Đan Đại Chí Tôn

Chương 337: Gọi Tỷ Tỷ Cứu Ngươi Đi





- Tỷ tỷ ngươi đang ở trên trời, gọi đi!!
Khương Phàm đưa chân đạp Hoa Vị Lạc xuống.
Hoa Vị Lạc bị nước sông lao nhanh cuốn đi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
- Ngươi là...!Khương Phàm?
- Gọi tỷ tỷ ngươi! Tỷ tỷ ngươi đang ở trên trời tìm ngươi!
Khương Phàm thúc giục, cũng lấy ra Liệt Dương Cung đã lâu không dùng qua.
- Tỷ tỷ...!
Hoa Vị Lạc lo lắng hô to.
Ta sắp được cứu rồi sao?
Ta sắp được cứu rồi sao?!
- Tỷ tỷ! Ta ở đây!! Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu!
Hoa Vị Lạc điên cuồng đập nước sông, cố gắng tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ.
Khương Phàm nắm chặt Liệt Dương Cung, cướp đoạt Hỏa nguyên lực ở xung quanh, ngưng tụ đến Tụ Linh Trận, kích thích cực phẩm Hỏa Tinh Thạch phía trên.
Hỏa thương thoát cung nổ bắn ra, kéo theo liệt diễm cuồn cuộn bắn về phía Hoa Vị Lạc đang chập trùng lên xuống.
- Ta...!
Sắc mặt Hoa Vị Lạc đại biến, vội vã lao vào trong nước sông.
Bành!!
Hỏa thương xuyên qua mặt nước lao thẳng đến Hoa Vị Lạc, ngay sau đó cuồn cuộn liệt diễm va chạm mặt sông.
Một tiếng vang thật lớn, liệt diễm bốc thẳng lên bầu trời chiếu sáng cả rừng rậm giữa chạng vạng tối.

- Tỷ tỷ...!Cứu ta...!tên điên Khương Phàm kia muốn giết ta.
Hoa Vị Lạc bị nổ đến thân thể đều mơ hồ, hắn chật vật xông ra khỏi mặt nước.
- Vị Lạc? Hắn còn sống! Vị Lạc còn sống! Tiền bối, nhanh nhanh nhanh, nơi đó.
Hoa Vị Ương lo lắng thúc giục.
- Tiền bối, cứu đệ đệ ta trước.
Hoa Vị Yêu cũng không lo được phải đuổi theo Khương Phàm.
- Muốn tách khỏi chúng ta? Ha ha, tiểu gia hỏa quả nhiên rất xảo quyệt.
Lão nhân kia cũng không thèm để ý, ra hiệu Thị Huyết Yêu Bức cứu người trước.
Khương Phàm chạy vào rừng rậm, nhanh chóng thoát khỏi.
Mặc dù đã ném Hoa Vị Lạc đi thì khá đáng tiếc, nhưng chí ít cũng có thể tách khỏi con đại yêu kia và huynh muội nhà họ Hoa.
Đám người này quá mạnh, hắn không phải là đối thủ.
Nửa giờ sau, khi bóng tối bao trùm cả rừng rậm, Khương Phàm rốt cuộc cũng dừng lại nghỉ ngơi một chút, quay đầu nhìn lại thì đã thấy con Yêu Bức to lớn kia lại xuất hiện trong tầm mắt, đang nhanh chóng tới gần phía hắn.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát!!
Tiếng Hoa Vị Yêu tức giận quanh quẩn giữa bầu trời đêm.
Chờ tới khi bắt được Khương Phàm, hắn muốn trước tiên phải nhốt Khương Phàm vào trong huyễn cảnh, tra tấn ba ngày, năm ngày.
- Bắt hắn lại, bắt sống.
Hoa Vị Lạc mệt mỏi thở hổn hển, trong khoảng thời gian này với hắn mà nói quả thực là dày vò.
Cuối cùng cũng đều đã quỳ gối trong thiết lao dập đầu những vẫn không thấy Khương Phàm có phản ứng gì.
Không nghĩ tới hắn lại có thể còn sống đi ra.
Hắn muốn báo thù, hắn muốn hung hăng tra tấn Khương Phàm.
Thị Huyết Yêu Bức đột nhiên lao xuống, giảm xuống độ cao ba trăm mét, lướt qua trên rừng rậm.
Một tiếng sóng âm chói tai như cơn lốc xông vào mảnh rừng.
Cây rừng vỡ nát, bụi đất tung bay, dọn sach ra một con đường dài hơn trăm mét.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm phóng tới trong rừng rậm, không ngừng kiểm tra thân thể, chẳng lẽ đã lưu lại vết tích rồi?
- Con hung vật kia hẳn là Thị Huyết Yêu Bức, nó vô cùng mẫn cảm với huyết dịch.

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ta trốn không thoát sao?
Sắc mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, thế này thì làm sao hất ra?
Chẳng lẽ lại phải đổ máu?
- Đúng rồi!
Khương Phàm đột nhiên nhớ tới tiểu xà trong thanh đồng tiểu tháp.
Nuôi rắn trăm ngày, dùng rắn nhất thời.
Tiểu gia hỏa này cũng nên phát huy tác dụng.
Trong góc Thanh đồng tiểu tháp, tiểu xà đang nằm ngáy o o.
Mấy trăm mảnh hài cốt Dực Long đều biến thành tro cốt, phủ kín một chỗ, toàn bộ long khí đều tiến vào thân thể tiểu xà.
Tiểu xà giống như đang ngủ đông, ngủ rất say, nhưng hình thể đang không ngừng phát sinh thay đổi.
Nó bây giờ đã trưởng thành dài đến sáu thước, lân phiến đen kịt cứng rắn, hiện ra ý lạnh khiếp người.
Hai cái cánh cũng giống như là long dực (cánh rồng), hai bên trải rộng ra cũng chừng năm mét, cũng bao trùm lấy vảy dày đặc.
Biến hoá kinh người nhất chính là đuôi của nó, hoàn toàn đã trở thành trường đao, dài đến một mét, sắc bén thấu xương, tinh hồng như máu, cho dù ngủ thiếp đi nhưng nó cũng đang chậm rãi chuyển động.
- Đừng ngủ nữa! Đi ra phối hợp với ta một chút!!
Khương Phàm gọi tiểu xà, sau khi nhìn ra xa bốn chỗ liền xông về hẻm núi tĩnh mịch phía trước.
Sau đó không lâu, Khương Phàm từ nơi đó xông ra ngoài, huy động hỏa dực xông về bầu trời đêm.
Tiểu xà lung lay cái đầu còn đang mê man, sau đó đôi mắt đỏ sáng như đèn lồng tập trung vào Thị Huyết Yêu Bức đang nhanh chóng tới gần ở hư không nơi xa.
- Ở nơi đó!
Huynh muội Hoa Vị Yêu trăm miệng một lời, con mắt sáng rực trong màn đêm.
Tiểu tử này rốt cuộc cũng đi ra.

Ngươi còn chạy vào nơi đó.
- Muốn so tốc độ của Yêu Bức sao? Ha ha! Vậy để chúng ta tới xem xem, Thánh phẩm hỏa dực này có thể nhanh thế nào.
Lão nhân mặc hắc bào cười lạnh.
Yêu Bức nhìn chằm chằm ánh lửa màu vàng phương xa, nó nhấc lên cuồng phong mãnh liệt đuổi theo.
Mặc dù tốc độ của Khương Phàm rất nhanh nhưng làm sao có thể là đối thủ của con đại yêu này.
Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn.
Ba ngàn mét...!Hai ngàn mét...!Mấy trăm mét...!
Ánh mắt Yêu Bức lộ ra hung quang, toàn thân căng cứng, nó lập tức muốn phát ra sóng âm, phun chết con ruồi này.
- Bắt sống!
Ngữ khí của lão nhân mặc hắc bào trầm xuống, Yêu Bức lập tức thu liễm sóng âm, lao thẳng tới Khương Phàm.
- Nhanh nhanh nhanh, lại nhanh nữa lên.
Khương Phàm kích thích linh văn, dùng tốc độ cao nhất thúc giục hỏa dực, tốc độ đã tăng lên nhiều lần, thế nhưng Yêu Bức vẫn còn đang nhanh chóng tới gần.
Cả hai chênh lệch quá lớn.
- Khương Phàm! Ngươi cũng có hôm nay sao?! Đường đường Thánh linh văn, chỉ biết chạy trốn sao? Phách lối của ngươi đâu rồi? Ngươi dám một thân một mình xâm nhập Tây Cương, bây giờ lại không dám đối mặt một con Yêu thú? Ha ha, không gì hơn cái này!
Mạng che mặt của Hoa Vị Ương đã sớm bay đi mất, lộ ra gương mặt kiều diễm ướt át, chỉ là ánh mắt quá giá lạnh lại quá độc ác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.