Đan Đại Chí Tôn

Chương 400:




400: Ngươi Làm Gì Đấy


Muội muội bảo bối của hắn lúc ra đời đã mang theo hiện tượng kì dị, khiến cho vạn thú khắp các dãy núi sợ hãi.
Nhất định là tuyệt thế thiên tài, trên dưới thánh địa nhất trí quyết định dùng toàn lực bồi dưỡng.
Kẻ làm ca ca hắn đây đã vui mừng lại chờ mong, ngăn chặn cảnh giới đang đột phá, xông vào Thiên Khải bí cảnh, chính là muốn tìm kiếm cho muội muội một Linh Bảo.
Trước đó liên tiếp phát hiện rất nhiều bảo bối nhưng đều không thỏa mãn.
Cho đến khi nghe nói có Thanh Bằng tuyệt thế rơi xuống, một nửa thi thể, bao gồm cả viên thú nguyên.
Tô Triệt liền nghĩ đến trong thánh địa của bọn hắn còn có một quả trứng Kim Bằng chưa có ấp, nếu như có thể dùng huyết nhục và thú nguyên Thanh Bằng tẩm bổ, nói không chừng có thể nuôi dưỡng ra con non cường đại.
Vừa vặn cho muội muội xem như lễ vật.
- Đại Diễn thánh địa? Ngươi là...!Khế ước giả, Tô Triệt?
Một thanh âm thanh lãnh từ trong rừng rậm truyền đến.
Na Yêu mang theo đệ tử Vô Hồi thánh địa, còn có Chu Thanh Thọ đi ra.
- Ngươi là người phương nào?
Ánh mắt Tô Triệt thâm thúy lại đơn giản chỉ vừa dừng lại trên người bọn người Na Yêu thì đã rõ ràng được thực lực và linh văn của mỗi người.
- Vô Hồi thánh địa, Na Yêu.
Na Yêu khẽ nhíu mày, vậy mà lại đụng phải Tô Triệt, đây chính là thiên tài nổi danh giữa các thánh địa.

Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên đã xông xáo Thiên Khải bí cảnh, trong vài năm đã có tám trận chiến tại Long Hổ Đài, có đến năm lần lưu danh.
Tình huống chiến đấu đều từ Thương Huyền truyền ra các đại thánh địa.
- Đệ tử Vô Hồi thánh địa, hân hạnh.
Tô Triệt khẽ gật đầu, thái độ đối đãi với Vô Hồi thánh địa so với lúc trước đối đầu cùng đám người Thác Bạt Hoằng của Hồn Thiên thánh địa hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù tất cả thánh địa đều là đang bảo vệ một phương, nhưng năm trước sau khi Đại Hoang trước gặp phải kịch biến thì chỉ có Vô Hồi thánh địa đứng lên, nhốt chặt hắc ám Đại Hoang xâm nhập, cũng đã huyết chiến ngàn năm.
Ngàn năm qua, Vô Hồi thánh địa tiêu hao rất lớn, đối với việc khống chế La Phù trên diện rộng cũng yếu bớt, nhưng vẫn một mực không từ Đại Hoang mà lui lại nửa bước.
Phần tư thái này đáng để thiên hạ thánh địa kính trọng.
- Người ở bên trong, ngươi không thể chạm vào!
Na Yêu mặc dù kiêng kị uy danh Tô Triệt nhưng cũng không có nghĩa nàng e ngại cái gì.
Ở giữa các đệ tử Thánh địa cho phép quyết đấu nhưng không cho phép tàn sát lẫn nhau.
Đại Diễn thánh địa xác thực rất mạnh, Vô Hồi thánh địa cũng không kém.
- Hắn là người của Vô Hồi thánh địa?
- Không phải.
- Vậy thì không quan hệ gì tới ngươi.
- Tô Triệt ngươi cũng được coi là thiên tài Thương Huyền thánh địa mà mọi người đều biết, tại Thiên Khải bí cảnh trắng trợn cướp đoạt Bảo vật, nếu truyền đi sợ là sẽ bị người khác cười nhạo.
Ngươi muốn thú nguyên trong tay hắn, vậy thì chờ hắn đột phá, cùng hắn đọ sức.
- Hắn còn chưa đủ tư cách.
- Ngươi đã đến ngũ trọng thiên đỉnh phong, hắn mới bắt đầu tứ trọng thiên, thực lực là không ngang nhau, nhưng ngươi có thể dùng những phương thức khác.
Ví dụ như ngươi đánh hắn một quyền, đánh không chết, ngươi đi, đánh chết, cái gì cũng đều thuộc về ngươi.
Chu Thanh Thọ vừa muốn cảm kích ca ngợi Na Yêu, kết quả lại bị nàng một câu tiếp theo k1ch thích đến trợn trắng mắt.
Tiểu cô nương này sao lại có chút giống cô cô Khương Tuyền của Khương Phàm vậy, cả nói chuyện hay làm việc đều mạnh mẽ như thế.
- Ta không chơi, cũng sẽ không dùng trò chơi đến quyết định thứ ta muốn.
Tô Triệt bất vi sở động(*), nhắc nhở Dạ An Nhiên lần nữa:
(*) Không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, không bị thuyết phục, không có động tĩnh.
- Thú nguyên, là tình thế bắt buộc của ta.
Ngươi có thể đưa bất kỳ điều kiện gì, dù là điều kiện cao hơn viên thú nguyên Thanh Bằng này.
- Thú nguyên không phải của ta, ngươi có thể đợi Đường Diễm ra rồi hỏi lại.
Dạ An Nhiên nhìn Na Yêu trước mặt, thể hiện hơi kinh ngạc, công tử văn nhã phía sau nàng kia là...!Chu Thanh Thọ?
Chu Thanh Thọ trừng mắt nhìn nàng, xem như là chào hỏi.
Bây giờ còn chưa thuận tiện ở ngay trước mặt đông đảo thí luyện giả trực tiếp cho thấy thân phận, như thế chẳng khác nào khiến mọi người biết bọn người Khương Phàm đến từ La Phù sơn mạch.
- Vô Hồi thánh địa cô nương, không nên nhúng tay.
Hôm nay ta chỉ cần thú nguyên, sẽ không dễ dàng làm tổn thương ai.
Tô Triệt nhắc nhở Na Yêu, không cần nhiều xen vào chuyện bao đồng.
- Đừng xúc động, ta thấy người ta rất có thành ý.
Chờ Khương Phàm đột phá, để hắn đến trả lời.
Chu Thanh Thọ lặng lẽ nhắc nhở Na Yêu.
Hai giờ sau đó, Khương Phàm hoàn toàn luyện hóa xong hạt sen Địa Tâm Hỏa Liên, cảnh giới thuận lợi bước vào Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên.
Giống như Đan Hoàng nói vậy, hoàn toàn thay đổi.
Từ huyết nhục đến xương cốt đều hiện ra tia sáng, như là vừa từ bên trong Kim Thân Dịch đi ra, toàn thân khuấy động mênh mông lực lượng.
Kinh mạch khỏe mạnh cường tráng, linh văn cường thịnh, linh nguyên trong khí hải đều giống như càng chân thực càng cường đại hơn chút.

Nhất là khí hải, đã phát triển hơn hai lần, quy mô
tương đương với những võ giả Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên khác.
Khương Phàm phấn chấn, kích động, có thể rõ ràng cảm giác được mình đã không giống với lúc trước.
- Tô Triệt?
Khương Phàm còn chưa kịp kiểm tra thân thể thì đã nhận ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
- Ta muốn thú nguyên trong tay ngươi.
Tô Triệt đứng ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng, ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm trong hẻm núi.
Khương Phàm đi ra khỏi hẻm núi, quét mắt nhìn xung quanh, ý định là quan sát tình huống, không nghĩ tới lại nhìn thấy Chu Thanh Thọ.
Chu Thanh Thọ lặng lẽ chỉ chỉ Na Yêu bên cạnh, ý là đây là đệ tử của Vô Hồi thánh địa.
Gia hỏa này bị bắt lại rồi sao?!
Khương Phàm trở nên đau đầu.
Chu Thanh Thọ chú ý thấy Khương Phàm nhăn mày lại, lập tức dọc theo dáng người Na Yêu tìm kiếm ngón tay, ý là thấy dáng người tiểu nương tử này nóng bỏng cỡ nào.
Khương Phàm hiểu rõ, gia hỏa này tạm thời không có gì nguy hiểm.
- Ngươi làm gì đấy?.

401: Thánh Huyết Đổi Thú Nguyên


Lỗ tai dài nhỏ của Na Yêu khẽ động, quay đầu nhìn Chu Thanh Thọ.
- Ta thế nào?
- Hô hấp ngươi vừa rồi đột nhiên dồn dập, muốn chạy trốn sao?
Chu Thanh Thọ bỗng nhiên cứng đờ, ta còn không có chú ý đến mình có hô hấp dồn dập, tai thỏ tinh như vậy sao?
- Thú nguyên là đang trên tay của ta.
Khương Phàm đụng đụng Dạ An Nhiên bên cạnh, chỉ chỉ vào thanh đồng tiểu tháp của mình.
Dạ An Nhiên tản ra linh lực, đi đến cạnh Khương Phàm, sau một khắc, nàng bất chợt bị thanh quang nồng đậm bao phủ, sau đó được thu vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Đao Hoàng gáy to, chở Khương Phàm nhảy vọt lên tới phía trước Kim Sí Đại Bằng.
Đao Hoàng giương cánh bảy tám mét, đầu rắn dữ tợn, nhìn Kim Sí Đại Bằng rít gào.
Mặc dù thừa nhận áp lực huyết mạch cường thịnh, nhưng nó cũng không lùi bước, con mắt tinh hồng gắt gao nhìn chằm chằm Kim Bằng, vĩ đao hiện ra cường quang hừng hực.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Kim Sí Đại Bằng nói tiếng người, vỗ cánh gáy to, kim quang ngập trời, uy thế kinh khủng cuồn cuộn cả trời cao, bao phủ khắp các dãy núi.
Số lượng lớn mãnh thú run lẩy bẩy, không phải đang kiếm chỗ nấp thì chính là hốt hoảng rút đi.
- Ngươi đang khi dễ nó không biết nói chuyện?
Khương Phàm gánh vác được uy thế của Kim Sí Đại Bằng, trực tiếp giằng co với Tô Triệt.
- Hướng đông mười lăm dặm, có một sơn động bí ẩn, là lối vào hầm đá của yêu hầu. Nếu như ngươi không rõ hầm đá yêu hầu là cái gì, có thể tùy tiện hỏi thăm một chút. Sở dĩ ta ở chỗ này bế quan là bởi vì ta tùy thời có thể thoát thân. Mà cửa ra vào hầm đá yêu hầu có rất nhiều, ta chỉ cần đi đến đó, ngươi cũng đừng nghĩ lại tìm được ta. Ta nói lời này có ý là, ta không sợ ngươi, ngươi không uy hiếp được ta.
Những người thí luyện trong rừng rậm hai mặt nhìn nhau, cũng không phải là bởi vì 'Đường Diễm' nhắc đến hầm đá yêu hầu, mà là kinh ngạc 'Đường Diễm' vậy mà lại có thể trực tiếp đối kháng như thế.
Đây chính là thiên tài thánh địa vang danh thiên hạ, đây chính là siêu cấp anh tài cưỡi Kim Sí Đại Bằng.

Những người khác bị yêu cầu này nọ, có kẻ nào không phải ngoan ngoãn dâng lên, cái tên 'Đường Diễm' này thật đúng là quá ngưu bức rồi.
Đây không phải là làm bộ không sợ, phụ mẫu nó, đây quả thật là không sợ.
- Mười lăm dặm, ngươi đánh giá cao mình rồi, ta có thể để ngươi lập tức nằm nhoài tại nơi này.
Tô Triệt nhìn thiếu niên trước mặt thật sâu, hắn không có tức giận, ngược lại cảm giác có ý tứ.
Đừng nói người bên ngoài thánh địa, xem như những thiên tài trong thánh địa kia, đều không có ai dám ở trước mặt hắn cường ngạnh như vậy.
- Ngươi cũng đánh giá cao mình rồi, mười lăm dặm với ta mà nói cũng không khó.
Dực văn sau lưng Khương Phàm nhúc nhích, đầu tiên là đâm ra cốt thứ, tiếp đó là chấn mở hỏa diễm mãnh liệt.
Nhiệt độ liệt diễm so với trước đó càng cường thịnh hơn rất rất nhiều, không gian cũng đều bị nướng đến vặn vẹo, càng tràn ngập uy thế phi phàm. Hai tay biến thành móng vuốt tráng kiện, bên trái cuồn cuộn liệt diễm, một tòa đỉnh lô đẹp đẽ lơ lửng, tràn ngập uy thế cường đại giống như thiên nhạc, vuốt phải là tàn đao tranh minh, đao khí màu tím cùng liệt diễm giao hòa, khuấy động uy thế khai sơn liệt địa.
Khương Phàm cường thế giằng co với Tô Triệt, cuồn cuộn liệt diễm mơ hồ như muốn hình thành hình dáng Chu Tước ở xung quanh.
Hai mắt giống như vòng xoáy của Kim Sí Đại Bằng gắt gao tiếp cận thiếu niên trước mặt, vậy mà lại cảm nhận được uy hiếp.
- Thánh phẩm Thú linh văn! Linh văn của ngươi là loài chim gì?
Tô Triệt kinh ngạc nhìn trước mặt thiếu niên này thay đổi, cũng lưu ý đến vũ khí bên trong móng vuốt.
Những người thí luyện cũng hơi có phản ứng, vừa kinh sợ vừa nghi ngờ nhìn đến thiếu niên ở giữa không trung kia, trong đầu lại lần nữa có nghi vấn, hắn thật sự là người bình thường của một thế lực bình thường sao? Nhưng sao lại không thể tin được chứ?
Na Yêu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, trước đó chỉ là nghe nói Khương Phàm 'Có chút mạnh' 'Có chút dã', nhưng thân ở thánh địa nên luôn luôn không tự chủ được mà đem những cường giả bên ngoài được xem là mạnh kia 'Giảm xuống nhất đẳng'.
Không nghĩ tới Khương Phàm lại có khí thế cường thịnh như vậy.
- Chúng ta không phải là bằng hữu, nhưng hình như cũng không cần trở thành là kẻ địch, không cần phải nói kỹ càng như vậy. Ngươi muốn thú nguyên, ta có thể cho.
- Ồ? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn cùng ta đọ sức.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, ta không sợ ngươi, ta nguyện ý đem thú nguyên cho ngươi, đơn giản là bởi vì ngươi so với những đệ tử thánh địa ta gặp phải đây còn có thể nhìn ra là con người.

- Ha ha... có thể nhìn ra là con người? Đây coi như là đánh giá cao nhất mà ngươi cho thánh địa đệ tử rồi?
Tô Triệt cũng nhịn không được cười, tiểu gia hỏa này quả thật có chút ý tứ.
- Ta muốn năm giọt thánh huyết!
Khương Phàm mới mở miệng, rất nhiều thí luyện giả phía dưới đều suýt chút nữa cắn được đầu lưỡi, trừng to mắt nhìn lên bầu trời.
Đây là muốn điều kiện?
Cái này… con mẹ nó… là đang doạ dẫm sao!
- Năm giọt? Hắn mở miệng được thật sao?!
Na Yêu đều không còn gì để nói, một giọt thánh huyết cũng có thể làm cho cường giả các phương tranh đến điên cuồng, đi đâu tìm năm giọt!
- Ta chỗ này chỉ có ba giọt.
Tô Triệt lấy ra một cái hộp gấm, bên trong lẳng lặng nằm đó ba cái bình ngọc, trong mỗi cái bình ngọc đều là tinh ngọc thánh huyết.
- Có thật sao??
Trong rừng rậm rối loạn tưng bừng, ánh mắt rất nhiều người đều đỏ lên.
Không hổ là nam tử cưỡi Kim Bằng, vậy mà lại có thể sưu tập được ba giọt.
Khương Phàm cũng thật bất ngờ, vậy mà lại thật có.
Ngươi lấy được thi thể Thanh Bằng sao?
- Lấy được.
- Vậy ngươi hẳn là rất rõ ràng giá trị của viên thú nguyên này, ta muốn năm giọt, không đủ.
- Thánh huyết có thể ngộ nhưng không thể cầu, ta ở Thiên Khải bí cảnh tìm một trăm ngày, mới tìm được ba giọt.


402: Nữ Vương Nhà Ta


Ba giọt thánh huyết trong tay Tô Triệt là hắn cho chuẩn bị muội muội bảo bối kia.
- Ta muốn năm giọt, một giọt cũng không thể thiếu. Ngươi có thể lại đi tìm, tìm được tới đổi, ta chờ ngươi.
Khương Phàm không khách khí, vốn định cò kè mặc cả, có thể muốn cái ba giọt cũng không tệ rồi, không nghĩ tới hắn có ba giọt, vậy thì cứ kiên trì năm giọt đi.
Chu Thanh Thọ, Tiêu Phượng Ngô, Yến Khinh Vũ, Khương Uyển Nhi, còn có Cổ La, người người đều có phần.
Mặc dù thú nguyên Thanh Bằng cường đại, nhưng lại có chút quá cường đại, cảnh giới Yến Khinh Vũ bây giờ chưa hẳn có thể hàng phục được, còn không bằng dùng thánh huyết cải thiện thể chất, kích phát tiềm lực.
Tô Triệt nắm chặt hộp gấm, thánh huyết rất quý giá, không chỉ có thể điều trị thân thể mà còn cải thiện thể chất, thậm chí là luyện đan, đều là vật liệu thượng đẳng.
Nhưng muội muội vừa ra đời, thánh huyết cũng không dùng ngay được, thú nguyên Thanh Bằng lại có thể tẩm bổ quả trứng Thanh Bằng kia.
- Một tháng sau, ta sẽ tìm đến ngươi, giữ thú nguyên Thanh Bằng cho ta.
Tô Triệt mang theo Kim Sí Đại Bằng bay lên không vài trăm mét, rất nhanh đã biến mất vào trong tầng mây.
- Đồng ý thật sao?
- Năm giọt thánh huyết đó!
Trong rừng rậm lại phát ra một trận thổn thức.
Cao thủ!
Ngưu bức thật!
Vậy mà thật muốn dùng năm giọt thánh huyết làm điều kiện.
Khương Phàm nhìn Na Yêu phía dưới, chỉ chỉ về phía trước.
Khương Phàm, Dạ An Nhiên, Đao Hoàng ở trong u cốc ngoài hơn hai mươi dặm chờ Na Yêu đến.
- Thả bằng hữu của ta ra, ta thay hắn nói lời xin lỗi.
Khương Phàm rất bất đắc dĩ, chỉ mong Chu Thanh Thọ không làm chuyện quá đáng con gái nhà người ta.
- Hắn là người của ta.
Na Yêu nhìn nháy mắt Chu Thanh Thọ.
- Các ngươi... Ở cùng nhau?
Khương Phàm và Dạ An Nhiên hơi kinh ngạc, cái tên này lại có thể hàng phục được cô nương thánh địa.
Cái miệng nước tắm này, uống quá đáng giá.
- Đừng hiểu lầm, hắn là nô của ta.
Na Yêu nhìn chằm chằm Chu Thanh Thọ:
- Nói chuyện đi.
Chu Thanh Thọ lúng túng nhếch nhếch miệng, đi đến phía trước:
- Đây là ta... Nữ vương bát…
Na Yêu khẽ giật mình, một chân đạp tới:
- Ngươi nói lại cho ta nghe?

- Không cần cứ kích động như thế! Không phải đã nói sao? Ở trước mặt người ngoài đều chừa chút mặt mũi cho nhau, không thể gọi là chủ nhân, sau đó chính ngươi nói phải gọi nữ vương bát.
Chu Thanh Thọ cau mày, sờ cái mông, Ngọc Thỏ linh văn không phải hẳn là rất dịu dàng sao?
- Ta nói... Ta nói chính là Nữ Vương!
- Đúng vậy mà, nữ vương bát.
- Ngươi cố ý?
- Thế nào?
- Ta nói chính là, Nữ Vương! Nữ Vương! Phía sau đó là... có phải trí thông minh của ngươi có vấn đề hay không?
- Nữ Vương? Không có... Bát?
Chu Thanh Thọ cũng sửng sốt một chút, xấu hổ cười nói:
- Ta còn nghĩ có ý là trường thọ.
- Ngươi...
Na Yêu có chút run run.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa đều méo mặt, gia hỏa này nếu không phải cố ý, thật sự chính là đầu hắn có vấn đề.
Khương Phàm Dạ và An Nhiên đều dở khóc dở cười.
Nữ vương bát?
Thật không thể nào nghĩ được như hắn cả.
Chu Thanh Thọ ho nhẹ vài tiếng:
- Giới thiệu lần nữa một chút, đây là Nữ Vương nhà ta.
Khương Phàm nói với Na Yêu:
- Hắn quả là đã mạo phạm ngươi, nhưng biến thành nô lệ có phải có chút quá mức hay không?
Na Yêu nói:
- Chính hắn nguyện ý, tám năm, không nhiều.
Chu Thanh Thọ cũng gật đầu:
- Ta là tự nguyện, ta muốn phụng dưỡng Nữ Vương nhà ta tám năm.
Hả? Nữ Vương tám năm... Nữ Vương tám... Năm? Nữ vương bát...
Sắc mặt Na Yêu hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm cái ót Chu Thanh Thọ:
- Ngươi đang nói cái gì?
- Ta muốn cùng Nữ Vương nhà ta về Vô Hồi thánh địa, ta phải phụng dưỡng Nữ Vương nhà ta thật tốt... Khụ khụ, tám năm!
Chu Thanh Thọ dùng sức ho khan, tách câu ra.
Đệ tử Vô Hồi thánh địa đen mặt lắc đầu, bỗng nhiên hối hận vì đã thu gia hỏa này, nhìn phong độ nhẹ nhàng, bộ dáng tuấn tú, không nghĩ tới lại là một kẻ ngu.
- Ngươi xác định?

Khương Phàm quái dị nhìn Chu Thanh Thọ, đây là bị uy hiếp, hay là thật?
- Vạn lần là sự thật! Ta quyết định!
Chu Thanh Thọ quyết định, nhân sinh gặp một nữ tử đầu tiên, không chỉ dáng dấp mỹ lệ, thiên phú đủ cao, phương thức theo đuổi càng phải đặc biệt.
Nô lệ xoay người, hàng Nữ Vương?
Ha ha!
Thoải mái!!
K1ch thích!!!
- Ta hỏi lần nữa, ngươi xác định?
Khương Phàm nhìn thẳng mắt Chu Thanh Thọ, xác định không phải là bị uy hiếp.
- Không cần lo lắng cho ta, không phải cô cô Khương Tuyền của ngươi đang ở tại thánh địa sao, có nàng bảo bọc, Nữ Vương nhà ta sẽ không khi dễ ta.
Chu Thanh Thọ cũng không ngốc, dám vào thánh địa chủ yếu là bởi vì nơi đó 'Có người'.
- Chiếu cố huynh đệ của ta thật tốt, hắn có thể làm nô của ngươi, nhưng nếu như ngươi thật coi hắn là nô dịch thì ta không nguyện ý.
Khương Phàm lắc đầu, tùy hắn vậy.
- Hắn chỉ cần trung thành bảo vệ, ta sẽ không bạc đãi hắn. Ngược lại là ngươi, chuẩn bị làm thế nào?
Na Yêu là đệ tử thân truyền của Khương Tuyền, rất rõ ràng địa vị của Khương Phàm ở trong lòng sư tôn. Nếu gặp, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Ngươi nói Ly Hỏa thánh địa, hay là Hồn Thiên thánh địa?
- Cả hai.
- Tùy cơ ứng biến đi.
Na Yêu đưa ánh mắt quái dị nhìn hắn:
- Ngươi thật không sợ?
- Mới mười ba ~ mười bốn tuổi cả cái này cũng sợ, vậy ta còn đi lên phía trước thế nào được? Trước hai mươi tuổi, tinh thần thanh xuân phấn chấn, không sợ hãi.
Na Yêu lại á khẩu không trả lời được, không hổ là người của Khương gia, từ trong lòng đều lộ ra khí phách.
Khương Phàm nói với Chu Thanh Thọ:
- Tìm đủ những người khác, chuẩn bị nghênh đón thánh huyết, một người một giọt.
Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng, toàn thân nhấc lên nhiệt huyết:
- Ta cũng có phần?
- Năm người, một người một giọt.
- Thật tốt!! Ha ha!! Bạn chí cốt!!
Chu Thanh Thọ kích động kêu to, thánh huyết đó, nói cho liền cho?
- Thời gian một tháng.
Khương Phàm mang theo Dạ An Nhiên muốn rời khỏi, bỗng nhiên Na Yêu gọi bọn họ lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.