Đan Đại Chí Tôn

Chương 1446: Thức tỉnh hỗn độn nguyên hỏa 4




Trứng ngọc run run, ánh sáng nở rộ đột nhiên tăng vọt, kịch liệt càng bành trướng, như liệt diễm cuồn cuộn che mất tầng đầu tiên của thanh đồng tiểu tháp.
Thanh đồng tiểu tháp thức tỉnh!
Tránh thoát khỏi Khương Phàm, phóng lên tận trời, tiếp tục phóng đại.
Một loại uy thế cổ lão mà mênh mông, thần thánh càng tang thương, trong chốc lát đã quét sạch không gian, nhấc lên nhấc lên gợn sóng.
Cường quang sang chói như liệt diễm ngập trời, lại như ngân hà đổ ngược.
Trứng ngọc dâng lên trong thanh đồng tiểu tháp, ánh sáng tạo thành vòng xoáy mênh mông, cướp đoạt năng lượng ở bên ngoài.
Ánh sáng của thanh đồng tiểu tháp bị chịu ảnh hưởng, cũng tạo thành vòng xoáy, tiếp tục phóng đại, mấy chục mét, mấy trăm mét, hơn ngàn mét.
Ánh sáng sáng chói, ầm ầm sóng dậy.
Xa xa nhìn lại, giống như là bảo tháp càn khôn chìm nổi trong vũ trụ.
Cái đầu Cự Long giống như một ngọn núi lớn chuyển hướng đến thanh đồng tiểu tháp, cưỡng ép thấm vào bên trong, tập trung vào viên trứng ngọc chập trùng lên xuống kia.
Tiểu nhân nhi mảnh mai bên trong trứng ngọc cử động, giang ra hai tay, đuôi rắn vẫy nhẹ, con mắt có chút run run, giống như là muốn thức tỉnh.

Cùng lúc đó, chiến kích, tinh thuẫn bên trong tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp đều đột nhiên chấn động.
Bọn chúng an tĩnh trong núi rừng lại đột ngột nhảy lên, thanh âm giống như long trời lở đất, vang vọng tầng thứ ba, thịnh truyền trên dưới chín tầng trong thanh đồng tiểu tháp, bừng tỉnh vô số bí mật đã bị phủ bụi.
- Xảy ra chuyện gì?
Dương Biện từ trong minh tưởng cưỡng ép bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn chiến kích dài trăm thước treo cao giữa không trung giống như một chiến binh, cuồn cuộn lên huyết khí vô tận.
Huyết khí cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, các loại cảnh tượng quỷ bí liên tiếp, hỗn loạn càng mơ hồ.
Khí tức sát phạt vô tận, khí tức tử linh, quét sạch dãy núi.
Để hắn tuyệt vọng, đau đớn, giá lạnh.
Phảng phất xé rách giới tuyến sinh tử, câu thông đến U Minh Địa Ngục.
Một bên khác, tinh thuẫn hoành không tràn ngập ra uy thế vô biên to lớn lại nặng nề, ép vỡ dãy núi, thanh đồng tiểu tháp lắc lư không dứt.
Mê quang vô tận cuồn cuộn không dứt, diễn dịch hình ảnh sinh cơ bừng bừng, núi non chập chùng, sông lớn lao nhanh, vô tận sinh linh ở nơi đó phồn diễn sinh sống.
Hoàn toàn khác với khí tức tử linh của chiến kích.
Cứ như đại lục thứ mười đã từng trầm luân, tại lúc này hiển hiện lại lần nữa.
- Dương Biện!! Nhanh!!
Lý Dần bừng tỉnh, phóng lên tận trời, hóa thân thành Bất Tử Điểu, điên cuồng vẩy xuống máu tươi, nhào tới phía tinh thuẫn.
Lúc trước Khương Phàm giao đồ cho bọn hắn đã liên tục nhắc nhở qua, nếu như phát giác được Thần Binh có vấn đề, lập tức dùng máu tươi nuôi nấng. Hiện ra bản thân mình, để được Thần Binh tán thành, sau đó cưỡng ép dung hợp, hấp thu truyền thừa.
Dương Biện không dám tin, đây thật sự là Thượng Cổ Thần Binh sao?
Làm sao Khương Phàm có thể giao vật này cho hắn.
Nhưng, chiến kích nhấc lên huyết khí nặng nề, giống như như hình ảnh thảm liệt ở Địa Ngục đã kích thích hắn thật sâu.
Dương Biện lập tức bay lên không, trực tiếp đánh rách tả tơi hai tay, vẫy ra máu tươi, muốn cùng chiến kích dung hợp.

Liền ngay cả cây giáo trong thân thể Khương Bân cũng cưỡng ép thức tỉnh, một loại thần uy quỷ bí, nương theo liệt diễm dâng lên, sôi trào khắp tầng thứ ba, cùng hai Thần Binh khác chiếu rọi lẫn nhau.
Mà nhận phải ảnh hưởng của trứng ngọc, đầu thương cây giáo bộc phát ra ánh sáng kinh người, cứ như trải rộng ra giữa mênh mông màn trời ở chỗ này, cho thấy uy lực và năng lượng đâm thủng thiên khung, vạch phá gông cùm xiềng xích.
Cùng lúc đó, bên ngoài La Phù sơn mạch mấy trăm ngàn dặm, Chu Thanh Thọ, Hàn Ngạo cũng nhận phải cảm ứng.
Tinh Thần Cự Kiếm hắc ám trong dãy núi mênh mông, tinh không vô tận giống như một bức tranh vắt ngang khung trời, thần bí Tinh Hà lao nhanh, từng viên đại tinh như ẩn như hiện.
Long Đao dâng lên đao khí vô tận, hóa thành tuyệt thế Cự Long, thanh âm uy nghiêm vang vọng đất trời, cuồn cuộn khí lãng chấn động dãy núi, cùng tinh thần thế giới cộng minh với nhau.
Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ rung động trước uy thế của Thần Binh, cũng đều biết cơ duyên khổ sở đợi chờ rốt cuộc đã đến.
Hai người phấn khởi phóng thích máu tươi, cùng Thần Binh giao hòa.
Giới Tâm của Sí Thiên giới.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, không chỉ có để tiểu lão đầu mà cùng Giới Chủ ngoài ý muốn, Cự Long càng cảm thấy kinh ngạc.
Tuy nhiên, Cự Long đã nhận ra trứng ngọc đặc biệt, chủ động thả ra Hỗn Độn nguyên lực.
Dù sao tại trước mặt nó, bất luận viên trứng ngọc này hấp thu như thế nào, đều như là hồ nước ở đại dương mênh mông.
Rất nhanh, huyết dịch Dạ An Nhiên dần dần bình phục lại, năng lượng xao động cũng đã một lần nữa trở về khí hải, Ngũ Hành Thụ cũng đã an tĩnh.
Cự Long rút khỏi ý thức, cưỡng ép xâm nhập ý thức Khương Phàm cùng Giới Chủ, tiếp quản ý thức của bọn hắn, dẫn vào Hỗn Độn nguyên lực, gột rửa huyết dịch, thăng hoa huyết mạch.
Bọn hắn đều chậm rãi từ trong đau đớn được giải thoát.

Tuy nhiên, thân thể tiêu hao cực độ, đều khiến bọn hắn suy yếu mà hôn mê.
Tiểu lão đầu nhìn Cự Long Sinh động, nhiều lần lắc đầu.
Từ xưa đến nay, con Cự Long này vẫn luôn ở đây, nhưng cho tới nay cũng không có người nào có thể từ nơi đó đạt được bất cứ Hỗn Độn nguyên lực gì, càng không có ai từng thấy nó hoạt động.
Bọn hắn nhiều nhất là tới đây tu luyện, hấp thu chút Hỏa nguyên lực tinh khiết.
Nhưng hôm nay... Cự Long lại cử động, mà không chút do dự đi cứu bọn hắn.
Hung Linh hầu phủ!
Triệu Thế Hùng bế quan rất thành công, bây giờ đã là Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, nhưng cửu trọng thiên là cảnh giới cực kỳ quan trọng trước Sinh Tử cảnh, nhất là đối với Cùng Kỳ Huyết Viêm mà nói lại càng quan trọng. Cho nên Hung Linh Hầu đưa Triệu Thế Hùng đến thạch điện mà hắn bế quan, căn cứ kinh nghiệm năm đó của hắn, giảng giải hạng mục cần chú ý cho Triệu Thế Hùng, cũng tự mình điều phối dược dịch, an bài đan dược cho Triệu Thế Hùng.
Ngô trưởng lão biết rõ Hung Linh hầu phủ nguy hiểm, cho nên đã vô cùng cẩn thận, sau khi khống chế Tinh Vân Yêu Điệp tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã xác định được vị trí mục tiêu là ở thạch điện.
Hồ điệp uyển chuyển nhảy múa, rơi vào trong bụi cỏ ngoài điện.
Nơi này mặc dù trải rộng Thạch Tượng Quỷ, nhưng đều không có chú ý tới hồ điệp không đáng chú ý.
Cho đến khi Hung Linh Hầu tạm thời rời khỏi, hồ điệp đã tìm đúng cơ hội, Uyển chuyển nhảy múa, thuận khe cửa hở của thạch điện trượt đi đến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.