Đan Đại Chí Tôn

Chương 467: Kim Vũ Truyền Thừa Thái Dương Thánh Văn





- Những người phối hợp bồi tiếp đến Hoang Mãng nguyên kia trước khi rời khỏi đều được bịt miệng, để bọn hắn tuyên bố với La Phù là tạm thời giải quyết ân oán cùng Ly Hỏa thánh địa, nhưng tình huống còn chưa có giải quyết triệt để, đợi thêm lần tập kết thứ hai.
- Cho nên chuyện dìm nước Hoang Mãng nguyên phải hai ba tháng mới có thể truyền đến bên kia.
Cho dù có người lỡ miệng nói ra, hoặc có tình huống gì khác, muốn truyền đến hoàng thất bên kia cũng phải sau một tháng.
- Cho nên lần này Đan quốc tuyên cáo cũng chính là một mình đơn đấu hoàng thất, chỗ dựa duy nhất của bọn hắn chính là tin tưởng chắc chắn rằng hoàng thất không dám hủy Đan quốc.
- Đan quốc...!Đan quốc...!Nếu như có thể lại có được phen thắng lợi xong đào vong thì tốt.
Khương Phàm suy nghĩ tới, tuy nhiên rất nhanh đã lắc đầu.
Nếu như hoàng triều không dám đụng vào Đan quốc, Đan quốc sẽ không dễ dàng từ bỏ Lang Gia hoàng triều.
Mà nơi đó lại là khu vực kinh kỳ, xem như Đan quốc còn muốn chạy cũng đều không được.
- Ngươi đó, đừng giày vò bản thân nữa, cố gắng ở lại thánh địa điều dưỡng thân thể.
Ly Hỏa thánh địa tạm thời còn chưa hiểu tình huống, nhưng chờ đến khi Thiên Khải bí cảnh mở ra, ngươi chính là kẻ thù mà bọn hắn không tiếc bất kỳ giá nào cũng đều muốn giết.
- Ừm, tốt.
Khương Phàm nhẹ gật đầu.
Tốt?

Khương Tuyền hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Khương Phàm nhíu mày.
- Thế nào?
- Ngươi thoải mái đồng ý như vậy sao?
- Ta...!Hẳn là...!có biểu hiện nào không thoải mái sao?
- Tiểu tử ngươi có phải lại có chủ ý gì hay không?
- Ta...!
- Nói thật!
- Người tự mình chạy tới nói với ta tình huống của Đan quốc, ta không có làm gì cả.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, lực chú ý của hoàng thất tạm thời đặt ở Đan quốc, ngươi không cần lại nhớ mong Thiên Sư tông, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt.
Khương Tuyền trợn trắng mắt, tiểu gia hỏa này đơn giản chính là một con sói đầu đàn nhỏ, nghe được chút chuyện liền ngửi thấy mùi máu tươi.
Khương Phàm xấu hổ cười cười.
- Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
- Còn nữa.
Thánh Chủ tự mình nhắc nhở qua các tông La Phù, nhất định phải liên hợp ứng phó Lang Gia hoàng triều, nếu như thất bại, tông chủ các tông sẽ bị bãi miễn tập thể.
Lần này các tông La Phù không chỉ có cùng đồng tâm hiệp lực, mà sẽ còn đem toàn bộ vũ khí bọn hắn cất giữ lấy ra hết.
Khương Tuyền dùng sức búng vào trên trán Khương Phàm một chút:
- Cứ ở tại nơi này nuôi dưỡng tốt thân thể cho ta.
- Thánh Chủ tự mình lên tiếng?
Khương Phàm tươi cười, lần này nên động viên toàn diện La Phù, không còn là chuyện của riêng Khương gia nữa.
Khương Tuyền nhìn Tịch Nhan nói:
- Thánh Chủ để cho ta tới hỏi một chút, ngươi có nguyện ý gia nhập Vô Hồi thánh địa không?
- Ta nguyện ý ở lại nơi này.
Tịch Nhan có thể còn sống sót mà rời khỏi Ly Hỏa thánh địa cũng nhờ có Vô Hồi Thánh Chủ, nàng không thể cứ đi thẳng như vậy.
Mà sau khi trải qua chuyện này, nàng kỳ vọng có thể càng nhanh trưởng thành, mạnh mẽ hơn, ở lại Vô Hồi thánh địa hẳn là một lựa chọn tốt.
Về phần lúc nào rời khỏi, nhìn xem tình huống lại tính tiếp.
- Ngươi là Thánh linh văn, có tư cách lựa chọn túc lão làm sư tôn, ngươi nghĩ kỹ chưa?
- Khương Phàm chọn ai?
- Còn chưa có cân nhắc.

- Ta không hiểu rõ Vô Hồi thánh địa, tiền bối có thể cho một đề nghị không?
Khương Tuyền nói:
- Mặc dù ta rất hi vọng ngươi có thể tới chỗ chúng ta, tuy nhiên ngươi Luân Hồi thánh văn thuộc về loại linh hồn, ta đề nghị ngươi lựa chọn một trong thất túc lão, Bạch Nguyệt.
- Ta có thể tiếp xúc trước mấy ngày không?
Tịch Nhan biết tính cách mình rất lạnh, mà trong lòng lại giấu một bí mật to lớn, nàng không hy vọng cũng không thích ở chung với quá nhiều người.
- Ngươi đương nhiên được tiếp xúc thật tốt trước.
Tính cách Bạch Nguyệt rất cổ quái, không tốt để ở chung, quanh năm đều săn giết ác linh ở Đại Hoang, ngươi cứ tiếp xúc trước mấy ngày, nếu như cảm giác có thể quyết định thì làm, thực sự không được thì cứ cự tuyệt.
Sau khi Khương Tuyền đi, Tịch Nhan nhìn Khương Phàm bên cạnh như đang có suy nghĩ gì đó:
- Ngươi muốn đến Đan quốc?
- Trừ phi hoàng thất thật muốn chế tài Đan quốc, nếu không ta đi qua cũng không có ý nghĩa gì.
Kỳ thật Khương Phàm có chút do dự, vùng đất kinh kỳ không phải Bắc Cương hay Tây Cương, mà là lãnh địa kinh doanh của hoàng thất, tông môn san sát, cường giả như mây, huống chi nơi đó lại còn tụ tập các cường giả đến từ Nam Cương, Đông Cương.
- Hoàng thất mất đi Khương gia, Nạp Lan gia, cũng không nguyện ý lại mất đi Đan quốc, địa vị Đan quốc cũng không cho phép bọn hắn tùy ý làm bậy.
Nhưng...!
- Nhưng cái gì?
- Đan quốc là Đan quốc, quốc quân là quốc quân.
- Có ý gì?
- Nếu như ta là hoàng thất, ta sẽ nhân cơ hội này, diệt trừ quốc quân đã có lời oán giận, lập tân quân khác.
Lông mày Khương Phàm giương lên, kinh ngạc nhìn Tịch Nhan.
Không nói lời nào thì thôi, lúc nói ra lại luôn có thể để cho người ta tỏa sáng hai mắt.
Không đúng, là để hắn sáng mắt lên.

Khương Phàm bỗng nhiên có cảm giác thật hận vì đã gặp nàng muộn như vậy, nữ hài nhi này thực sự quá hợp với hắn.
- Ngươi muốn đi, thì đi sớm.
Nếu chậm, Đan quốc sẽ không còn là Đan quốc bây giờ nữa.
Tịch Nhan đỡ Khương Phàm lên:
- Ngươi nên nghỉ ngơi.
Ba ngày sau.
Rốt cuộc thân thể Khương Phàm cũng có thể tiếp nhận đan dược, tốc độ khôi phục đã bắt đầu tăng tốc.
Giật mình có cảm giác bệnh nặng mới khỏi.
- Kim vũ.
Trong Ly Hỏa thánh địa tại sao lại có thể có kim vũ?
Khương Phàm lấy thạch quan từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, xuyên qua khe hở nhìn vào sợi lông vũ màu vàng lơ lửng ở bên trong.
Được kim vũ kích thích, Chu Tước linh nguyên lần nữa xao động, lập tức xô ra khí hải, dung nhập toàn thân.
- Đây là...!Số ba trăm chín mươi sáu? Không biết thời gian đã dài bao lâu rồi.
Năm đó Khương Phàm chiến tử với Đăng Thiên Kiều không có cơ hội để lại di ngôn, cũng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.