Đan Đại Chí Tôn

Chương 1494: Thái m thái dương 2




Thất trưởng lão cao giọng quát tháo:
- Giới Chủ! Ngươi cùng Khương Phàm thông đồng xong chưa? Chí bảo của Vạn Đạo Thần Giáo, các ngươi cũng dám cướp!
Giới Chủ không để ý đến, mà thản nhiên liếc mắt Hình Phù Đồ:
- Là Thái Cổ Thần Miếu các ngươi tự mình ra mặt, ta mới đồng ý điều giải. Nhưng thái độ của bọn hắn để cho ta vô cùng thất vọng. Nếu bọn hắn không nguyện ý cùng hòa giải, Sí Thiên giới chỉ có thể tiễn khách. Bọn người Điêu Lãnh Phong, trước hết cứ ở lại nơi này đi.
Hình Phù Đồ không thể không ra mặt, có người nói với thần giáo:
- Dựa theo hiệp nghị, chỉ cần Sí Thiên giới trả lại Điêu Lãnh Phong, Nhị hoàng tử, Tiêu Lạc Lê liền có thể hoà giải. Chuyện Thái m đồ đằng, không ở bên trong. Còn xin các vị tỉnh táo đối đãi.
Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều vô cùng kiên trì:
- Chúng ta nhất định phải mang Thái m đồ đằng đi.
Tiêu Lạc Lê cũng nói:
- Khương Phàm đã có Thái Dương đồ đằng, tuyệt đối không thể để hắn lần nữa có được Thái m đồ đằng.
Còn có Thái Dương đồ đằng?
Hình Phù Đồ kinh ngạc, cũng khá hứng thú.
Có thể làm cho Vạn Đạo Thần Giáo kích động như thế, khẳng định là đồ đằng có bí mật lớn, mà Thái m Thái Dương vốn là một trong những lực lượng chí cường của thế gian, chính là diễn biến Lưỡng Nghi, khởi nguyên của Bát Quái.
Thái Cổ Thần Miếu bọn hắn cho tới bây giờ khống chế uy lực m Dương cũng đều là Thiếu m Thiếu Dương.

Không nghĩ tới, vậy mà trong tay Khương Phàm lại có thể nắm chặt bảo bối như vậy.
Thất trưởng lão thần giáo lưu ý đến đáy mắt Hình Phù Đồ lấp lóe tinh mang, thầm nghĩ muốn hỏng, tranh thủ thời gian nói với Khương Phàm:
- Thức thời một chút, giao Thái m đồ đằng ra. Tất cả chuyện trước đó, chúng ta đều có thể bỏ qua. Nếu như ngươi khăng khăng giữ lại, ta cam đoan không bao lâu, lệnh truy nã liên quan tới ngươi sẽ rải đầy đại địa Nam Bộ. Nếu như Vạn Đạo Thần Giáo nhất định phải xử tử người nào đó, Sí Thiên giới không ngăn được, Thái Cổ Thần Miếu cũng không ngăn được.
Khương Phàm không sợ hãi chút nào:
- Có Thái Cổ Thần Miếu trông coi, công nhiên nói lời như vậy, thích hợp sao?
- Nếu như chỉ là ân oán nhỏ bình thường, chúng ta tôn trọng quy củ cần thiết, nhưng ngươi cướp đi chí bảo của thần giáo, quy củ gì cũng đều không ngăn được chúng ta.
Thất trưởng lão thần giáo cố ý tỏ thái độ nghiêm khắc, cảnh cáo Khương Phàm, cũng đang nhắc nhở Hình Phù Đồ.
Giới Chủ nói:
- Ta thấy thần giáo không nguyện ý hoà giải, đàm phán hôm nay đến đây là kết thúc, có ai không, tiễn khách!!
- Giới Chủ khoan đã.
Hình Phù Đồ đi đến chính giữa đại điện, nói với Vạn Đạo Thần Giáo:
- Các ngươi tới tìm ta là điều giải ân oán của hai bên, mang người tạm giam ở chỗ này đi. Bây giờ, xin hỏi Thất trưởng lão, các ngươi vẫn là ý nguyện này sao?
Thất trưởng lão nói:
- Hôm nay chúng ta nhất định phải mang người đi.
Hình Phù Đồ lại nói với Giới Chủ:
- Trước đó nên nói ta đều đã nói qua, vì Nam Bộ ổn định, vì không cần thiết phân tranh, còn xin Giới Chủ tiếp nhận điều giải, chủ động thả người.
Giới Chủ tỏ thái độ:
- Người, có thể cho bọn hắn mang đi, nhưng ước định trước đó nhất định phải được cam đoan. Ba bên Vạn Đạo Thần Giáo vĩnh viễn không được lại bước vào lãnh địa Sí Thiên giới, Trong lúc Khương Phàm ở Sí Thiên giới, ba bên Vạn Đạo Thần Giáo cũng không thể lấy bất cứ hình thức gì tổn thương hắn.
- Nhưng Thái m đồ đằng...
Thất trưởng lão vừa muốn mở miệng, lại bị Hình Phù Đồ đưa tay ngăn lại:
- Còn muốn mang người đi không?
Sắc mặt Thất trưởng lão âm trầm, quá oan uổng, Vạn Đạo Thần Giáo lúc nào lại nhận qua đãi ngộ như vậy.
Mục đích chủ yếu hắn tới lần này là mang bọn người Điêu Lãnh Phong đi, tuyệt đối không thể bị giam tại Sí Thiên giới như thế.

Thế nhưng, Thái m đồ đằng mang ý nghĩa trọng đại, phe phái bọn hắn đang cố gắng tìm kiếm ‘người tiếp nhận’ thích hợp, sao có thể để Thái m đồ đằng ở lại nơi này? Lại còn ở trên tay Khương Phàm!
Tiêu Lạc Lê liên tục lắc đầu với Thất trưởng lão, ngàn vạn lần không thể để lại.
Thái Dương đồ đằng đã tìm được kí chủ, Thái m đồ đằng cũng đã dung nhập thân thể người nào đó.
m Dương kích thích, đồ đằng giao hội, rất có thể sẽ xuất hiện biến cố không tưởng tượng được, ví dụ như, dung hợp chiều sâu, chân chính nhận chủ.
Đến lúc đó bọn hắn lại muốn cướp đi sẽ rất khó khăn.
Giới Chủ nói:
- Ta rất muốn hoà giải, thành ý hoà giải. Nhưng loại thái độ do dự này của các ngươi, ta thấy coi như xong đi. Người đâu, tiễn khách!
Ngoài điện, bọn thị vệ lập tức đi đến đại điện:
- Mời!!
Ánh mắt các phương đều rơi xuống trên thân Thất trưởng lão, chờ đợi quyết định của hắn.
Thất trưởng lão cắn răng một cái:
- Chúng ta nguyện ý tiếp nhận điều giải, thực hiện ước định trước đó. Nhưng Khương Phàm nhất định phải trả lại Thái m đồ đằng cho Vạn Đạo Thần Giáo. Nếu như hắn làm theo, ta có thể dùng danh nghĩa thần giáo cam đoan, ân oán với Khương Phàm hoàn toàn xóa bỏ, tuyệt đối sẽ không lại dùng bất cứ phương thức nào tìm hắn để gây sự. Nếu như hắn cự tuyệt, ta lấy danh nghĩa thần giáo cam đoan, chỉ cần Khương Phàm rời khỏi lãnh địa của Sí Thiên giới, chúng ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bắt hắn lại.
- Khương Phàm, ngươi quyết định?
Giới Chủ nhìn về phía Khương Phàm.
- Ta không biết Thái m đồ đằng ở đâu.
Khương Phàm cười lạnh, hoàn toàn xóa mọi ân oán với ta?

Lừa gạt quỷ sao!
- Khương Phàm, ngươi sẽ phải phụ trách vì quyết định của mình. Từ hôm nay trở đi, ngươi tốt nhất nên vĩnh viễn núp ở Sí Thiên giới, nếu như muốn bước ra ngoài, vậy thì hãy ngẫm lại đầu mình có đủ chặt hay không.
- Nếu Khương Phàm ta sợ uy hiếp, còn có thể sống đến bây giờ? Lão đầu nhi, tỉnh lại đi!
- Đây không phải uy hiếp, đây là Thẩm Phán Thư Tử Vong dành cho ngươi! Ngươi, phải chết! Ai cũng ngăn không được!
Thất trưởng lão lần nữa liếc nhìn Hình Phù Đồ, trong lời nói mang theo cảnh cáo.
Bọn hắn xin mời Thái Cổ Thần Miếu tới là để hỗ trợ, thế nhưng Hình Phù Đồ nghe được Thái m đồ đằng lại bắt đầu là lạ.
Sau đó không lâu, Điêu Lãnh Phong, Nhị hoàng tử lần lượt được đưa tới, chỉ là hai bên Hoà giải để bọn hắn vô cùng uất ức.
Bị nhốt lâu như vậy, vậy mà nói hòa giải liền coi như xong?
Đừng nói người cao ngạo như bọn hắn, ngay cả người bình thường đều chịu không được.
- Chúng ta cáo từ!
Thất trưởng lão giận dữ nhìn Khương Phàm, mang theo đội ngũ rời khỏi.
- Hắn đụng ngươi sao?
Điêu Lãnh Phong nhìn thấy bộ dáng y phục Tiêu Lạc Lê tả tơi, chau mày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.