Đan Đại Chí Tôn

Chương 228: Cảnh Cáo Nguy Hiểm





Lúc bắt đầu ra đời linh trí bọn chúng cũng yếu ớt, nhưng cũng đều vô cùng táo bạo.
Nhưng ở xung quanh tiểu hài nhi lại có vẻ nhu thuận dị thường, vòng quanh bơi qua bơi lại.
Bỗng nhiên, trong lòng thiếu niên khẽ động, đứng dậy xông ra ngoài.
- Ngươi đi đâu? Trở lại cho ta!
Lão nhân tức giận, thu Hỏa Linh lại, đuổi theo hắn.
- Phía trước.
Linh hồn Đan Hoàng chỉ dẫn Khương Phàm.
- Ngọn núi lớn kia sao? Nơi đó có cái gì.
Khương Phàm sắp không kiên trì nổi, phá tan tầng mây, xông về đỉnh núi.
Rống!!
Song Đầu Cự Tích theo sát đuổi theo, hai cái đầu bỗng nhiên giơ lên, liệt diễm cuồn cuộn trong lồ ng ngực, hai cỗ hỏa triều kinh khủng sắp được phun ra.
- Yêu Đồng??
Khương Phàm đột nhiên chú ý tới thiếu niên xuất hiện dưới mặt hồ.
Thiếu niên ngửa đầu, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng nanh.
Lão nhân tóc trắng cũng xông ra mặt hồ, lập tức chú ý tới con cự thú giữa không trung kia.
Hắn co rụt con ngươi lại, cần câu trong tay chỉ lên trời một kích, cần câu không có dây câu, càng không có lưỡi câu, lại trong chớp mắt nắm giữ năng lượng toàn thân Song Đầu Cự Tích.
Song Đầu Cự Tích chuẩn bị phun liệt diễm ra ngoài lại bị đè ép trở về.
- Lui ra!
Lão nhân tóc trắng lần nữa vung đánh cần câu trong tay, liệt diễm toàn thân Song Đầu Cự Tích mất khống chế, nó thống khổ kêu thảm, ở lại trên không lăn lộn một hồi, chật vật thoát khỏi nơi này.

Khương Phàm ngạc nhiên nhìn một màn này, cũng nhận ra lão nhân kia.
Là vị trưởng lão Ngọc Đỉnh tông hôm trước đến tìm hắn!
- Khương Phàm? Ha ha, lại gặp mặt.
Trên khuôn mặt già nua tang thương của lão nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Lão hỏa kế, lại gặp mặt.
Yêu Đồng nhếch miệng cười, chỉ là câu nói này, không phải nói cho Khương Phàm nghe.
Linh hồn Đan Hoàng Khương Phàm trong ý thức nhẹ nhàng thở dài.
Đảo mắt đã vạn năm!
Ta đã thành hồn, ngươi thì vẫn y nguyên như hôm qua.
- Tiền bối, cám ơn.
Khương Phàm hướng lão nhân nói lời tạ ơn.
Đây chính là ân cứu mạng.
Lão nhân nhìn Khương Phàm đang rơi xuống, cười nhạt nói:
- Ngươi thật đúng là hào phóng.
- Cái gì?
Khương Phàm kỳ quái nhìn lão nhân, có ý tứ gì?
- Dạ Thiên Lan thăng hoa linh văn.
Linh Hồn đỉnh phong cảnh, Thiên Thư thánh văn.
Viên đan dược kia là ngươi cho? Ngươi cũng đã biết, nếu như mình ăn, sẽ là hiệu quả gì? Nhưng ngươi có biết, nếu như giao cho Ngọc Đỉnh tông chúng ta, ngươi sẽ có được chỗ tốt gì?
Thời điểm Lão nhân biết được Dạ Thiên Lan thăng hoa linh văn liền đoán được là từ Khương Phàm.
Ngay cả việc cổ thành dưới mặt đất lần nữa đổ sụp cũng đều có thể có quan hệ cùng Khương Phàm.
Bởi vì là do Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh!
Khương Phàm chỉ nói đơn giản câu:
- Dạ tông chủ có ân đối với ta
- Dạng đan dược này hoàn toàn có thể phát huy tác dụng càng lớn hơn.
Cứ như vậy dùng, thực sự đáng tiếc.
Ánh mắt Lão nhân một mực định trên người Khương Phàm:
- Nói thật với ta, ngươi còn gì nữa không?
- Còn có một viên, đã cho Vương gia.
n nuôi lớn hơn trời.
Khương Phàm thành thật trả lời.
- Tốt thay cho câu ân nuôi lớn hơn trời.
Ánh mắt Lão nhân dần dần phức tạp, lúc trước nếu như không phải nhất định phải tập hợp đủ càng nhiều Thánh Hỏa, lại vì phải toàn diện thức tỉnh Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, hiện tại khởi động lại cổ thành dưới mặt đất, khả năng chính là mình.
Đan dược truyền kỳ, cũng sẽ là do Ngọc Đỉnh tông sở hữu.
Đáng tiếc, không có nếu như.

- Cổ thành dưới mặt đất, tổng cộng có mấy khỏa đan dược? Trả lời ta, coi như trả ta một ân cứu ngươi này.
Ngọc Đỉnh tông bọn hắn đến bây giờ vẫn còn đang tìm những đan dược khác, chỉ là ngoại trừ Lôi Sơn Liêu Nguyên Giáp ra thì cũng không có quá nhiều tin tức khác.
- Ta và Dạ An Nhiên tìm được hai viên, Liêu Nguyên Giáp tìm được một viên, bên ngoài còn có hai viên.
Bất quá, đều đã có chủ nhân.
Lão nhân nhẹ gật đầu, rất hài lòng với sự thẳng thắn của Khương Phàm.
- Nhắc nhở ngươi một câu, để Dạ Thiên Lan cùng Khương Hồng Võ cẩn thận một chút.
- Bọn hắn đã đem đan dược luyện hóa.
Còn cẩn thận cái gì?
- Ha ha...!
Lão nhân cười, Yêu Đồng cũng cười.
- Có ý tứ gì?
Khương Phàm cổ quái nhìn hai người bọn hắn.
- Luyện Đan sư trên đời này, có một số rất nho nhã, có một số rất tà ác.
Mà trước mặt dụ hoặc tuyệt đối, gia hỏa nho nhã nổi lên tà ác còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
Đan dược truyền kỳ, tin tức này đã truyền khắp thiên hạ, Luyện Đan sư tụ tập đến La Phù sẽ càng ngày càng nhiều, thân phận cũng sẽ càng ngày càng phức tạp.
Bọn hắn tìm không thấy đan dược, có thể sẽ tìm người!
- Người, cũng có thể luyện!
Thanh âm của lão nhân rất nhẹ, nhưng dáng vẻ tươi cười trên mặt kia lại làm cho Khương Phàm không rét mà run.
- Hai người các ngươi từ đâu xuất hiện, muốn hại chết ta sao?
Khương Phàm ở trong u cốc tìm được Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ.
- Ngoài ý muốn, đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn.
Tiêu Phượng Ngô cười cười xấu hổ.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Khương Phàm đưa Yến Khinh Vũ và tiểu xà từ trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài.
- Thương Châu không có ý nghĩa gì nữa, chúng ta tới La Phù chơi đùa.

Cầm thú không vui, muốn trốn, ta liền trói hắn tới đây
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười một tiếng, lại nháy mắt với Yến Khinh Vũ, xem như chào hỏi.
- Bọn hắn đều là người của Thương Châu võ viện.
Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ.
Khương Phàm giới thiệu cho Yến Khinh Vũ.
- Ta, lục phẩm Thú linh văn.
Hắn, lục phẩm Tinh Vân linh văn.
Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
- Các ngươi là Lục công tử của Thương Châu võ viện?
Yến Khinh Vũ đã biết, đây đều là một trong Lục công tử võ viện.
- Cũng đã đi qua đây, ta muốn làm Lục công tử La Phù!
Tiêu Phượng Ngô từ thành Khôi Binh đã bắt đầu hưng phấn.
Có loại vui chơi giống như tự do, càng đang mong đợi mạo hiểm đặc sắc.
- Nơi này không có Lục công tử.
Khương Phàm không quá quen với hai người bọn hắn, bất quá xem ra đều là những người sảng khoái.
- Chúng ta tới, liền có.
Đúng không, cầm thú.
Tiêu Phượng Ngô đẩy Chu Thanh Thọ một cái..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.