Đan Đại Chí Tôn

Chương 434: Phương Pháp Rời Đi





Nói xong nàng trực tiếp nghênh đón các đệ tử đi qua Hồn Thiên thánh địa.
Bọn người Chu Thanh Thọ trao đổi ánh mắt, thánh địa đệ tử nổi giận lên đều thật đủ sức lực.
Bọn người Na Yêu theo sát ở phía sau, toàn bộ đều đằng đằng sát khí, bọn hắn đều đã huyết luyện qua tại Đại Hoang, các đệ tử thánh địa khác có mặt ở đây cũng không có khí tức sát lục như thế.
Đệ tử Hồn Thiên các từng bước lui lại, muốn ngăn cản nhưng biết rõ Thương Hàn Nguyệt đáng sợ như thế nào.
Thái Long cũng lên tiếng gầm thét.
- Biến ra khỏi Thương Giác sơn! Còn có, ta khiêu chiến Đường Diễm...! Không, là Khương Phàm, là ta mời Khương Phàm, ta sẽ phụ trách tới cùng, những bằng hữu này của hắn, Thác Bạt Hoằng ngươi không thể chạm vào.
- Lui ra!
Sau khi Thác Bạt Hoằng giãy dụa một phen rốt cuộc cũng từ bỏ.
Mặc dù bọn hắn đông hơn nhưng bọn người Thái Long và Thương Hàn Nguyệt cũng không ít, huống chi còn có mấy con khỉ hung tàn kia.
- Lui??
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa chau mày, nếu quả thật lui, bọn hắn hôm nay quả thực rất mất mặt xấu hổ.
- Lui!
Thác Bạt Hoằng rất không cam tâm, nhưng nếu náo tới cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi các phương lần lượt tản ra, Thác Bạt Hoằng cũng không nén được lửa giận nữa, cứ thế đứng trên đỉnh núi tức giận gào thét.
Không chỉ có chưa bắt được con tin, còn để mất u Dương Yên, hại Úy Thiên Lang chết.
Vô Hồi thánh địa liên thủ với Linh Kiếp thánh địa bảo đảm, hắn quả thật không có cơ hội ra tay nữa.

Làm sao bây giờ?
Hồn Thiên thánh địa bọn hắn chưa từng gặp chuyện như vậy.
Chờ trở lại thánh địa, các sư tôn khẳng định sẽ nghiêm khắc trừng phạt hắn.
- Trước tiên không nên gấp gáp, Khương Phàm hẳn là sẽ ở lại thành Thiên Khải, chờ chúng ta ra ngoài.
Khương Phàm mặc dù cuồng ngạo, nhưng hẳn phân rõ nặng nhẹ, trước khi chúng ta chưa ra ngoài, hắn sẽ không dễ dàng tổn thương u Dương Yên.
Các đệ tử Hồn Thiên an ủi Thác Bạt Hoằng.
Úy Thiên Lang chết rồi, không có cách nào khác nữa, bây giờ phải bảo đảm cho u Dương Yên.
- Cám ơn các ngươi!
Sau khi rời khỏi Thương Giác sơn, Dạ An Nhiên và mọi người trịnh trọng nói lời cảm ơn với đám người Thương Hàn Nguyệt.
- Khương Phàm ở bên ngoài hẳn là rất lo lắng, nhưng không có cách mào khác, tin tức của chúng ta không truyền ra được.
Còn ba tháng nữa Thiên Khải bí cảnh mới lại mở ra, các ngươi đi theo chúng ta đi.
Thương Hàn Nguyệt xem chừng Thác Bạt Hoằng sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu như mình không tiếp bọn họ thì rất có thể đám người kia sẽ còn nghĩ hết biện pháp đánh lén.
Nếu đã nhúng tay thì phải phụ trách tới cùng đi.
- Ba tháng, Khương Phàm sẽ điên mất.
Dạ An Nhiên khẽ cắn môi, với những gì nàng hiểu về Khương Phàm, ba tháng rất có thể sẽ để hắn sụp đổ.
Khương Uyển Nhi cũng lo lắng cho ca ca, hận không thể ra ngoài ngay bây giờ.
- Không phải ca ca nói muốn đi đường vòng tới tế đàn khác rời khỏi sao?
Dạ An Nhiên lắc đầu.
- Nơi đó là có thể rời khỏi, nhưng nơi đó lại cách Thiên Khải bí cảnh chúng ta bên này quá xa, vừa đi vừa về khoảng mười vạn dặm.
- Dù sao cũng nhanh hơn ba tháng.
- Không sai, không phải chỉ mười vạn dặm thôi sao, lấy tốc độ Đao Hoàng thì chừng hơn hai mươi ngày.
- Vậy chúng ta đến đó đi.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô lần lượt đồng ý, để Khương Phàm ở bên ngoài xác thực quá đau khổ, khẳng định mỗi ngày đều sẽ lo lắng hãi hùng.
- Ý của ta là...!Muốn những biện pháp khác, có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Dạ An Nhiên nhìn về hướng Thương Hàn Nguyệt.
- Có thể xin mời các vị theo giúp ta lên Long Hổ Đài một lần nữa hay không.

- Ngươi muốn làm gì?
- Lấy danh nghĩa tán tu, khiêu chiến ba vị đệ tử thánh địa, như cách Hồn Thiên thánh địa tính toán Khương Phàm vậy.
Mọi người lập tức sáng mắt lên, đây cũng là ý kiến hay.
Hồn Thiên thánh địa có thể dùng cách này ném Khương Phàm ra, Vô Hồi thánh địa cũng có thể dùng cácg này đưa bọn hắn ra ngoài.
Thương Hàn Nguyệt khẽ nhíu mày, đây đúng là một cách hay, chỉ là...!
Trong suy nghĩ đệ tử bọn hắn thánh địa, Long Hổ Đài là một nơi rất thần thánh, làm như vậy không thể nghi ngờ chính là một sự mạo phạm.
Dạ An Nhiên thỉnh cầu nói.
- Khương Phàm trọng tình nghĩa, ngày khác định sẽ bái phỏng Vô Hồi thánh địa, tự mình nói lời cảm tạ.
- Được, chúng ta sẽ phối hợp một lần.
Tuy nhiên muốn ăn không phải quá dễ, các ngươi cần phải chân chính đánh một trận.
Cũng đừng quá gấp, chờ Hồn Thiên thánh
địa đi xa sau sẽ bắt đầu.
- Cảm ơn! Thật sự cảm ơn các ngươi!
Dạ An Nhiên thở phào một hơi, lại nói.
- Chính ta rời khỏi liền có thể, Uyển Nhi các nàng thì xin nhờ cho các vị.
Thương Hàn Nguyệt gật đầu.
- Cái này yên tâm, Thác Bạt Hoằng còn không đến mức dám đoạt người bên cạnh ta.
Dạ An Nhiên trở lại bên cạnh bọn người Khương Uyển Nhi, thấp giọng nói:
- Các ngươi an toàn, Khương Phàm sẽ an tâm, chúng ta có thể sẽ không ở lại thành Thiên Khải.
Sau khi các ngươi rời khỏi thì theo sát Vô Hồi thánh địa trở về La Phù.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô lần lượt gật đầu.

- Không cần lo lắng cho bọn ta.
Khắp nơi trong Thiên Khải bí cảnh đều là cơ duyên, cố gắng nắm chắc là được.
Dạ An Nhiên mỉm cười, quay người muốn mời bọn người Thương Hàn Nguyệt lên Long Hổ Đài.
Rống rống...!
Tiểu Kim hầu lại đột nhiên ngăn Dạ An Nhiên lại, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ mảnh đất trống trước mặt.
- Thật có lỗi, ta còn chưa kịp nói cảm ơn với các ngươi.
Dạ An Nhiên vội vàng cảm ơn tiểu Kim hầu, nếu như không phải bọn chúng quả quyết ra tay, rất có thể trận hỗn chiến ở Thương Giác sơn còn sẽ tiếp tục một thời gian.
Rống rống...!
Tiểu Kim hầu nắm kéo Dạ An Nhiên đi đến đất trống trước mặt, vạch phá móng vuốt, dùng máu tươi vẽ lên trên mặt đất cái gì đó.
- Nó muốn làm gì?
Đám người không hiểu thấu mà nhìn tiểu Kim hầu.
Rống! Rống! Rống!
Sáu con yêu hầu lông đen phát ra tiếng gào thét hùng hậu chỉnh tề.
- Nó đang vẽ cái gì vậy?
Chu Thanh Thọ kỳ lạ tiến đến phía trước.
- Huyết khế ước?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.