Mượn ánh trăng pha tạp, hắn thấy rõ bộ dáng người kia.
Hoàn toàn khác Lý Dần, lại thấp lại tráng, bộ dáng thô cuồng, mà tuổi tác nhìn đã là trung niên.
Tìm không thấy nửa cái bóng dáng của Lý Dần.
- Ngươi còn thay đổi bộ dáng?
Khương Phàm gắt gao tiếp cận nam tử.
Cảnh giác của nam tử đã vượt qua lòng hiếu kỳ:
- Ngươi biết có hơi nhiều.
Khương Phàm lần nữa hỏi thăm:
- Ngươi sửa họ Thiệu rồi?
- Không liên quan gì tới ngươi!!
Nam tử quay người liền muốn rời khỏi.
- Ngươi có thể thay đổi bộ dáng là bởi vì Đại Mộ bí thuật?
Khương Phàm sợ điều gì sẽ gặp điều đó, càng là không muốn liên lụy cùng Nhân Gian Ngục, càng là liên tiếp đụng tới.
Đây là số mệnh?
Nam tử đứng vững, quay đầu nhìn Khương Phàm.
- Rốt cuộc ngươi có liên quan như thế nào với ta.
- Trước tiên nói tên của ngươi.
Cảm xúc Khương Phàm chập trùng, Nhân Gian Ngục, chết tiệt, thật sự là Nhân Gian Ngục?
Phân thân này lại Rớt xuống Nhân Gian Ngục, chẳng phải là đã thức tỉnh Thái m Cực Diễm?
- Ta đã từng là Lý Phong, bây giờ là Thiệu Hoa Vinh.
Cảm xúc của nam tử cũng chập trùng, không cách nào bình tĩnh được.
Trước đó bọn hắn hoàn toàn chưa từng gặp mặt, vậy mà Khương Phàm há miệng liền nói ra hết thảy mọi thứ về hắn, còn có thể nhận ra Đại Mộ bí thuật.
Nhưng không phải Khương Phàm tới từ Đại Hoang Tân Hải sao?
Sao hắn biết Đại Mộ bí thuật của Nhân Gian Ngục được?
- Vì sao ngươi tới đây?
Khương Phàm cảm thấy khó giải quyết, thậm chí không nguyện ý phóng xuất Lý Dần, bởi vì Thái m Cực Diễm cùng Đại Mộ bí thuật hoàn toàn có thể khắc chế Lý Dần.
- Điều tra ngươi!!
Lý Phong nói thẳng.
- Điều tra cái gì về ta?
Trong lòng Khương Phàm lộp bộp, lần này còn phiền toái hơn.
Đột nhiên tới, lại còn điều tra về hắn, khả năng lớn nhất cũng là bởi vì Niết Bàn Thạch!
- Ta đã nói ta chuyện không nên nói, ngươi thì sao? Vì sao lại biết bí mật của ta, ngươi lại biết bao nhiêu?
- Ngươi muốn gặp một lần Lý Dần không?
- Hắn ở đâu?
- Ở chỗ ta đây, ngươi dám vào đi không?
Khương Phàm đụng thanh đồng tiểu tháp ở cổ áo.
- Mời hắn đi ra.
Lý Phong cắn ngọc châu, cảnh giác.
Màn đêm thâm trầm, sơn lâm tĩnh mịch.
Hai người dưới ánh trăng pha tạp, cách cây rừng khẩn trương giằng co, đều mang tâm tư riêng mình, đều đang nhanh chóng tự hỏi.
- Ngươi chờ một lát.
Khương Phàm cuối cùng vẫn làm quyết định, ý thức truyền vào thanh đồng tiểu tháp nhắc nhở Lý Dần.
- Ta muốn thả ngươi ra. Ngươi đã chuẩn bị xong?
- Sư phụ, ta phải với ai đánh?
Trong lòng Lý Dần cảm thấy kỳ quái.
- Ta nói cho ngươi cũng vô dụng, sau khi ngươi ra ngoài sẽ liền mất đi ý thức.
- Vậy ta đánh như thế nào?
- Ngươi mất đi ý thức, hắn cũng sẽ mất đi ý thức, các ngươi liều chính là linh văn mạnh yếu, liều chính là ý chí cùng chìm kinh nghiệm chiến đấu ở trong lòng.
Khương Phàm tiếp cận Lý Phong, dẫn Lý Dần từ trong thanh đồng tiểu tháp đi ra.
Lý Phong nhìn thấy Lý Dần trước tiên liền ngây ngẩn cả người, người này giống như hắn, cơ hồ là một khuôn đúc ra.
Lý Dần lại kỳ quái, người kia là ai?
Hoàn toàn không có ấn tượng.
Nhưng ngay sau đó, bất luận là Lý Dần hay là Lý Phong đều nhanh chóng hoảng hốt.
Bọn hắn hô hấp thô trọng, hai mắt sung huyết, thể hiện bắt đầu dữ tợn.
Vằn đen tà ác từ trong thân thể lan tràn đi ra, bò đầy toàn thân, trùng kích lên mặt.
- Aaa…!!
Hai người đang đối đầu sau mấy giây ngắn ngủi, đồng thời đau đớn kêu thảm, quỳ xuống ở đó.
‘Ngọc Châu Không Gian’ bị Lý Phong ngậm trong miệng tùy thời chuẩn bị di chuyển cũng rơi ra ngoài.
- A a a!
Hai người ôm đầu kêu thảm, đau đến không muốn sống.
Bởi vì gặp nhau quá đột ngột, trực tiếp liền mặt đối mặt, cho nên tốc độ mê thất cực kỳ nhanh chóng, mang tới đau đớn càng thêm nghiêm trọng.
So với lúc trước Lý Dần gặp Lý Tịch, còn mãnh liệt hơn rất rất nhiều.
Hai mắt của bọn hắn sung huyết, gương mặt đầy dữ tợn, thân thể đều đang vặn vẹo.
Đột nhiên, thanh âm của bọn hắn im bặt mà dừng, đồng thời ngẩng đầu lên, hung tàn tiếp cận lẫn nhau.
Giống như là hai con ác thú phát cuồng!
- A!!
Lý Dần dẫn đầu bộc phát, hóa thân thành Bất Tử Điểu, giương cánh gáy to, âm thanh chấn động cả bầu trời đêm.
Toàn thân kim quang sáng chói, yêu hỏa sôi trào, trải rộng lít nha lít nhít vòng xoáy, mỗi cái trong vòng xoáy đều có lợi kiếm đang phập phồng.
Lệ khí cùng sát uy khiếp người tràn ngập ra xung quanh.
Thiên Dương kiếm văn cùng Thú linh văn kết hợp hoàn mỹ.
Ầm ầm!!
Kim viêm cuồn cuộn, nương theo tiếng gào thét kiếm triều, đánh về phía Lý Phong trước mặt.
Lý Phong gào thét dữ tợn, toàn thân cuồn cuộn hắc viêm, triển khai hai cánh ở hai bên, mãnh liệt chấn kích, đón lấy liệt diễm cuồn cuộn giết tới.
Hắc viêm quỷ dị, nhấc lên khí lạnh thấu xương!
Hai cánh vô cùng khổng lồ, mở ra tám chín mét, mà khí lạnh mãnh liệt, không thể phá vỡ, bọn chúng huy động, chống cự yêu hỏa kiếm triều, bảo vệ toàn thân hoàn chỉnh.
Hai tay giơ cao, tuôn ra hai vòng xoáy hắc viêm, lấy tốc độ cực kỳ kinh người xoay tròn, cướp lấy năng lượng tinh nguyên bên trong yêu hỏa.
Mặc cho liệt diễm tuôn ra cuồn cuộn, yêu kiếm sắc bén nóng hổi, đều không thể làm bị thương hắn dù chỉ một chút.
Hắn vỗ cánh cuồng xông, dã man càng bá đạo, ý thức hỗn loạn kích thích, giống như nổi điên xuyên thủng triều dâng, giết tới trước mặt Lý Dần.
Lý Dần rõ ràng trở tay không kịp, bởi vì trong hỗn loạn, đã nhận định Chí Tôn song thánh văn toàn lực bộc phát hoàn toàn có thể ngăn chặn mục tiêu.
Lý Phong phá tan triều dâng, xuất hiện ở trước mặt hắn, ngay một khắc này, vòng xoáy hắc viêm xoay tròn ở hai tay đột nhiên nhanh chóng tản ra, xuất hiện hai khối tinh thể màu vàng.
Nhìn kim quang lấp lóe sáng long lanh, giống như đoản kiếm, xung quanh lại còn bao quanh hư ảnh Bất Tử Điểu.
Nhưng, nó lại tản ra khí lạnh thấu xương, âm hàn đến cực điểm.
Bành bành!
Lý Phong đối diện lao tới, đẩy tinh thể hung hăng đánh vào ngực Lý Dần.
Răng rắc!!
Tinh thể vỡ nát, khí lạnh thấu xương quét sạch toàn thân Lý Dần.