Đan Đại Chí Tôn

Chương 504: Ta sẽ tận khả năng




504: Vây Quét Nơi Hoang Dã


Thời điểm khi quốc quân tuyên cáo tin tức này với Đan quốc, Đan quốc lần nữa lâm vào oanh động.
Chất vấn, không hiểu, rung động, sợ hãi, mê mang.
Nhiều biểu hiện phức tạp hiện lên ở trên khuôn mặt Luyện Đan sư cùng các hộ giả.
Bọn hắn sinh sống ở chỗ này, bọn hắn kiêu ngạo ở chỗ này, cho tới bây giờ bọn hắn không nghĩ tới sẽ muốn rời khỏi nơi này.
Trong lúc bất chợt, bọn hắn lại phải đứng trước lựa chọn tàn khốc như vậy.
Từ bỏ hết thảy, đi xa tha hương.
- Quốc quân, tất cả mọi người đã quyết định kỹ càng.
Bận rộn đến trưa, Tô Nguyên Minh mang theo số liệu thống kê xong, tìm được quốc quân.
- Có bao nhiêu Luyện Đan sư nguyện ý cùng chúng ta rời khỏi?
Quốc quân chính yên lặng sửa sang đồ bên trong tổ từ, một bên sắp xếp, một bên nói nhỏ, xin lỗi tiên tổ, giải thích nguyên do rời khỏi.
- Xin mời quốc quân xem qua.
Tô Nguyên Minh đem sổ sách ghi chép đưa tới trước mặt quốc quân.
- Ngươi đọc cho ta nghe đi.

Quốc quân không hề bình tĩnh giống như bên ngoài.
Mặc dù những gì nên nói đều đã nói với con dân Đan quốc, tin tưởng bọn họ đều có thể đã hiểu được tình thế trước mặt, cũng hẳn tức giận hành động của hoàng thất, nhưng bọn hắn rốt cuộc có nguyện ý rời khỏi Đan quốc hay không, trong lòng quốc quân thật không nắm chắc.
Tô Nguyên Minh đem sách lật đến phía sau, nói.
- Đan quốc có năm ngàn một trăm hai mươi ba vị Luyện Đan sư, tổng cộng có ba ngàn bảy trăm sáu mươi ba vị quyết định đi theo chúng ta rời khỏi.
Hơn ba ngàn bảy trăm?
Hai tay quốc quân cầm lấy bài vị tiên tổ có chút dùng sức, số lượng này so với hắn mong muốn thật tốt hơn nhiều.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Trong lòng rốt cuộc cũng có lực lượng.
- Hơn một ngàn người khác kia đi con đường nào?
- Năm trăm tám mươi sáu vị lựa chọn ở lại thủ Đan quốc, chờ đợi hoàng thất xử lý.
Còn có hơn bảy trăm vị tiếp nhận lời mời những thế lực bên ngoài, bây giờ đang rời khỏi.
Tô Nguyên Minh cũng tương đối hài lòng đối số lượng này, có hơn ba ngàn bảy trăm vị Luyện Đan sư này, Đan quốc hoàn toàn có thể một lần nữa quật khởi.
Quốc quân gật đầu, phân phó nói:
- Hơn năm trăm vị người ở lại nên tận lực khuyên nhủ, có thể mang đi thì mang đi.
Các hộ giả thì sao?
- Hơn ba vạn hộ giả tổng cộng có hơn hai vạn hai ngàn đi theo.
Tô Nguyên Minh nhắc đến cái này, trên mặt càng hiện ra ý cười.
Hơn hai vạn hộ giả, xem như trên đường thật giết lên thì vẫn có thể bảo đảm có một số Luyện Đan sư an toàn phá vây.
Quốc quân suy nghĩ một lát, nói:
- Đem đan dược cất giữ phân phát cho những người rời khỏi kia, cũng đem tinh tệ Đan quốc đưa cho những vị khách bằng hữu kia, mời bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất rải tin tức tới trong ngoài hoàng triều, liền nói hoàng thất muốn hủy diệt Đan quốc, Đan quốc bị ép rời khỏi.
Tô Nguyên Minh nói:
- Thường Lăng đã đang làm, nàng tự mình bái phỏng những thế lực đặc thù cùng cường giả kia, đưa lên lễ vật vô cùng phong phú.
Quốc quân chậm rãi gật đầu, nhìn Tô Nguyên Minh:
- Khương Phàm và Huyết Ngục tạm thời rời khỏi, ngươi không cần lại sợ hãi, bây giờ ta muốn ngươi trả lời một cách chính xác, ngươi là theo chân rời khỏi, hay là...!tách ra.
Tô Nguyên Minh do dự mãi, vẫn lắc đầu một cái.
- Ta đã không còn trẻ nữa, chịu không được giày vò, vẫn là đi theo ngài rời khỏi đi.
- Chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ngươi xuống dưới chuẩn bị đi, trước khi trời tối chúng ta phải tận lực rời khỏi.
Quốc quân chờ sau khi Tô Nguyên Minh rời khỏi, yên lặng đi ra khỏi tổ từ, nhìn phế tích xung quanh, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng việc đã đến nước này, Đan quốc chỉ có thể tìm kiếm tân sinh.
Hơn ba ngàn bảy trăm vị Luyện Đan sư đi theo cho hắn dũng khí rời khỏi, cũng cho hắn áp lực rất lớn.
Chỉ mong đoạn đường này có thể thuận lợi, chỉ mong La Phù nơi đó có thể tiếp nhận bọn hắn.
Trong hoang dã lân cận Tinh Nguyệt, một trận chém giết kịch liệt đang diễn ra.
Khương Phàm sôi trào ngọn lửa màu vàng óng, nhanh chóng lao vùn vụt.
Ầm ầm!
Lôi triều nổ tung, cuồng vũ thiên khung, Thẩm Đông Sơn cầm lôi đao trong tay ngang nhiên giết ra.
- Đến đây!
Khương Phàm mãnh liệt phóng lên, gương mặt dữ tợn, vung lấy Cửu công chúa, xông về Thẩm Đông Sơn.
Gương mặt Thẩm Đông Sơn trở nên dữ tợn, hận không thể chém giết cả Cửu công chúa cùng Khương Phàm.
Nhưng...!
- Thẩm Đông Sơn!
Tiếng gào thét thê lương quanh quẩn hoang dã.
Lục hoàng tử bối rối lại hoảng sợ, cuồng loạn ra lệnh Thẩm Đông Sơn.
Thương Minh đang cường thế ngăn cản, nhanh chóng phóng tới trời cao, huyết khí cuồn cuộn toàn thân, hình thành sáu huyết ảnh, toàn bộ cùng giống hắn như đúc, toàn bộ đều cầm liêm đao trong tay, liệp ưng vạch ra một đường cong, theo Thương Minh vây bắt Lục hoàng tử.

- Đáng chết!
Thẩm Đông Sơn tức giận, lôi đao đang phóng thẳng tới Khương Phàm đành cưỡng ép thu về, lôi triều sôi trào, liền biến mất trong nháy mắt, sau một khắc đã xuất hiện ngoài trăm thước, ngay sau đó lại biến mất.
- Thẩm Đông Sơn, ta chết ở chỗ này, ngươi cũng không sống nổi!
Lục hoàng tử lo lắng gào thét, sắc mặt trắng bệch.
Thương Minh cùng sáu hồn ảnh nhanh chóng giết tới, đao khí lạnh thấu xương, huyết khí tà ác cơ hồ muốn đem hắn bao phủ.
- Cứu điện hạ...!
Các cường giả còn lại hoàng thất tránh dây dưa với Huyết Ngục, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên bổ nhào tới nơi này.
Ầm ầm!
Thẩm Đông Sơn kịp thời xuất hiện, ôm chặt lấy Lục hoàng tử, trợn mắt trừng trừng, lôi văn hừng hực, điên cuồng phóng thích lôi triều toàn thân, giống như lôi vân đang sụp đổ, hóa thành vô số lôi châm, bạo tạc ra bốn phương tám hướng.
Khương Phàm nhanh chóng lao xuống, cách rất xa hung hăng vung ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, giống như một ngọn núi cao đang ầm ầm rơi xuống.
Thương Minh quả quyết lui về, nhanh chóng bay lên không.
Đợt lôi triều đầu tiên vô tình nuốt hết Thương Minh, nhưng trước khi đợt lôi triều thứ hai đợt thứ ba cuốn qua đến, Thương Minh đã thành công lao đến phía sau Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Lôi triều va chạm cự đỉnh, như Thiên Thần rèn sắt, đinh tai nhức óc, vang vọng hoang dã..

505: Ta sẽ tận khả năng


Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bị trấn động kịch liệt lắc lư, đè ép Thương Minh đánh về phía sau. 

Mà lôi triều vẫn cuồn cuộn không dứt, đánh về phía cường giả hoàng thất đang nhào tới, trong đó ba người trong nháy mắt đã bị đánh xuyên, mất mạng tại chỗ. 

- Điện hạ, không sao chứ? 

Thẩm Đông Sơn cố nén tức giận và uất ức, an ủi Lục hoàng tử bị hoảng sợ. 

- Ta đã nhắc nhở qua ngươi, không cần cùng bọn hắn dây dưa, ngươi nhất định phải bắt Khương Phàm làm cái gì. 

Lục hoàng tử thô lỗ đẩy Thẩm Đông Sơn ra: 

- Chỉ cần hắn còn tại Lang Gia hoàng triều, sớm muộn cũng sẽ bị bắt lại, nhất định phải ra tay bây giờ sao? 

‘Chết tiệt, ngươi thì biết cái gì!’ 

Thẩm Đông Sơn nhịn xuống câu từ mắng mỏ tức giận trong cổ họng xuống, thừa nhận sai lầm: 

- Là ta lỗ m ãng. 

- Lần thứ ba! Vẫn chưa được sao? 

Khương Phàm rơi xuống bên cạnh Thương Minh, đưa Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh vào khí hải. 

- Chỉ sợ là không có hy vọng. 

Thương Minh lắc đầu, liên tục ba lần vây bắt, đều không thể thành công tới gần Lục hoàng tử, ngược lại suýt chút nữa hại chết Khương Phàm. 

Các Huyết Ngục liên tiếp hội tụ tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. 

Đây là đối thủ nguy hiểm nhất mấy năm qua bọn hắn mới gặp phải. 

Nếu như không phải là bởi vì Thẩm Đông Sơn mất đi Đại hoàng tử, trong lòng có bóng ma cùng áp lực, rất có thể kẻ bị bao vây đã biến thành bọn hắn. 

- Khương Phàm, chỉ bằng các ngươi vẫn không giết được ta, không nên uổng phí sức lực. 

Lục hoàng tử bị cường giả hoàng thất đoàn đoàn bao vây ở giữa, tức giận. 

Quốc quân không thể ra tay, vậy mà hỗn đản này không biết sống chết đuổi tới nơi này. 

- Bây giờ còn nói còn quá sớm. 

Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, lo lắng làm thế nào bắt sống Lục hoàng tử. 

- Ngươi đợi không được! Từ Đan quốc đến hoàng thành chỉ ngàn dặm mà thôi, bây giờ đã có người đi thông báo tin tức. Đến lúc đó, hoàng thành dốc toàn bộ lực lượng cường giả, các ngươi chạy đi đâu? 

Lục hoàng tử tức giận bởi nguyên nhân khác, Khương Phàm lại là ngũ trọng thiên. 

Thời gian không đến một năm, làm sao hắn lại trưởng thành nhanh như vậy! 

- Chờ người của hoàng thất chạy tới nơi này, khả năng các ngươi đã chỉ còn thừa lại hài cốt. Lục hoàng tử, trước đây ngươi hình như rất ưa thích khiêu chiến, hôm nay có hứng thú lại thử một chút hay không? 

- Hừ! Ngươi chỉ muốn dẫn ta ra, lợi dụng Huyết Ngục vây giết ta mà thôi. 

- Ha ha, là không dám đi. Ta rất hiếu kì, trong một năm này, ngươi đã làm những gì? Ta đều đã là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên, vậy mà ngươi mới đến tam trọng thiên. 

- Ta tu luyện bình thường, không giống một ít người chỉ biết nhét đan dược. 

- Nếu như ta dùng đan dược rót lên, ngươi có cái gì không dám khiêu chiến. Tới đi, chỉ cần ngươi thắng, ta cam đoan thả các ngươi rời khỏi. 

- Chúng ta muốn chạy tùy thời vẫn có thể đi, không cần thông qua khiêu chiến. 

Khương Phàm cười lắc đầu, nhẹ giọng phun ra hai chữ: 

- Hèn nhát! 

- Ngươi... 

Lục hoàng tử giận dữ, suýt chút nữa lao ra. 

- Không muốn Cửu công chúa sao? Nếu như ta lại đem cô ta mang về La Phù, gương mặt hoàng thất các ngươi đây... Ha ha... Còn gọi là mặt sao? Lục hoàng tử, đây là cơ hội cuối cùng. Khiêu chiến ta, thắng đem nàng mang về. 

Khương Phàm tiếp tục đâm kích lấy Lục hoàng tử. 

Lục hoàng tử nhịn xuống lửa giận: 

- Khương Phàm, ngươi không cần tùy tiện, ta dùng đầu cam đoan, ngươi không thể nào còn sống chạy ra khỏi Lang Gia hoàng triều. Đến lúc đó, ta sẽ mang theo Cửu công chúa cùng đầu của ngươi, trở lại hoàng thành. 

- Thương Minh thống lĩnh, chúng ta rút lui? 

Khương Phàm tiếc nuối thầm nghĩ 

- Rút lui đi. 

Thương Minh ra hiệu các Huyết Ngục, chậm rãi lui lại. 

Thời điểm Khương Phàm trở lại Đan quốc, nơi này đã thu dọn ổn thỏa hết rồi. 

Quốc quân và mọi người dỡ bỏ toàn bộ đỉnh lô của Đan quốc, lấy hết tất cả linh thảo linh quả trong dược viên. 

Linh Bảo tích lũy hai trăm năm của Đan quốc cũng không ngoại lệ đều bị cuốn đi hết. 

Hơn hai vạn hộ vệ áo lam ở bên ngoài, hơn ba ngàn bạch bào tụ tập ở bên trong, còn có hơn hai ngàn con mãnh cầm, Linh thú tụ ở bên trong. 

Vượt quá ngoài ý muốn chính là, còn có hơn ba mươi vạn con dân sinh sống ở Đan quốc, tất cả đều chỉnh lý tốt gia sản, gom lại phía trước, nguyện ý đi theo quốc 

quân trốn khỏi Lang Gia hoàng triều. 

- Bọn hắn tới rồi. 

Thường Lăng nhìn thấy bọn người Khương Phàm đuổi tới, lập tức gọi tới nơi này. 

- Quốc quân, đây đều là muốn cùng mọi người rời khỏi? 

Khương Phàm nhìn biển người, trong lòng kích động muốn nhìn trời cao mà hô to vài tiếng. 

Không hổ là nước trong nước, số lượng Đan sư võ giả đều quá nhiều. 

Nhất là lít nha lít nhít ba bốn ngàn bạch bào, càng làm cho hắn phấn chấn. 

Nếu như nguồn lực lượng này tiến vào La Phù, tất nhiên sẽ nhất cử vượt qua Ngọc Đỉnh tông, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới. 

Đương nhiên cũng sẽ không ngừng liên tục duy trì cung cấp tài nguyên đan dược cho Bạch Hổ tông bọn hắn cùng Thiên Sư tông và các tông khác. 

- Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư, hơn hai vạn hai ngàn hộ giả. 

Thường Lăng rất vui vì bọn thủ vệ Đan sư đều đi theo, nhưng không mừng rỡ chút nào. 

Đoạn đường này sẽ đem tất cả mọi người đưa cổ tới trên lưỡi đao, có thể sống mà đi ra hoàng triều hay không, ai cũng không đoán trước được. 

- Chúng ta sẽ thuận lợi trở lại La Phù. 

Khương Phàm cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này không thể ủ rũ. 

- Khương Phàm, ta có một thỉnh cầu. 

Quốc quân ra hiệu người xung quanh đều lui lại. 

- Ngài cứ nói. 

- Ta hi vọng các ngươi có thể cùng chúng ta chia ra hành động. Mang theo Thường Lăng, mang theo các Luyện Đan sư Đan quốc một đời mới. 

- Vì sao? 

- Nếu như hoàng thất thật muốn coi trời bằng vung, ta hi vọng còn có thể để lại chút huyết mạch. 

Quốc quân cần làm tốt dự tính xấu nhất, chẳng may có cái gì ngoài ý muốn, chí ít hắn cũng đã để lại chút nội tình cho Đan quốc. 

Khương Phàm cùng bọn người Thương Minh thương lượng một chút: 

- Chia ra hành động cũng tốt, chúng ta có thể hấp dẫn một số lực lượng của hoàng thất. 

- Thường Lăng đành nhờ các ngươi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.