Đan Đại Chí Tôn

Chương 1498: Tuyên chiến nhân gian ngục




Khương Phàm dùng ánh mắt hung ác, đe dọa nhìn Tang Hồng Nho.
Tang Hồng Nho cau chặt lông mày:
- Khương Phàm trưởng lão, ngươi đã nghĩ thông suốt?
- Ta rất rõ ràng.
Khương Phàm đứng dậy, cao giọng nói:
- Người đâu, tiễn khách!!
- Chờ tin tức!
Tang Hồng Nho trầm mặt nhìn chằm chằm Khương Phàm một lát, quay người dắt xiềng xích đi ra ngoài.
- Ta cho các ngươi thời gian mười ngày, mau chóng.
Khương Phàm cảnh cáo, cũng nắm chặt nắm đấm, tự hỏi nên làm sao cứu nam hài này đây?
- Lề mề cái gì?
Tang Hồng Nho bỗng nhiên kéo nam hài nhi một cái, tựa như đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, cố ý gây chuyện.
Nam hài nhi đi mau mấy bước, vừa muốn đuổi theo.
Tang Hồng Nho lại tăng tốc, lại kéo xiềng xích một cái nữa.
Nam hài nhi vội vàng không kịp chuẩn bị, dưới chân mất tự do một cái, nhào vào trước cửa.
- Đồ hỗn trướng, giữ ngươi lại làm gì!

Tang Hồng Nho đột nhiên nâng một chân, bàn chân lấp lóe cường quang, thế như thiết chùy, thẳng đến đầu nam hài nhi.
Nam hài nhi không có chút chuẩn bị nào, đang muốn giằng co.
Bành!
Răng rắc!!
Đầu nam hài nhi vỡ nát tại chỗ, huyết thủy phun tung toé, nhuộm đỏ bậc cửa.
Tang Hồng Nho nháy mắt quay người, ánh mắt bén nhọn tập trung vào Khương Phàm.
Một màn này quá đột nhiên, Khương Phàm lại đang nghĩ là nên làm sao cứu người.
Tràng diện bắn nổ, huyết thủy đỏ thẫm, giống như dùi nhọn đâm vào mắt hắn.
Đầu Khương Phàm ông ông, định ở nơi đó.
Tuy nhiên, tại một khắc Tang Hồng Nho nhìn về phía Khương Phàm này, Nạp Lan Thanh Cảnh đã xuất hiện ở trước cửa cách đó không xa, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của hắn.
Thời cơ vừa đúng.
Khương Phàm bừng tỉnh, cưỡng ép ngăn chặn cơn tức dậng đang muốn dâng lên, chỉ là nhíu mày, bất mãn nói.
- Ngươi đây là ý gì!
Tang Hồng Nho tránh khỏi Nạp Lan Thanh Cảnh, chăm chú nhìn mắt Khương Phàm:
- Xin lỗi, nhất thời xúc động.
Khương Phàm cố gắng khống chế cảm xúc, biểu hiện chỉ có bất mãn, còn mang theo mấy phần lạnh nhạt:
- Ngươi có quyền xử lý nô lệ của ngươi, nhưng xin chú ý trường hợp.
- Ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
Tang Hồng Nho lấy thi thể đi, lại lưu ý sắc mặt Khương Phàm.
Không có đau đớn!
Không có xúc động!
Ngay cả Niết Bàn Thạch cũng đều không có khiến cho Khương Phàm chú ý.
Thật chẳng lẽ là tính sai rồi?
Như vậy cũng tốt, nếu như Khương Phàm thật sự là người mà bọn hắn muốn chờ, ngược lại sẽ rất phiền toái.
- Khương Phàm trưởng lão, ta sẽ bẩm báo yêu cầu của ngươi, nhưng ta còn muốn nhắc nhở ngươi, có chừng có mực.
Tang Hồng Nho để lại câu nói, rời khỏi sân nhỏ.
Nên trở về đi phục mệnh!
Khương Phàm, không phải người bọn họ muốn tìm.

Ha ha, Tề lão đầu thật đáng thương. Lại xin mời Thiệu gia ra tay, lại xin mời Thanh Ngục hiệp trợ, còn chọc tên điên Khương Phàm này, huyên náo oanh oanh liệt liệt. Kết quả dựng mình vào, dựng Mộ Dung Tĩnh vào, cuối cùng lại tính sai.
Cho đến khi Tang Hồng Nho rời khỏi mười mấy phút, thể hiện lạnh lùng của Khương Phàm mới trở nên âm trầm:
- Ngươi, đã sớm biết?
Nạp Lan Thanh Cảnh nói:
- Cảnh giới của hắn rất cao, tâm lý phòng ngự rất mạnh, ta cảm nhận không rõ ràng, nhưng ta... Đoán được.
- Vì sao không ám chỉ ta?
- Đây chính là ‘thăm dò cực đoan’, cũng là ‘thăm dò cuối cùng’ mà ta đoán ra được từ Mộ Dung Tĩnh nơi đó. Nếu như ngươi thể hiện ra bất kỳ vấn đề gì, Nhân Gian Ngục sẽ tiếp tục điều tra ngươi, điều tra thật sâu. Chỉ khi ngươi thông qua được kiểm tra của bọn hắn, Nhân Gian Ngục mới có thể tạm thời huỷ bỏ hoài nghi đối với ngươi. Ngươi bây giờ, tạm thời đã tính là an toàn.
Nạp Lan Thanh Cảnh không có nhắc nhở Khương Phàm, là sợ Khương Phàm xúc động.
Cho nên, hắn đã không để lại dấu vết dịch chuyển về phía trước, lại lợi dụng đúng cơ hội, ngăn trở ánh mắt Tang Hồng Nho, cho Khương Phàm tranh thủ thời gian.
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm đến dọa người:
- Thế nhưng hắn đã chết! Hắn là truyền nhân thuộc cấp của ta, ta ngay cả hắn là ai, tên là gì cũng không biết, hắn thế mà chết ở trước mặt ta!
Nạp Lan Thanh Cảnh không nói lời nào, chỉ là tiếc nuối lắc đầu.
Khương Phàm đi tới cửa bên ngoài, nhìn vết máu pha tạp đầy đất, hồi tưởng đến sắc mặt nam hài tiều tụy tái nhợt, trong lòng tuôn ra lửa giận không cách nào kiềm chế.
Những thuộc cấp kia đều đã từng là tùy tùng trung thành nhất của hắn.
Hắn để lại Niết Bàn Thạch cho bọn hắn, từng để cho bọn hắn kiêu ngạo, để bọn hắn kích động, cam nguyện làm bảo vật lưu truyền.
Thế nhưng, cái gọi là Vinh quang lại đẩy truyền nhân hậu đại của bọn hắn vào biển lửa, bị người khác tra tấn người không ra người quỷ không ra quỷ.
Sao hắn có thể xứng đáng với thuộc cấp đã chết đi được!
Sao hắn có thể xứng đáng với sự trung thành của bọn hắn được!
- Thiệu Thanh Duẫn!!

Khương Phàm đột nhiên dữ tợn, tiếng gào thét giống như ác quỷ!
Ngươi là tiện nhân phát rồ!
Ta nhất định phải ngươi kéo tới trước Anh Linh điện, vĩnh viễn quỳ ở nơi đó chuộc tội!
Nạp Lan Thanh Cảnh có chút há mồm, muốn nói gì đó.
Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Khương Phàm dữ tợn nổi điên, lời vừa tới miệng, lại trở thành:
- Ta đi theo Kiều gia tiến vào Trung Vực. Muốn giữ vững ưu thế liền cần chúng ta đào sâu bí mật cứ điểm của Nhân Gian Ngục, Nguyệt Nhãn linh văn của ta có thể cung cấp một chút trợ giúp.
Nhưng thật ra hắn muốn đề nghị, trước tiên đừng đi đụng những Niết Bàn Thạch kia, đừng đi cứu những truyền nhân gặp nạn chịu khổ kia. Nếu không rất dễ dàng khiến cho Nhân Gian Ngục cảnh giác, Báo thù một lần nữa chuyển dời đến bên trên Niết Bàn Thạch.
Nhưng cảm xúc Khương Phàm bây giờ rất kích động, hắn không tốt để nói thẳng, chỉ có thể theo Kiều gia và Ác Nhân cốc hành động, đến Trung Vực chỉ đạo bọn hắn nên làm cái gì, nên lẩn tránh cái gì.
Kỷ nguyên năm thứ chín, ngày mười bảy tháng hai,
Tại thời điểm rất nhiều người ở Chiến quốc còn xem việc Khương Phàm báo thù là trò cười, thời điểm khi Nhân Gian Ngục khịt mũi coi thường đối với sự khiêu khích của Khương Phàm, thời điểm khi Trung Vực Nam Bộ còn không có không biết đã xảy ra chuyện gì, một trận tập kích mãnh liệt đột nhiên xuất hiện bộc phát.
Kiều Vô Hối trải qua bố trí tỉ mỉ, được Sí Thiên giới tình báo chỉ dẫn, khóa chặt cứ điểm Sát Thủ Công Hội khổng lồ nhất của Nhân Gian Ngục, còn có tổng bộ Lam Ngục, tổng bộ Hồng Ngục.
Kiều Vô Hối dẫn đầu chư vị lão tổ Kiều gia, cùng chi đội Liệp Kiêu lao thẳng tới tổng bộ Hồng Ngục.
Khương Diễm mang theo Ác Nhân cốc lao thẳng đến tổng bộ Lam Ngục.
Kiều Anh Tung, Kiều Vạn Niên thì bôn tập Sát Thủ Công Hội trong đêm.
Chiến tranh đột nhiên bộc phát!
Không có bất kỳ dấu hiệu gì, không có chút gì do dự gì!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.