.
Thánh Phật ngồi trên bệ đá, hai tay tỏa ra thánh quang, chữa trị thân thể Bạch Viên.
Ngu Khuynh Thành cau mày nói:
- Ngươi lại có thể giữ vững bình thản, không sợ Chiến Phật bị gi3t chết sao?
Thánh Phật lạnh nhạt:
- Nếu như Khương Phàm muốn giết Chiến Phật thì sẽ không bắt hắn.
Nếu Khương Phàm bắt hắn thì sẽ không nghĩ đến gi3t chết hắn.
Ngu Khuynh Thành ngắm nhìn nơi xa, tốc độ Khương Phàm rất nhanh, đã biến mất trong mênh mông hoang dã, nàng đ è xuống tức giận, nhìn bệ đá bị máu tươi nhiễm đỏ, lông mày từ từ nhíu lại.
Nàng mời Song Tử Phật tiến đến là muốn thu thập Khương Phàm, không nghĩ tới còn chưa bắt đầu, Chiến Phật bị bắt, Bạch Viên một chết một phế.
Biểu hiện của Khương Phàm để nàng vô cùng ngoài ý muốn, gia hỏa này không chỉ có thực lực nhanh nhẹn dũng mãnh khó có thể tin, còn có dã tính cùng điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc Vô Hồi thánh địa từ đâu tìm được một tên điên bi3n thái như thế.
- Hắn rất mạnh, so với thời điểm ở Đại Tự Tại điện đã mạnh hơn.
Thánh Phật ở bên cạnh chữa trị thương thế cho Bạch Viên, vừa xem Khương Phàm cùng Chiến Phật chém giết.
Hắn và Chiến Phật ý thức tương thông, chiến đấu trước đó đã nhìn rất rõ ràng.
Khương Phàm đã đột phá cảnh giới, nhưng Chiến Phật đã vô hạn tới gần lục trọng thiên, lại có Phật Ấn linh văn phi phàm, không thể không hề có lực hoàn thủ.
Ngu Khuynh Thành nói:
- Hắn đột phá cảnh giới, đương nhiên mạnh hơn.

- Hắn mạnh không chỉ là cảnh giới tăng lên, mà là...!
Thánh Phật chậm rãi lắc đầu, nói không nên lời cảm giác cụ thể, nhưng Khương Phàm khẳng định đã đạt được một cơ duyên càng đặc thù nào đó, hoặc là kích phát một loại tiềm lực thân thể nào đó.
- Hỗn Độn Tử Phủ có rất nhiều tộc nhân ở đây, Khương Phàm đừng nghĩ sẽ nhẹ nhõm rời khỏi Lạc Chùy trọng địa.
Ngu Khuynh Thành nhất định phải để Khương Phàm lĩnh hội được sự cường đại của Hỗn Độn Tử Phủ, đánh cái tên Khương Phàm kiêu ngạo khiến người khác chán ghét kia.
Khương Phàm chống đỡ trọng lực trận vực tràn ngập đất trời, bay tán loạn thoát khỏi chập trùng núi đá.
Núi đá nơi này phổ biến tại mấy chục mét đến khoảng trăm mét, không có cao hơn trăm mét, nhưng số lượng rất nhiều, xa xa nhìn lại giống như là đại dương mênh mông bất tuyệt.
Những vết nứt rung động giăng khắp nơi, cuồng dã xé rách mặt đất bao la, so với núi đá càng rung động càng dã tính.
Vết nứt rộng chừng mấy chục mét đến trăm mét không giống nhau, chiều sâu thì không lường được, giống như kết nối với một thế giới nào đó, khiến cho người ta sợ hãi.
Khương Phàm ngạc nhiên cảm nhận được hình dạng mặt đất tự nhiên của Lạc Chùy trọng địa.
Càng đi về phía trước, trọng lực trận vực càng mạnh, không đến ba mươi dặm, trọng lực trận vực đã đạt tới gấp hai mươi lần ở hai bên.
Khương Phàm cố gắng xông ra ngoài năm mươi dặm, dừng ở một trên núi đá trăm mét.
Đến nơi này, người dần dần nhiều lên, có người nhanh chóng phóng tới, tôi luyện thể năng, có người ngồi xếp bằng tại đỉnh núi, tiếp nhận trọng lực tẩy lễ.
Không có chém giết, không có đánh đấu, bầu không khí rất hòa hài.
- Quả nhiên là nơi tốt để luyện thể.

Khương Phàm mở hai tay ra, ngẩng đầu thừa nhận trọng lực nặng nề.
Loại này áp bách không giống như là đang khiêng vật gì nặng, mà là thẩm thấu vào da thịt, ảnh hưởng áp chế mãnh liệt trong hài cốt kia.
Nếu như có thể ở chỗ này lịch luyện quanh năm, tất nhiên có thể rèn luyện ra một thân cương cân thiết cốt.
- Cơ Lăng Huyên, cô ở đâu?
Khương Phàm bỗng nhiên có chút chờ mong muốn nhìn thấy Cơ Lăng Huyên, đệ nhất thiên tài Vô Hồi thánh địa, cuồng nhân chiến đấu Võ Hầu bảng gần với Ngu Kình Thương.
Nàng lại còn ở Lạc Chùy trọng địa chờ đợi hơn nửa năm, nhìn tư thế còn giống như đã chuẩn bị đợi nửa năm.
Nữ hài tử vậy mà bỏ được tất cả hành hạ mình như thế, không tệ không tệ.
Khương Phàm có ấn tượng rất tốt đối với Cơ Lăng Huyên.
- Nơi này hình như không có Yêu thú.
Khương Phàm đi đang bên trong núi bụi phập phồng, nhìn ra xa bốn chỗ.
Người so mong muốn muốn khá nhiều, nhưng không có hoa cỏ, không có Yêu thú..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.