Khương Phàm nói ra:
- Thả Khương Hồng Võ ra, lấy hai cánh tay hắn bỏ vào thử một chút thì biết.
- Không phải trong tay ngươi có Tịch Nhan sao?
- Cô ta không được.
- Vì sao không được?
- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra trong cơ thể cô ta có khí tức đặc thù khác?
- Cái này...!
Các Luyện Đan sư lại trao đổi ánh mắt.
- Các ngươi chỉ biết luyện đan thì không hiểu rõ cặn kẽ tình huống sao? Vì sao cô ta lại rời khỏi Thánh Nữ tông, vì sao đã thăng hoa linh văn cũng không muốn trở về?
- Vì sao?
- Các ngươi thật không hiểu rõ? Trong linh hồn của cô ta...!Có ma hồn! Các ngươi từ trên người cô ta luyện ra được cái gọi là dược liệu đặc thù, không phải là bị ma khí ảnh hưởng tới, chính là căn bản không phải là dược liệu gì cả.
Các Luyện Đan sư cũng hơi biến sắc, có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì bọn hắn xác thực cảm giác được trên người Tịch Nhan có chút lực lượng không tầm thường.
Nhưng bọn hắn vẫn mặc kệ mà nghiên cứu dược liệu, dù sao cảm thấy là lạ, lại không nghĩ tới nàng đã dung hợp với ma hồn.
- Dạng ma hồn gì có thể ảnh hưởng huyết nhục?
Lãnh Thiền đột nhiên chất vấn, nàng là kỳ tài luyện đan, toàn bộ quá trình này đều đã tham dự qua, mặc dù cảm thấy Diêm Lâu rất khác thường nhưng cũng bị lời Diêm Lâu nói kích thích đến hai mắt tỏa sáng, nhưng vẫn đưa ra chất vấn.
Khương Phàm cố ý biểu hiện rất thất vọng.
- Linh văn của cô ta là gì, cái này các ngươi cũng không hiểu rõ sao? Cô ta là Luân Hồi thánh văn, dung hợp với ma hồn có ý nghĩa như thế nào.
Một tên hộ giả cường hãn lập tức tỉnh ngộ.
- Luân Hồi thánh văn hình như có thể mượn thể hoàn hồn?
- Nói cách khác, cơ thể cùng hưởng, ma hồn đang thay đổi thân thể của cô ta.
Bản thân cô ta đã bị ô nhiễm, các ngươi nghiên cứu căn bản cũng không có ý nghĩa gì.
Ta cho cô ta cho ăn đan dược là cảm giác không cần thiết để nghiên cứu, ta muốn cứu sống cô ta, ta muốn đưa cô vào Ly Hỏa thánh địa, trở thành Luân Hồi thánh văn của Ly Hỏa thánh địa.
Khương Phàm suy nghĩ nhanh chóng, lời nói thông thuận.
Mặc dù là nói dối, nhưng chợt nghe chút lại sẽ cảm thấy rất có đạo lý.
Sắc mặt vị Luyện Đan sư trước đó răn dạy Khương Phàm cũng thoáng hòa hoãn hạ, lại nói, Diêm Lâu cũng không đến mức hồ nháo như vậy.
Mục Sùng Vân nhìn chằm chằm Khương Phàm, càng nhìn càng thấy là lạ.
Giọng điệu này, thần thái này, đều cảm giác là lạ.
Khương Phàm thúc giục bọn hắn.
- Mau buông Khương Hồng Võ ra, ta cho các ngươi thấy công hiệu của bát ngọc này một chút.
Một đám lão gia hỏa thật đúng là đã bị Khương Phàm hù dọa.
Bởi vì bọn hắn quanh năm bế quan luyện đan, không có gặp loại tiểu bối Diêm Lâu này bao nhiêu lần, chưa nói tới hiểu rõ được.
Cho nên trong tiềm thức không có cảm giác đứa nhỏ này có vấn đề gì, dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Đường Thiết Bình.
Bất mãn duy nhất chính là thái độ phách lối của Diêm Lâu.
Nhưng Diêm Lâu phách lối thì mọi người trong thánh địa đều biết.
Khương Hồng Võ bị treo hơn trăm mét ở không trung, cụp mắt xuống suy nghĩ, nhìn Diêm Lâu Cao đàm khoát luận(*) ở phía dưới, hai mắt dần dần nổi lên chút ấm áp.
(*) Bàn luận thanh cao, thú vị, luận suông, không có nội dung thật sự.
Từ ngày bị bắt đó hắn đã gắt gao cắn chặt hàm răng, lại tại giờ khắc này lại nhẹ nhàng run rẩy.
Hắn, nhận ra!
Đó là Khương Phàm!
Đó là hài tử hắn nuôi dưỡng tám năm!
Hắn không có ý định còn sống rời khỏi Ly Hỏa thánh địa, càng không tin mình còn có thể sống sót mà rời khỏi.
Dù sao nơi này cũng là thánh địa, là thánh địa luyện đan mà Vô Hồi thánh địa đều không đủ sức để khiêu khích.
Mà Ly Hỏa thánh địa muốn bày ra chuyện luyện sống hắn, cũng để cho hắn nhận định, coi như Vô Hồi cưỡng ép muốn người thì cũng đều khó có khả năng giao hắn ra.
Hắn cảm giác mình sẽ chết.
Tiếc nuối duy nhất là Khương gia sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm, là Khương Phàm, Uyển Nhi đang còn nhỏ.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Phàm vậy mà lại tới đây.
Một tiểu hài tử mười mấy tuổi, không thể tưởng tượng nổi, tiểu tử này lại cứ đứng ở trước mặt hắn như vậy, đứng ở bên trong Thiên Hỏa cung thần thánh được đề phòng nghiêm ngặt nhất tại Ly Hỏa thánh địa này.
Khương Phàm...!Tới cứu hắn...!
Khương Hồng Võ tin tưởng trong lòng Khương Phàm khẳng định rất sợ hãi, khẳng định rất khẩn trương, đến nỗi trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn dứt khoát đứng ở nơi đó, dũng cảm đứng trước mặt hắn.
Khương Hồng Võ cứng rắn cả một đời, kiêu ngạo cả một đời, giờ khắc này lại giống như bị một đôi tay vô hình cầm lấy trái tim của hắn.
Ánh mắt hắn mông lung, yết hầu...!Nghẹn ngào...!
Rầm rầm...!
Xiềng xích nặng nề chậm rãi chuyển động, thả Khương Hồng Võ từ trên cao xuống.
Khương Phàm vừa kích động vừa khẩn trương, rốt cuộc cũng sắp thành công.
Chỉ cần đều tụ được bọn họ ở bên cạnh thì có thể kích phát Đại Hoang Ấn.
- Đây là bát gì?
Các Luyện Đan sư không hề hoài nghi, lực chú ý đều bỏ vào bên trên bát ngọc được coi là có thể tinh luyện đan dược ở trong tay Khương Phàm kia.
- Khoan đã!
Mục Sùng Vân đột nhiên ở phía xa hô to.
- Ngươi làm sao?
Các Luyện Đan sư nhao nhao quay đầu, sắc mặt khó coi.
Lũ tiểu gia hỏa thế hệ này đều quá tùy tiện, đều không biết lễ phép, không có chút cấp bậc lễ nghĩa nào.
- Sao ngươi lại hiểu rõ Tịch Nhan như vậy?
Từ khi Mục Sùng Vân nhìn thấy Diêm Lâu lên đó hắn liền có một cảm giác rất khó chịu, nhưng loại cảm giác này hết lần này tới lần khác lại không nói ra được, rất khó chịu.
Khương Phàm rất không khách khí đáp lễ.
- Nơi này không có việc của ngươi.
Cảm thấy mình bị lấn át, không thoải mái thì có thể đi ra bên ngoài chờ.
- Ngươi...!
Mục Sùng Vân xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Ngươi là thế nào từ Thiên Khải bí cảnh rời khỏi?
Khương Phàm nói với các vị Luyện Đan sư.
- Có thể mời Mục Sùng Vân ra ngoài hay không, ta chỉ muốn nghiệm chứng bát ngọc này có công hiệu ta mong đợi hay không, nếu quả thật thành công, ta tuyệt đối không tham công.
Nhưng ta không hy vọng bị người cứ liên tục quấy rầy..