Đan Đại Chí Tôn

Chương 232: Hoa Vị Ương 4




232: Hoa Vị Ương (3)


Thị vệ hai bên đại điện nghiêm nghị quát lớn. Một người trong chốc lát lay động ra ba, năm đạo tàn ảnh, xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phượng Ngô, không nhìn lấy cương khí đang gào thét, một quyền đánh vào lồ ng ngực của hắn.
Tiêu Phượng Ngô như bị sét đánh, cách mặt đất bay ngược.
Ngực giống như vỡ vụn, lõm xuống dưới.
Một thị vệ khác cũng vọt đến phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, gầm nhẹ một tiếng, vung lên lưỡi búa nặng nề, bổ về phía đầu Tiêu Phượng Ngô.
Một kích này hoàn toàn có thể chém hắn thành hai đoạn.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm đưa tay nắm lấy y phục Tiêu Phượng Ngô, kéo về bên cạnh một cái, tránh khỏi lưỡi búa kia.
Chu Thanh Thọ đưa tay giơ lên trời, dẫn dắt ánh sao đầy trời, như màn mưa từ trên trời giáng xuống, đánh vào trên thân Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô giật mình, từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, nhưng ngực đau nhức kịch liệt để hắn kêu thảm, thân thể khom xuống.
- Hắn tính tình nóng nảy, chúng ta xin lỗi! Tuyệt đối không gây sự!
Khương Phàm lập tức hướng bọn thị vệ đằng đằng sát khí hô to, đây cũng không phải là trò đùa.
Gây sự tại chợ đen chính là khiêu chiến quy tắc của chợ đen. Ngay cả Dạ Thiên Lan đều nhắc nhở qua Khương Phàm, có thể đến chợ đen nhưng tuyệt đối không thể gây sự tại chợ đen. Đây là quần thể vô cùng đặc thù, tượng trưng cho mặt tối của La Phù.
- Lăn ra ngoài! Lập tức!
Bọn thị vệ hai bên cảnh giới cao thâm, tràn ngập khí thế kinh người, tức giận quát tháo giống như sấm rền.
Số lượng lớn người áo đen xung quanh đều ngừng chân quan sát.
- Tên hổn đản ngươi dám lừa ta!
Tiêu Phượng Ngô kịp phản ứng, vừa rồi rất có thể đã trúng huyễn thuật.
- Im miệng!
Chu Thanh Thọ khống chế hắn lại kéo đi ra ngoài.
- Tốt thay cho một kẻ mượn đao giết người.
Khương Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn thiếu nữ.
Huyễn thuật?
Linh văn ảo ảnh loại ở La Phù vô cùng hiếm thấy. Có thể được người khác ủng hộ, lại kiêu ngạo phách lối, tất nhiên thân phận rất tôn quý.
Nàng là, Xích Tiêu tông - Hoa Vị Ương!
- Các ngươi cũng biến đi!
Các thị vệ không phải người ngu, có thể nhìn ra nguyên nhân, cũng đoán được thân phận của thiếu nữ này.

Thiếu nữ rời khỏi nơi này, rất nhanh đã mang theo người vây quanh bọn người Khương Phàm.
- Đoán được thân phận của ta rồi? Đem đồ vật giao cho ta!
Thiếu nữ đúng là Hoa Vị Ương, đệ tử tinh anh của Xích Tiêu tông, ngũ phẩm Huyễn linh văn, huynh trưởng Hoa Vị Yêu là lục phẩm Huyễn linh văn, càng là trưởng lão trẻ tuổi nhất Xích Tiêu tông. Phụ mẫu của bọn hắn là Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông. Linh văn đặc thù, thân phận không tầm thường để tỷ đệ bọn hắn ở Xích Tiêu tông cũng có được địa vị to lớn.
Hoa Vị Ương càng bởi vì xinh đẹp động lòng người, thuở nhỏ đã được vô số đệ tử trong tông ủng hộ nên rất kiêu ngạo giống như là một con Khổng Tước.
- Ta biết ngươi là ai. Đồ, cũng có thể cho ngươi.
Khương Phàm nghiêng ánh mắt, không đối mặt cùng Hoa Vị Ương
- Sớm biết điều như vậy đã tốt, nhất định phải tìm tội mới chịu đưa ra.
Các đệ tử bên cạnh Hoa Vị Ương hừ một tiếng.
- Ta đem đồ cho ngươi, ngươi nói lời xin lỗi với huynh đệ ta.
Khương Phàm nắm chặt nắm đấm lại.
- Mặt khác, ta lại đánh ngươi một quyền.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hoa Vị Ương sau tấm mặt nạ kia lộ ra mấy phần dáng tươi cười, chẳng qua là cười lạnh:
- Mặc kệ các ngươi là đệ tử tông môn nào, một câu của ta đã có thể để cho các ngươi bị trục xuất khỏi sư môn, lưu lạc tại La Phù.
- Ha ha, khẩu khí thật lớn.
Khương Phàm đều bị chọc đến phát cười.
- Đệ tử tinh anh, ta quyết định không được. Loại như các ngươi đây có cũng được mà không có cũng không sao, ta có thể tuỳ tiện quyết định vận mệnh của các ngươi.
Hoa Vị Ương không muốn nói nhảm cùng bọn hắn
- Một lần cuối cùng, đem đồ của ngươi đưa cho ta, ta có thể thỏa mãn điều kiện của mấy người các ngươi. Nếu như để cho ta tự mình lấy, các ngươi cái gì cũng đừng nghĩ sẽ có được. Ngoan ngoãn! Giao ra!
Các đệ tử Xích Tiêu tông mặc dù không biết Hoa Vị Ương đang muốn cái gì, nhưng nếu nàng muốn, bọn hắn phải mang tới tay nàng.
Đây chính là thời điểm tốt để nịnh nọt nàng.
- Ngươi chẳng phải quá đề cao bản thân sao. Nếu muốn thì tự mình đến lấy.
Khương Phàm lui lại hai bước, mang theo bọn người Tiêu Phượng Ngô trà trộn vào đám đông.
- Đuổi theo!
Hoa Vị Ương đã lâu không có đụng phải kẻ không biết sống chết như thế. Hôm nay phải để bọn hắn hiểu rõ được lực ảnh hưởng của Hoa Vị Ương nàng ở La Phù là như thế nào.

- Đi mau, đến Nô Đãi tràng. Hoa Vị Ương ở chỗ này, đệ đệ của nàng Hoa Vị Lạc rất có thể cũng sẽ ở đây.
Khương Phàm lẫn trong đám người, xông về nơi náo nhiệt nhất trong chợ đen.
- Nhãi ranh, lão tử nhất định trả một quyền này.
Tiêu Phượng Ngô ôm lấy ngực mình, gương mặt dữ tợn.
- Chớ nói chuyện, tranh thủ thời gian uống thuốc chữa thương vào đi.
Chu Thanh Thọ kín đáo đưa cho hắn một bình đan dược.
Hoa Vị Lạc đúng là ở Nô Đãi tràng.
Hôm nay vận khí không tệ, vừa chưa ngồi được bao lâu đã thì đã chú ý được một tiểu nha đầu xinh tươi. Vừa trắng lại xinh đẹp, mặt còn như em bé, hình như đã lâu rồi chưa nếm thử loại khẩu vị này.
- Hoa Vị Lạc?
Khương Phàm ở trong hội trường hỗn loạn tìm được Hoa Vị Lạc bị người vây quanh
Áo bào đen hoa lệ, tư thế phách lối, bị mười mấy người vờn quanh.
Người như vậy, bên trong Nô Đãi tràng không có mấy tên, quá bắt mắt.
- Cút ngay!
Hoa Vị Lạc đang chuẩn bị đấu giá, không nhịn được mà phất phất tay.
Đệ tử Xích Tiêu tông nắm lấy bả vai Khương Phàm muốn đẩy ra.
- Ta là đệ tử Thiên Cương tông! Người, đã bắt được!
Khương Phàm hô câu.
- Người nào?
Hoa Vị Lạc chợt nghe thấy như thế, còn chưa kịp phản ứng, con mắt rất nhanh đã tỏa ánh sáng.
- Thật sao?
- Chợ đen, hướng đông, sơn cốc thứ ba, thả người kia đi. Sử dụng xong thì nhớ kỹ xử lý sạch sẽ. Nếu không... Mộ Dung sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Khương Phàm nói xong lập tức rút đi, biến mất trong đám người hỗn loạn.
- Ha ha!
Hoa Vị Lạc kích động cười to.
Đã bắt được nữ hài , Khương Phàm chẳng phải cũng xong rồi sao?


233: Hoa Vị Ương 4


Tốt thay cho một tên Mộ Dung Xung, không hổ là đệ tử thiên tài Thiên Cương tông.
Vậy mà đã giải quyết được Thánh phẩm thú văn.
Trước sau chậm trễ nhiều ngày như vậy, hắn còn tưởng rằng Mộ Dung Xung đã đi săn thất bại, để cho Khương Phàm chạy trốn.
- Đi đi đi!
Hoa Vị Lạc chào hỏi các đệ tử rời khỏi chợ đen.
Tên Mộ Dung Xung này khẳng định đã truy lùng thật lâu, một mực chờ đến cơ hội thích hợp nhất mới ra tay.
Không hổ là Bạch Lang, có kiên nhẫn!!
Hoa Vị Ương mang theo người đi vào Nô Đãi tràng, vừa muốn lần theo cảm giác của chiếc giày tìm đi qua đây, kết quả Khương Phàm đã rời khỏi nơi này rồi.
- Hắn chạy đến nơi đây làm gì? Lợi dụng người nơi này hất ta ra sao? Ta có thể cảm nhận được hắn, hắn hẳn cũng có thể cảm nhận được ta.
Hoa Vị Ương bỗng nhiên có một dự cảm thật không tốt, đối phương rõ ràng đã tới nơi này.
Chẳng lẽ, mục tiêu là đệ đệ của nàng?
Hoa Vị Ương phân phó nói.
- Tìm Vị Lạc cho ta!
Các đệ tử Xích Tiêu tông nhìn xung quanh, nhưng Nô Đãi tràng quá lớn, tất cả người tới đây đều là người áo đen mang theo mặt nạ, muốn tìm người thực sự không dễ dàng.
Có người đứng ở trên bờ vai đồng bạn, có người vọt tới chỗ cao.
Rất nhanh...!
- Ngươi nhìn nơi đó!
Một vị đệ tử đứng tại chỗ cao, chỉ vào chỗ cửa ra vào Nô Đãi tràng.
Hơn mười người áo đen đang từ chạy chỗ đó ra ngoài.

- Là Hoa Vị Lạc sao? Sao hắn lại đi ra?
- Bị ai đó dẫn đi sao?
Bọn hắn gom lại cùng một chỗ, vây quanh Hoa Vị Ương rời khỏi Nô Đãi tràng.
- Dám động tới đệ đệ ta, chán sống rồi.
Ở phía trước, đuổi theo cho ta.
Hoa Vị Ương thông qua giày, cảm thụ được phương hướng.
Sơn cốc hướng đông của chợ đen.
Yến Khinh Vũ nằm trong sơn động.
Khắp nơi này bày thật dày cỏ dại dây leo, còn tô điểm thêm cánh hoa.
Trước sau còn cắm thêm hai bó đuốc, cháy hừng hực.
Nàng nằm trên mặt đất toàn thân đều khó chịu, vô cùng hối hận làm sao lại chịu cho hai tên khốn kiếp Tiêu Phượng Ngô kia giật dây, nằm ở đây làm mồi nhử.
Hoa Vị Lạc chạy tới nơi này, mắt nhìn tình cảnh trong sơn động.
- Đều chuẩn bị xong? Không nghĩ tới Mộ Dung huynh đệ lại suy tính chu đáo như thế.
Hai mắt Hoa Vị Lạc tỏa sáng.
Các đệ tử Xích Tiêu tông cũng đều lộ ra nụ cười tà ác, động phòng?!
Không nghĩ tới Mộ Dung Xung cũng thật biết chơi!
- Đều đi ra bên ngoài trông coi cho ta.
Hoa Vị Lạc vốn định mang về tông môn từ từ dạy dỗ, nhưng nếu Mộ Dung Xung đã có lòng như vậy, sao có thể phụ lòng người ta.
Hắn, ưa thích loại tư tưởng này.
Các đệ tử Xích Tiêu tông cũng rời khỏi sơn cốc, thay vị sư đệ này trông coi thật tốt.
Dựa theo tình huống cũ, Hoa Vị Lạc ăn thịt, thường xuyên cho bọn hắn húp miếng canh.
Hôm nay, nói không chừng cũng có thể!
Nghĩ tới đây, bọn hắn đứng trong bóng đen phát ra tiếng cười quái dị.
- Cái động này bố trí không tệ lắm.
Hoa Vị Lạc đã lâu không có hưng phấn như vậy.
Lần đầu tiên trãi nghiệm qua tư tưởng nguyên thủy như thế.
- Cực phẩm! Nếu như lại nuôi hai năm, khẳng định sẽ càng màu mỡ.
Hoa Vị Lạc cẩn thận quan sát thiếu nữ nằm trên đất.
Tuổi tác không lớn, cũng cỡ chừng mười ba ~ mười bốn tuổi, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân.
Da thịt trắng nõn trơn nhẵn, ngũ quan đẹp đẽ vừa đúng.
Là một mỹ nhân bại hoại, qua mấy năm nữa khẳng định sẽ càng mỹ lệ, động lòng người hơn.
Môi đỏ miệng nhỏ, vô cùng mê người.
Thân thể nha...!
Phía trên chập trùng lên xuống, hai bên đường cong linh lung.
Mấu chốt nhất là, đây là nữ nhi của tướng quân, là nữ hài bên cạnh Khương Phàm.
Hoa Vị Lạc cảm giác trong lòng có một ngọn lửa nhỏ đang cháy.
Yến Khinh Vũ mặc dù nhắm mắt nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được một đôi mắt nóng bỏng ngắm nhìn khắp nơi trên thân thể nàng để toàn thân nàng không được tự nhiên.
- A? Cô tỉnh dậy rồi sao?
Hoa Vị Lạc bỗng nhiên chú ý tới con mắt cùng biểu lộ của nữ hài đều rất mất tự nhiên.
Yến Khinh Vũ nhịn không được, phóng người lên, giận dữ mắng mỏ Hoa Vị Lạc.
- Ngươi là tên bại hoại cặn bã!
- Tỉnh dậy mới thú vị.
Đến đây, nhìn vào mắt ca ca.
Đêm nay ca ca dạy ngươi...!
Con mắt Hoa Vị Lạc dần dần tạo nên gợn sóng.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nói thô cuồng.
- Tới tới tới, nhìn mắt ông đây!
Sắc mặt Hoa Vị Lạc hơi biến, bỗng nhiên quay đầu.
Trong chớp mắt, một thân ảnh hùng tráng phóng tới giống như một đầu trâu điên.
Bành!!
Quả đấm to lớn nhấc lên cương khí đánh vào bụng Hoa Vị Lạc.
- Oa a...!
Hoa Vị Lạc vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bỗng nhiên cong lên, cách mặt đất bay ra ngoài.
- Biến đi ra ngoài!
Yến Khinh Vũ xoay chuyển người bay lên, cặp đùi mảnh khảnh giống như roi sắt quất vào phía sau lưng Hoa Vị Lạc.
Hoa Vị Lạc kêu thảm một tiếng, lại nhào tới phía Tiêu Phượng Ngô.

Tiêu Phượng Ngô vung bàn tay lên, một tay bóp lấy cái cổ trắng tuyết của Hoa Vị Lạc, kéo tới trước mặt:
- Tiểu tử, nhìn gia gia thế nào, có cảm giác không? Gia gia hiện tại rất có cảm giác!
- Ngươi...!Ngươi là ai...!
Trong lòng Hoa Vị Lạc kinh hãi, con mắt lập tức nổi lên gợn sóng, muốn nhìn chằm chằm con mắt Tiêu Phượng Ngô.
Nhưng......!
- Ta nhổ vào! Phi!
Tiêu Phượng Ngô liên tiếp phun ra hai ngụm nước bọt, phun vào trong mắt Hoa Vị Lạc.
- A! Tên hổn đản ngươi!! Ngươi dám phun ta!
Hoa Vị Lạc có bệnh thích sạch sẽ, luống cuống tay chân lau con mắt.
- Tiểu hoa tặc, bay lên đi...!
Tiêu Phượng Ngô xoay quanh ở tại chỗ, mang theo Hoa Vị Lạc, dùng sức lực to lớn quăng hắn về phía bên ngoài sơn động.
- Người đâu, có ai không!
Hoa Vị Lạc đâm vào trên mặt đất, lộn nhào mấy vòng muốn xông ra ngoài.
Một vòng ánh sáng màu bạc từ trên trời giáng xuống như thác nước đánh vào trên người hắn.
Hoa Vị Lạc lạnh cả người, lại không tin được mà bay lên.
Đây là lực lượng gì?
Hoa Vị Lạc không bị khống chế mà xoay người lại, an an ổn ổn nằm trên mặt đất.
- Nhắm mắt lại!
- Nếu không ta móc mắt của ngươi!
Chu Thanh Thọ mỉm cười, lại đạp một chân mạnh xuống thằng em phía dưới Hoa Vị Lạc.
- Không được!!
Hoa Vị Lạc thét lên, toàn thân căng cứng, dùng sức nhắm mắt lại:
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.