- Xem tiếp đi.
- Xem tiếp đi? Nhìn cái gì! Phụ thân, vì sao ngài lại dung túng Khương Phàm như vậy?
Triệu Thế Hùng chưa từng thấy phụ thân lạnh lùng lại Dụng tâm đối với người nào như vậy, cơ hồ là muốn gì có nấy.
Hung Linh Hầu thờ ơ, tiếp tục minh tưởng, yên lặng cảm ngộ Huyết mạch mà Khương Phàm, Khương Diễm nhắc đến.
Nửa đêm, biệt viện tĩnh mịch.
Tề trưởng lão đứng ở ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn qua mặt trăng thanh lãnh trên cao.
Đều đã năm ngày, Khương Phàm còn không có thả Mộ Dung Tĩnh, cũng không có tin tức gì, thật giống như đã biến mất.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải quá lo lắng Mộ Dung Tĩnh sẽ để lộ bí mật ra ngoài, nếu không coi như lão phụ thân kia cũng không giữ được cái mạng nhỏ của hắn.
Bây giờ Thanh Ngục bên kia đã có được tin tức, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có người tìm đến Khương Phàm đàm phán, mời Mộ Dung Tĩnh về.
Bây giờ hắn chỉ chờ mấy vị trưởng lão khác đáp lại.
Sau khi Mộ Dung Tĩnh bị bắt đi, hắn đã mở ra điều kiện vô cùng phong phú, chính là nếu như xác định Khương Phàm thật có liên quan cùng ngọc thạch, ai giúp hắn, hắn liền sẽ gánh vác công lao cùng với người đó.
Tính toán thời gian, trong mấy ngày này hẳn là sẽ có đáp lại.
Thế nhưng, nếu như bọn hắn không đồng ý, hắn lại nên thăm dò Khương Phàm như thế nào?
Ngục chủ của bọn hắn làm việc vô cùng nghiêm cấm, chỉ nhìn chứng cứ, không nghe phán đoán suy đoán gì. Nhất là tình huống Khương Phàm bây giờ vô cùng đặc thù, nếu như không có tám mươi phần trăm nắm chắc, tùy tiện tấu với ngục chủ, nhất định sẽ nhận nghiêm trị.
- Ừm??
Tề trưởng lão đột nhiên giật mình, giống như có gì đó đang tiếp cận hắn.
Hắn là Độc Hạt Thú linh văn, tính cảnh giác vô cùng cao.
Thế nhưng, cảm nhận một lát, cũng không hề phát hiện thứ gì.
- Khụ khụ!
Tề trưởng lão cảnh giác ho nhẹ vài tiếng, cùng chào hỏi bọn thị vệ sát thủ ẩn núp các nơi trong biệt viện.
Rất nhanh, các thị vệ liên tiếp truyền về thanh âm, có chim hót, có chó sủa, thanh âm rất tự nhiên, truyền lại tin tức minh xác.
Bọn hắn đều ở đó, xung quanh rất an toàn.
Tề trưởng lão lắc đầu, buông lỏng xuống.
Nhưng tại giây phút này, mặt đất sau lưng lại nổi lên gợn sóng, giống như mặt hồ nhộn nhạo. Một bóng người đột nhiên luồn lên, xuất hiện ở phía sau hắn.
Không một tiếng động, lại nhanh như lôi đình.
Sắc mặt Tề trưởng lão hơi biến đổi, bỗng nhiên quay đầu, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Tượng đá?
Phía sau hắn xuất hiện một cái tượng đá to lớn lại xấu xí, tản ra mảng lớn bóng ma.
Mặt tượng đá như ác quỷ, tứ chi tráng kiện, phía sau lưng có hai cánh cong lên, một cái đuôi thật dài giơ lên cao cao, mũi nhọn hiện ra ý lạnh.
Tề trưởng lão trong nháy mắt hoàn hồn, lập tức liền muốn phản kích.
Nhưng...
Phốc phốc!!
Mặt đất sau lưng dập dờn, lại có một Thạch Tượng Quỷ động xuất hiện không một tiếng, cái đuôi bạo kích, từ phía sau xuyên thủng lồng ngực của hắn.
Một nguồn lực lượng đáng sợ hóa đá nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Thạch Tượng Quỷ trước mặt cũng cầm một cái chế trụ đầu của hắn, khí tức hóa đá từ đầu hướng xuống, khống chế đầu trước tiên.
Cùng lúc đó, hơn mười vị sát thủ ẩn núp trong biệt viện cũng đang bị tập kích cùng lúc.
Gọn gàng mà linh hoạt!
Không có bất kỳ một người nào đào thoát.
Mặc dù bọn hắn đều là sát thủ có kinh nghiệm phong phú, nhưng người nào lại có thể tưởng tượng được, đột nhiên săn giết bọn hắn lại không phải là người, mà là pho tượng, mà còn là xuất hiện từ dưới đất không có bất cứ dấu hiệu nào.
…
- Ta không có gì để nói.
Mộ Dung Tĩnh cảnh giác Khương Phàm đi đến sân nhỏ, triển khai tư thái Phòng ngự.
- Ngươi đã không cần lại nói thêm gì nữa.
Khương Phàm nhìn bộ dáng của hắn mà cười lạnh.
- Lúc nào ta có thể rời khỏi.
- Ngươi cũng không đi được nữa.
- Ngươi biết ngươi hông thể nào vĩnh viễn giữ ta ở lại nơi này.
- Ta tới muốn nói một chuyện với ngươi. Chúng ta phát hiện lão bản của cửa hàng Thanh Bình đang trốn ở biệt viện Thanh Ngục các ngươi.
Trong lòng Mộ Dung Tĩnh lắc một cái, cố gắng ổn định:
- Lão bản cửa hàng Thanh Bình gì chứ?
- Theo lão bản cửa hàng Thanh Bình bàn giao, hắn chính là trưởng lão mà Nhân Gian Ngục an bài ở chỗ này, phụ trách bí mật giám sát huynh muội U Mộng. Về phần ngọc thạch, dùng bọn hắn dùng để câu người. Đáng tiếc, các ngươi nhận lầm người, cũng gây nhầm người.
Mộ Dung Tĩnh lại khó mà bình tĩnh, bỗng nhiên giận dữ mắng mỏ:
- Nói bậy nói bạ! Cửa hàng gì, làm sao có thể là người của Nhân Gian Ngục, Khương Phàm, ngươi đang vu oan giá họa.
- Đáp án ta cần đều đã có. Còn bí mật của Nhân Gian Ngục các ngươi, ta không có hứng thú.
Khương Phàm cười lạnh hai tiếng, quay người rời khỏi:
- Cố mà hưởng thụ thời khắc cuối cùng sinh mệnh của ngươi đi, vào cái ngày ta chính thức tuyên chiến Nhân Gian Ngục đó, bắt ngươi tế cờ!
- Khương Phàm, ngươi đang vu oan giá họa, ngươi không thể nào từ trong miệng hắn thẩm ra cái gì, Khương Phàm, ngươi trở lại cho ta...
Mộ Dung Tĩnh lo lắng la lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tề trưởng lão làm sao có thể bị bắt?
Tề trưởng lão lại làm thế nào mà khả năng thổ lộ bí mật được?
Trong mấy ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm điên rồi sao, muốn tuyên chiến cùng Nhân Gian Ngục thật sao?
Bây giờ hắn là trưởng lão của Sí Thiên giới, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều đại biểu cho Sí Thiên giới, làm sao có thể không sợ gì như vậy chứ.
Sí Thiên giới đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Làm sao lại dung túng cho Khương Phàm!
- Khương Phàm, ngươi trở lại cho ta.
Mộ Dung Tĩnh lo lắng hô to, sắc mặt khó coi, trong lòng bất an.
Sáng sớm, Bá Vương Chiến quốc dần dần náo nhiệt lên, tất cả cửa hàng trên các con phố dài tại mỗi thành khu đều lần lượt mở cửa, dân chúng cùng khách các nơi lui tới ở chỗ này cũng đều đi ra đầu phố.
Mọi người cũng hưởng lạc, sinh hoạt, bận rộn giống như thường ngày.
Nhưng, náo nhiệt sáng sớm hôm nay rất nhanh đã bị một tin tức đột nhiên xuất hiện làm cho đảo loạn hết thảy.
- Trải qua sáu ngày điều tra, Hung Linh hầu phủ đã bắt được lão bản lẩn trốn lúc trước của cửa hàng Thanh Bình.
- Lão bản của cửa hàng Thanh Bình chứa chấp tại biệt viện Thanh Ngục của Nhân Gian Ngục.
- Trải qua thẩm vấn trong đêm, thân phận thật sự của lão bản cửa hàng Thanh Bình được xác định là trưởng lão đặc phái của Nhân Gian Ngục.