Đan Đại Chí Tôn

Chương 382: Bắt Sống





Dạ An Nhiên cũng có chút sợ hãi thán phục lực lượng của Phong Linh Chú, nàng trực tiếp hấp thu năng lượng bên trong thú nguyên, lại như mang theo một chút uy thế của Thanh Bằng.
Một kích này, hoàn toàn có thể đạt tới tứ trọng thiên.
- Tán!!
Dạ An Nhiên lập tức tản ra toàn bộ Phong Linh Chú bao quanh thú nguyên Thanh Bằng, thả ra xung quanh bên ngoài.
Ầm ầm...!
Hơn mười đạo Phong Linh Chú giống như mười mấy con Thanh Bằng đang vỗ cánh, mang theo cuồng phong mãnh liệt xoáy nát núi đá, xé rách cây rừng!
Cuồng phong bạo động một phạm vi hơn năm trăm mét.
Không chỉ khiến nam tử Băng tinh lần nữa bị tung bay, ngay cả Nam tử Kim Sư ngũ trọng thiên cũng đều bị cuốn đi về nơi xa.
Cùng lúc đó, Khương Phàm kéo lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tựa như đang kéo lấy một vầng mặt trời hung hăng đánh tới phía bát ngọc.
- Khương Phàm, ngươi đừng vọng tưởng!
Hoa Vị Ương hét lớn, quả quyết bỏ Đao Hoàng ra, nhanh chóng nắm bát ngọc trong tay lao tới phía Khương Phàm cùng đỉnh lô, muốn thu sạch bọn hắn.
Nhưng, nàng đã đánh giá cao bát ngọc của mình.
Mặc dù uy lực bát ngọc quả thực rất lớn, nhưng đỉnh lô lại là càng mạnh hơn.
Một tiếng vang vọng kịch liệt long trời lở đất, bát ngọc bị hung hăng đụng bay ra ngoài.

Khí tức thôn phệ bị mất khống chế, từ bên trong vẩy ra số lượng lớn tia sáng.
Trong chốc lát, tia sáng lại biến thành thủy triều lao nhanh, che phủ hơn mười dặm bầu trời, từ mấy trăm mét trên không hung hăng ép về rừng rậm hỗn loạn phía dưới.
- Mẹ ơi...!
Đám người phía dưới bỗng nhiên biến sắc.
Ầm ầm!
Ngọn núi lay động, mặt đất oanh minh, vô số cây rừng bị va chạm nặng nề đè sập xuống.
Một trận vang động kinh thiên động địa để cho các cường giả, mãnh thú trong phạm vi ba mươi đến năm mươi dặm đều nhao nhao chú ý tới.
Khương Phàm cũng đều khiếp sợ uy lực của chiếc bát ngọc này, chỉ là chấn động rớt xuống một tia sáng vậy mà hình thành thủy triều với quy mô thế này.
Bên trong thật chẳng lẽ có chứa một đại dương mênh mông?
Nhưng, trong lúc Khương Phàm đang thán phục thì phía dưới, Đao Hoàng, Dạ An Nhiên, cùng bọn người Hoa Vị Ương đều bị thủy triều rơi xuống hung hăng nuốt hết.
Trận thủy triều này lớn bao nhiêu thì uy lực va chạm hung ác bấy nhiêu.
- Nơi đó đang xảy ra chuyện gì?
Bọn người Diêm Lâu liên tiếp từ các nơi ẩn thân xuất hiện ngắm nhìn triều cường nơi xa nuốt hết cả dãy núi.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống ngồi xổm ở đỉnh núi, ánh mắt bén nhọn vẫn đang nhìn thủy triều tán loạn.
Oanh!!
Nam tử Kim sư lao ra thủy triều đầu tiên, nhanh chóng bắt lấy cái cây đang trôi nổi bên cạnh kịch liệt th ở dốc.
Khương Phàm không để ý đến hắn, bởi vì ngay cách đó một nam tử khác không xa, Đao Hoàng máu me khắp người đang vọt ra.
Tiểu gia hỏa đã thực sự bị chọc giận!
Sỉ nhục! Sỉ nhục!
Con mắt đỏ hồng của nó tập trung vào nam tử Kim sư, nó vỗ cánh gáy to, kéo lấy vĩ đao thật dài bổ nhào qua.
Ánh sáng trên vĩ đao càng ngày càng hừng hực, như có thể hòa tan được không gian, từng luồng từng luồng hồng quang bắt đầu từ phần đuôi theo thứ tự kéo về phía trước, lướt qua mỗi một phiến lân giáp thẳng đến trên đầu nó.
Rống!!
Nam tử Kim sư thuận theo cây cối lẻn đến trên núi đá phía trước, hắn nhìn về phía Đao Hoàng phát ra tiếng gầm thét.
Đao Hoàng gào thét phóng tới, một cỗ liệt diễm phun ra ngoài đánh thẳng tới nam tử Kim sư.
Từng sợi lông tóc trên nam tử Kim sư đều dựng thẳng, trong chốc lát đã kích phát ra mấy trăm cây, từng chiếc như kiếm cứng cỏi, bắn lên trời cao, chặn đánh liệt diễm đang đập vào mặt.
Ầm ầm!!
Liệt diễm bôn tập(*), nhiệt độ kinh người, tình thế lại càng mãnh liệt.

(*) Tập kích thật lớn.
Nam tử Kim sư kiêu ngạo cho rằng lông tóc cứng cáp của mình có thể tiêu diệt được đòn tấn công kia.
- Cái gì?
Nam tử quá sợ hãi, hắn vội vàng nâng móng vuốt lên chặn đánh, cùng với âm thanh oanh minh mãnh liệt, thân thể lập tức mất khống chế mà ngã lại xuống dưới thủy triều.
Đao Hoàng tiếp tục bổ nhào tới, vĩ đao bạo tạc chém về phía nam tử kia.
- Một con Yêu Xà nho nhỏ cũng dám khiêu chiến ta?
Nam tử gầm thét, móng vuốt tráng kiện nở rộ tia sáng khuấy động lực bạo tạc mạnh mẽ.
Hắn là ngũ phẩm Thú linh văn, có thể so với thiên tài lục phẩm linh văn.
Hắn là ngũ trọng thiên, móng vuốt có thể đập nát núi đá.
Keng!
Phốc phốc!
Vĩ đao phách trảm rạch móng vuốt nam tử ra.
- Aaa… !!
Nam tử gào lên đau đớn, khó có thể tin được mà nhìn hai nửa móng vuốt của mình, đây chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của Kim Sư thú văn cơ mà.
- Coi chừng!
Một tên nam tử lôi văn mới vừa từ nơi xa xông ra, lo lắng hô to.
Sau khi đánh một kích, Đao Hoàng lại bay lên, vĩ đao lần nữa trảm mạnh, giống như là một tia kinh lôi màu đỏ từ trên trời giáng xuống đánh thẳng đến mặt nam tử.
Nam tử lập tức muốn né tránh, nhưng nam tử Lôi văn bảo coi chừng không phải Đao Hoàng, mà là...!
Phía sau cách đó không xa, Dạ An Nhiên đứng ở trong tán cây tươi tốt, theo cây cối trôi nổi mà nàng đã nhanh chóng tới gần.

Bia đá phát sáng ở sau lưng, tràn ngập cổ lão lại thần bí đầy khí thế.
Dạ An Nhiên nhanh chóng ký kết ra tự phù cổ lão, sau một tiếng quát, chữ cổ nhanh chóng to lên, xuyên thấu qua bia đá, cướp đoạt mênh mông nguyên lực ở xung quanh.
Thủy nguyên lực, Phong nguyên lực, Lôi nguyên lực các loại mãnh liệt kéo tới.
Chữ cổ nổ tung, hóa thành hình người dẫn dắt năng lượng mãnh liệt bạo tạc về phía trước.
Nam tử Kim sư vừa rồi muốn chìm xuống mặt nước, chữ cổ đã lao thẳng đến mặt hồ, lập tức nổ mạnh tạo ra thủy triều dâng lên mạnh mẽ, nam tử bị nhấc lên về phía đối diện.
Xong!!
Trong lòng nam tử Kim sư hoảng hốt, vĩ đao vừa vặn từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã chém đầu hắn.
Đao Hoàng lướt qua mặt nước, phóng tới chỗ Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên mang theo bia đá và thú nguyên, thuận thế phóng lên trên thân Đao Hoàng, ánh mắt sáng tỏ khóa chặt tên nam tử lôi văn kia.
- Một tên cũng không để lại, giết!
Tê!!
Đao Hoàng rít gào, lân giáp toàn thân đều nổi lên ánh hồng, tốc độ càng nhanh đến cực hạn.
Dạ An Nhiên không ngừng ngưng tụ Phong linh văn bao quanh thú nguyên Thanh Bằng, cuồng phong mạnh mẽ gào thét..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.