Đan Đại Chí Tôn

Chương 270: Lửa Giận 2





- Thường Lăng ở đâu?
- Ngay trong toà suối nước nóng này, chúng ta đến phía sau, nơi đó có một cái cửa lớn.
Thị nữ đi mau mấy bước, vây quanh phía sau trang viên.
- Nhìn thấy cánh cửa nhỏ phía trước không?
Thị nữ chỉ chỉ phía trước.
- Cửa? Nơi nào có cửa?
Khương Phàm nhìn qua, đột nhiên cảnh giác.
Đúng vào lúc này, thị nữ lộ ra một dáng tươi cười tà ác, từ trong nhẫn không gian vung ra phía sau một quyển sách bằng da, chụp vào Khương Phàm.
Khương Phàm lập tức thoát ra ngoài, nhưng quyển da thú đột nhiên tăng vọt, bỗng nhiên quấn lấy hắn.
Quyển da thú nổi lên tia sáng dâng lên yêu khí mãnh liệt, hóa thành một đầu Băng Điểu màu lam phóng lên tận trời.
Bọn thị vệ ở suối nước nóng trước mặt cảnh giác, nhìn lại bầu trời đêm.
Tốc độ Lam Điểu cực nhanh, kéo lấy hàn khí đầy trời nhanh chóng lao xuống, một đầu đánh tới suối nước nóng phía dưới.
- Có người đánh lén!
Bọn thị vệ quá sợ hãi.
Nơi này chính là dinh thự đại hội Đan Tông, càng là nơi ở của nhi nữ quốc quân Đan quốc.

Ai dám làm càn tại nơi đây?
Một vị nữ tử trung niên quả quyết ra tay, đánh ra một đạo kiếm khí kinh người, xé rách bầu trời đêm, bổ về phía Lam Điểu.
Nhưng, tốc độ Lam Điểu cực nhanh, kiếm khí đánh về phía bầu trời đêm lại không có thể đụng tới Lam Điểu.
Trong suối nước nóng, Thường Lăng đang tắm đột nhiên bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu, Lam Điểu liền đánh tới suối nước nóng rộng lớn.
Khương Phàm đang cực lực giãy dụa, điên cuồng kích hoạt liệt diễm, nhưng...!sau khi va chạm mãnh liệt, Lam Điểu một lần nữa biến thành quyển da thú, cũng phóng xuất ra hàn khí kinh người.
- Ai!!
Thường Lăng quá sợ hãi, nước suối bị khí lãng xung kích nhấc lên từng gợn sóng, đều đem nàng nhấc lên nửa người, tóc dài bay lên phía sau.
Luồng không khí lạnh của quyển da thú quá mạnh, trong lúc thoáng qua đã đóng băng cả suối nước nóng, đem Thường Lăng cố định lại ở đó.
Khương Phàm vừa rồi thoát khốn cũng bị tầng băng đông cứng, gương mặt hắn dữ tợn, duy trì tư thế giãy dụa, nhìn chằm chằm phía trước.
Một khắc kịch biến này đột nhiên trở nên an tĩnh.
Thường Lăng trừng mắt!
Khương Phàm cũng mở to mắt!
Hai người chỉ là cách nhau vài mét, đều bị đóng băng.
Khương Phàm ngược lại không quan trọng, mấu chốt là Thường Lăng...!
Bởi vì khi rời khỏi mặt nước, từ kiều nhan mỹ lệ kia đến cái eo nhỏ uyển chuyển , lại xuống chút nữa, tất cả rõ ràng hiện ra ở ngay trước mặt Khương Phàm.
Chỗ thì trắng noãn như tuyết, chỗ thì màu sắc ôn nhuận như ngọc, còn có độ cong chập trùng lên xuống, tất cả đều mãnh liệt đánh vào thị giác Khương Phàm.
Một màn này, quả thực là mỹ diệu đến làm cho người ta phun máu mũi.
Giờ khắc này, Khương Phàm cảm giác chỗ nào đó của mình đang nóng lên.
Chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu như thế.
- Aaa…!!
Thường Lăng kinh sợ thét to, một cỗ Thánh Hỏa mãnh liệt phóng ra, đánh thẳng vào suối nước nóng đang đóng băng.
Khương Phàm bỗng nhiên hoàn hồn, cũng ngay lập tức phóng thích liệt diễm, sụp ra tầng băng.
- Nạp Lan Thanh Diệu, ngươi, tên súc sinh này!! Ta phải giết ngươi.
Thường Lăng tức giận đến không kềm chế được, theo bản năng muốn lao ra thẳng phía Khương Phàm, kết quả thân thể vừa xông tới, mới nhớ tới phía dưới cũng không có đồ, lại phát ra một tiếng thét đâm rách màng nhĩ, một đầu đâm vào trong suối nước nóng.
Khương Phàm không lo được thưởng thức cái cảnh đẹp kinh tâm động phách kia, hắn vội vã xông ra khỏi suối nước nóng, thả người chạy khỏi sân nhỏ.
Thị vệ phía ngoài liên tiếp xông tới.
Thường Lăng ở bên trong vừa tức giận lại sụp đổ phát ra từng chữ sắc nhọn:
- Bắt lấy Nạp Lan Thanh Diệu cho ta! Phải sống! Sống!
- Nạp Lan Thanh Diệu?
Bọn thị vệ lập tức phân ra mấy người trông coi suối nước nóng, toàn bộ những người khác liền xông ra ngoài.
- Ha ha, quá kích thích, quá kích thích.
Sau khi Thị nữ ném Khương Phàm ra liền nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Một bên chạy một bên hưng phấn đến dậm chân.
Khi nơi xa truyền đến tiếng Thường Lăng thét lên, nàng kém chút đã nhảy dựng lên reo hò.
- Để cho ngươi giả thuần! Ta xem ngươi thanh cao thế nào, ha ha...!Kích thích! Kích thích!!
Thị nữ tiến vào rừng cây phía trước, quay đầu liền muốn thưởng thức cảnh hỗn loạn ở suối nước nóng bên đó, thế nhưng vừa xoay người, trong chốc lát một bóng người như sói hoang phóng tới trong màn đêm.
- Ta nhớ ra rồi.
Hôm nay võ viện gây sự, ngươi chính là một tên phía sau Mao Tiến.
Khương Phàm ở đối diện vọt tới, mênh mông liệt diễm mãnh liệt xông ra, hóa thành tam trọng sóng lớn tinh hồng như máu, sóng nhiệt cuồn cuộn lao thẳng tới Thị nữ.
- Ngươi sao lại ra làm gì...!
Sắc mặt Thiếu nữ đại biến, lập tức đánh ra một cái ngọc bàn, ngọc bàn oanh minh, ánh sáng tăng vọt biến thành cửa đá nặng nề ầm vang rơi xuống đất.
Nhưng, liệt diễm như thủy triều bạo kích, đánh bay cửa đá.
Thiếu nữ nắm lấy cơ hội kích hoạt linh văn, vung ra một roi lôi điện chói mắt, đánh đến liệt diễm phía trước.
Nhưng...!Khương Phàm đã phá tan liệt diễm, một phát bắt được roi lôi điện, vọt mạnh về phía trước.
- Không thể nào!
Thiếu nữ lại lần nữa biến sắc, hắn dùng tay không bắt roi lôi điện?
Ầm ầm!!

Liệt diễm cuồn cuộn như Hỏa Liên nở rộ, khí lãng và liệt diễm đánh nổ bay thiếu nữ.
Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cổ thiếu nữ, năm ngón tay sắc nhọn như câu đâm rách da thịt, mang theo nàng thoát khỏi rừng cây.
Bọn thị vệ chú ý tới động tĩnh nên đã lập tức hội tụ tại nơi này.
Khương Phàm thừa dịp trang viên bọn thủ vệ còn không có kịp phản ứng, thả người lộn ra ngoài.
Văn ấn phía sau lưng phát sáng, triển khai hỏa dực, phóng lên tận trời.
- Ngươi...!Ngươi...!
Thiếu nữ hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mặt.
Hắn sao có thể bay?
Đây là võ pháp gì?
Khương Phàm mang theo nàng bằng tốc độ nhanh nhất xông vào tầng mây, hai tay bóp lấy cổ, đầu ngón tay chụp đến xương cổ:
- Những người khác ở đâu?
Thiếu nữ ớn lạnh toàn thân, đau khổ không chịu nổi, cảm giác xương cốt phần gáy bị bóp lấy để nàng gần như sụp đổ:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
- Đếm tới ba! Ta sẽ luyện ngươi thành đan!!
- Một...!Hai...!Ba...!
Khương Phàm đếm rất nhanh, không cho nàng cơ hội suy nghĩ, đang muốn toát ra hỏa diễm.
- Phía trước!! Ngã tư thứ ba hướng đông!!
Thiếu nữ sụp đổ thét to lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.