- Sở Khang?
Du Cảnh Chiến cùng Niệm An nhìn tên heo mập từ trên trời giáng xuống, đều có chút ngây người.
Mặc dù rất chờ mong, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Phàm nói cho vào liền thật cho vào như thế.
- Du Cảnh Chiến? U Mộng?
Sở Uyên đứng lên.
- Nơi này là nơi nào?
Giọng Khương Phàm truyền đến nơi này:
- Hắn là của huynh muội các ngươi. Đừng khách khí, sống hay chết, tùy các ngươi xử trí.
Du Cảnh Chiến lập tức dữ tợn:
- Sở Khang, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?
- Các ngươi... Nơi này...
Sở Khang nhìn lên năng lượng như cuồng triều sôi trào trên bầu trời, nhìn lại rừng rậm mênh mông ở xung quanh, nơi này là một loại vũ khí Không Gian nào đó sao?
Ầm ầm!
Lôi triều oanh minh, đinh tai nhức óc, Du Cảnh Chiến nhấc lên lôi triều chói mắt, đối diện che mất Sở Khang.
Sở Khang bị đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm trên núi đá.
Toàn thân be bét máu thịt, lộ ra bạch cốt âm u.
Hắn quen sống trong nhung lụa rồi, chưa lúc nào nhận qua thương tổn như vậy, hắn nhìn xương cốt nội tạng của mình lộ ở bên ngoài, lập tức kêu thảm giống như ác quỷ.
- Nơi này là Địa Ngục của ngươi! Sở Khang ngươi đã đến Địa Ngục để trả nợ!
Du Cảnh Chiến giống như một con sói hoang đang nổi điên, nhào tới phía Sở Uyên.
- Chờ một chút, đầu tiên chờ chút đã, ngươi nghe ta nói, nghe ta... A...
Thái Dương cung!
Một nam tử mặc áo bào xanh cười sang sảng đi đến đại điện:
- Tiểu vương gia bỏ qua cho, xác thực đã thật lâu không có tới. Ai bảo ta chỉ là Càn Nguyên thánh văn cơ chứ, so ra đều kém hơn Chí Tôn thánh văn của tiểu vương gia, qua Sinh Tử cảnh rất gian nan, tuỳ tiện không dám ra tới.
- Ồ?? Mộ Dung huynh cũng đã là Sinh Tử cảnh rồi?
- Do dự thật lâu, một năm trước vẫn tiến đến. Thân ở đại gia tộc, không bước về phía trước chính là lui lại, lui lại là sẽ bị đánh.
Nam tử dáng dấp không tính anh tuấn, còn có chút chất phác, nụ cười cởi mở rất dễ dàng để cho người ta sinh ra cảm giác thân cận, chỉ là mắt trong mắt thỉnh thoảng lóe lên sáng rực, biểu hiện người này đang che giấu sự khôn khéo của mình.
- Vị này là Mộ Dung Tĩnh, truyền nhân Thanh Ngục.
Sở Thương Minh giới thiệu cho Khương Phàm.
- Khương trưởng lão đã nghe nói qua Thanh Ngục chưa?
Trên cổ Mộ Dung Tĩnh treo một mảnh Niết Bàn Thạch, ánh mắt sáng ngời lưu ý thể hiện của Khương Phàm.
Hắn chính là người theo dõi Khương Phàm.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn một mực mang theo Niết Bàn Thạch ẩn núp ở ngoài Hung Linh hầu phủ. Mãi mới chờ đến lúc, kết quả Khương Phàm giống như không có phản ứng.
Nhưng rốt cuộc là thật sự không có phản ứng, hay là đang cố ý che giấu?
Hắn cần tự mình xác định.
- Tha thứ ta kiến thức ít ỏi.
Khương Phàm đã sớm chuẩn bị, chỉ là nhìn Mộ Dung Tĩnh, không có nghiêng mắt nhìn ở chỗ cổ áo hắn.
Sở Thương Minh giới thiệu sơ lược, nói:
- Trung Vực có bốn đại thánh địa, cũng có tứ đại Chúa Tể dưới mặt đất. Nhân Gian Ngục là Chúa Tể dưới mặt đất tại Nam Bộ, Thanh Ngục là một trong Nhân Gian Thất Ngục.
Mộ Dung Tĩnh dùng sức nắm chặt tay Khương Phàm lại:
- Thế lực dưới mặt đất, cùng Ác Nhân cốc của Nghị trưởng lão đều là người kiếm ăn, thoải mái, tùy ý, ưa thích kết giao bằng hữu.
- Huynh nói như thế, đột nhiên cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.
- Ha ha, ta xem xét Khương trưởng lão liền biết là một người thoải mái. Người khác đều nói Khương trưởng lão tính cách cường thế, làm việc điên cuồng, nhưng ta chỉ thích người như vậy, khoái ý ân oán thù hận, tính tình thật thà. Nam tử mà, liền nên có dáng vẻ nam tử.
Khương Phàm khách khí ứng phó.
Không hổ là truyền nhân của Thanh Ngục, mồm mép quả thật rất tốt.
Mấy câu, mấy cái thể hiện, mấy cái động tác liền có thể sinh ra cảm giác tốt.
Đều là luyện ra được sao.
Sở Thương Minh nói:
- Nếu Mộ Dung huynh đã tiến vào Sinh Tử cảnh, làm sao lại còn tự mình đến nơi này?
Mộ Dung Tĩnh cười nói:
- Ta trước sau cũng đã không tới hai năm, không phải là sợ tiểu vương gia trách tội sao. Vừa hay gần đây cảm xúc, thực lực cũng có chút ổn định liền tranh thủ thời gian tới bái phỏng. Trên đường tới còn nghe nói chuyện của Khương trưởng lão, đặc biệt muốn nhìn một chút rốt cuộc là một nam tử có bao nhiêu mị lực vậy mà lại có thể được Giới Chủ Sí Thiên giới chúng ta ưu ái.
Một câu đã giữ gìn mặt mũi Sở Thương Minh, lại tán dương Khương Phàm, vô cùng đúng chỗ.
Khương Phàm chủ động mời:
- Ta thấy Mộ Dung huynh đệ là người sảng khoái, đáng để kết giao, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?
- Ha ha, Khương trưởng lão nói một câu này, thật không uổng công ta ngày đêm kiêm trình một trăm bảy mươi ngàn dặm. Tiểu vương gia, vẫn là Anh Hùng lâu? Đi đi đi, quy củ cũ, vẫn là ta mời khách!!
Khóe miệng Sở Thương Minh co quắp, làm khách?
Cùng Khương Phàm?
Nói đùa cái gì! Ngẫm lại cũng cảm thấy khó chịu!
- Tiểu vương gia, xin mời?
Khương Phàm cũng đưa tay mời.
- Ta đang ở hậu kỳ Sinh Tử cảnh, gần đây càng ngày càng nguy hiểm, phụ vương ra lệnh cho ta là nhiều nhất đến Thái Dương cung nhìn, nơi khác thực sự không tiện.
- Thế này sao, vậy trước tiên cung chúc tiểu vương gia thành công vượt qua Sinh Tử cảnh, đến lúc đó ta lại bài tiệc ăn mừng.
Mộ Dung Tĩnh cáo từ rời khỏi, lúc xoay người, không để lại dấu vết thu Niết Bàn Thạch vào cổ áo.
Khương Phàm chú ý tới cử động nhỏ của hắn, nhưng vẫn giả bộ như cái gì cũng không biết.
Sở Thương Minh đưa mắt nhìn Khương Phàm, Mộ Dung Tĩnh rời khỏi, hơi nhíu mày lại.
Mặc dù biết tính cách của Mộ Dung Tĩnh, nhiệt tình kết giao Khương Phàm cũng là hợp tình lý, nhưng ở trước mặt của hắn không kiên kỵ gì như thế, vẫn có vẻ hơi vội vàng.
Khương Phàm cùng Mộ Dung Tĩnh đi đến trong phòng xa hoa tại Anh Hùng lâu, khách sáo ngồi xuống.
Trong lòng Khương Phàm có chút kỳ quái, vậy mà lại không nhìn thấy Lý Phong!
Mặc dù Đại Mộ bí thuật có thể thay đổi bộ dáng, thế nhưng ánh mắt khí chất đều không đổi được.
Hắn có thể xác định bên trong không có Lý Phong!
Kì lạ.
Hắn biến mất lâu như vậy, Lý Phong hẳn là sốt ruột đến muốn hỏng, theo lý hẳn là sẽ xen lẫn trong trong đội ngũ tới mới đúng.
Chẳng lẽ ngày đó Lý Phong bị thương rất nghiêm trọng, đã sớm về Nhân Gian Ngục tu dưỡng?
- Tới đây tới đây, tất cả vào đi.
Mộ Dung Tĩnh vỗ vỗ tay với ngoài cửa.
Lúc Khương Phàm đang coi là muốn dẫn đại nhân vật gì, vậy mà oanh oanh yến yến tiến vào chín nữ tử mỹ lệ.
Có đáng yêu, có dịu dàng, có vũ mị, có cao gầy, có nở nang, có kiều tiếu.
Yến gầy béo mập, phong tình khác nhau.