Đan Đại Chí Tôn

Chương 1415: Khinh người quá đáng




- Nơi này là lãnh địa của Sí Thiên giới, ngươi giết Khương Phàm, Nhị hoàng tử sẽ chết, chúng ta cũng sẽ chết, ngươi là muốn lôi kéo chúng ta chôn cùng sao?
- Đây là cơ hội duy nhất để giết Khương Phàm. Chỉ cần Khương Phàm chết rồi, các ngươi chôn cùng thì như thế nào? Cổ Hoa nơi đó cũng sẽ chỉ ca tụng chúng ta anh dũng.
- Ngây thơ!! Hồ nháo!! Khương Phàm khiêu khích Vạn Đạo Thần Giáo, Vạn Đạo Thần Giáo tự nhiên sẽ ra tay, chúng ta cứ việc chờ, tại sao ngươi lại xúc động như vậy.
- Nếu Sí Thiên giới đã không tiếc đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo để muốn bảo vệ được Khương Phàm, nói rõ đã làm tốt chuẩn bị đối kháng cùng thần giáo, Vạn Đạo Thần Giáo không mang Khương Phàm đi được. Coi như cuối cùng bọn hắn có thể mang đi, chúng ta cũng không có cơ hội tự tay giết hắn. Khương Phàm nhất định phải do chúng ta tới giết, ai cũng không thể thay.
Tô Huyên tức giận, chỉ vào bọn hắn chửi ầm lên:
- Ta đều đã ra tay, chuyện đã không có đường sống để lượn vòng nữa, tại sao các ngươi không giết hắn? Tại sao!! Bọn lão già cổ hủ các ngươi đây, các ngươi là đám phế vật!
- Im miệng! Giết hắn, Nhị hoàng tử còn có đường sống sao?
- Khương Phàm chết chính là chết rồi, đối với Sí Thiên giới chính là không có giá trị, nhiều nhất chỉ là tổn hại mặt mũi, chúng ta lấy ra đầy đủ thành ý bồi thường, xin lỗi, đều có thể!!
- Ngươi im miệng đi, ngươi gây họa! Ngươi muốn hại chết chúng ta!
- Một đám lão phế vật, lão phế vật tham sống sợ chết.
Bọn hắn không để ý ánh mắt thành khu ven đường, cứ liên tục sôi trào cường quang vô tận, bằng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Bá Vương Chiến Quốc.
Khi bọn hắn đuổi tới phần khu thứ bảy, đội ngũ Huyền Nguyệt cũng mới đi đến nơi này.
- Đội ngũ Cổ Hoa? Ha ha, không phải không đi sao?
Tiêu Lạc Triều cười lạnh.

- Hình như hơi lạ. Gấp gáp như vậy, xảy ra chuyện gì sao?
- Chẳng lẽ Khương Phàm đi khiêu khích bọn hắn rồi? Hù dọa bọn hắn rồi?
- Cũng không thể trở thành bộ dáng này chứ.
Các cường giả Huyền Nguyệt ngắm nhìn không trung, đưa mắt nhìn cường giả Cổ Hoa xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, một khắc không ngừng, phóng tới cửa thành Chiến quốc.
- Dừng lại!!
Bọn thủ vệ bên ngoài tường thành xa xa nhìn thấy bọn hắn, nhanh chóng bay lên không, mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng không kiêng nể gì mà xông ra ngoài như thế, bọn hắn nhất định phải ngăn lại.
Ông!!
Tường thành cũng ngay lập tức dâng lên cường quang, hình thành bình chướng chặn đường.
Các cường giả Cổ Hoa liên tiếp dừng lại, khống chế Tô Huyên lại, sau đó cười bồi nói:
- Chúng ta có chuyện quan trọng muốn cùng Vạn Đạo Thần Giáo bàn bạc, còn xin cho đi. Thủ vệ thống lĩnh cầm trọng đao trong tay, uy nghiêm giằng co:
- Bất luận kẻ nào xuất nhập Chiến quốc, đều phải qua cửa thành.
- Thật có lỗi, mới đến, không hiểu quy củ, là chúng ta mạo phạm.
Cổ Hoa các cường giả ngắm nhìn đội ngũ thần giáo trong hoang dã ở ngoài thành, còn chưa đi xa, chỉ cần xông ra khỏi cửa thành, liền có thể cầu cứu nơi đó.
Mà số lượng lớn cường giả của Cổ Hoa hoàng thành bọn hắn còn ẩn núp ở bên ngoài, cũng có thể tiến hành ngăn cản.
- Tản năng lượng ra, áp chế linh văn, từ cửa thành rời khỏi.
Thủ vệ thống lĩnh thấy bọn hắn thái độ không sai, cũng không còn cảnh giác.
- Đúng đúng đúng.
Các cường giả Cổ Hoa hoàng thất ra hiệu lẫn nhau, đều tản ra năng lượng sau đó trở xuống trên mặt đất, duy trì mỉm cười, đi tới cửa thành.
Thủ vệ thống lĩnh cũng đưa tay ra hiệu bọn thủ vệ không cần khẩn trương, đồng thời tản ra bình chướng bảo vệ.
Biển người trước cửa thành nhanh chóng tản ra, tránh ra một con đường cho hoàng tộc cao quý.
Các cường giả Cổ Hoa hoàng thất tận lực duy trì vẻ mặt ổn định, còn khẽ vuốt cằm với bọn thủ vệ, xem như chào hỏi.
Nhưng, khi bọn hắn xuyên qua cửa thành, bọn thủ vệ đều mẫn cảm tập trung vào Tô Huyên ở bên trong mặt mũi tràn đầy tức giận, đầu tóc rối bời, mà còn máu me khắp người.
- Dừng lại, nàng làm sao thế?

Một vị thủ vệ đội trưởng bước về phía trước chặn đường.
- Bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
- Nàng là ai?
- Tô Huyên, thê tử Đại hoàng tử đã chết của Cổ Hoa hoàng thành chúng ta.
- Ai nàng đánh thành như thế này?
- Chỉ là chuyện của chúng ta, các ngươi không cần quan tâm. Cáo từ, chúng ta sau này còn gặp lại.
Các cường giả Cổ Hoa đều nhanh đi mấy bước, muốn đi qua cửa thành.
Thế nhưng ở thời điểm này, Hung Linh Hầu Triệu Thời Việt đã xuất hiện ở phương xa, liệt diễm màu đỏ cuồn cuộn ngập trời, nhìn như nung đỏ cả bầu trời.
Sát Lục Huyết Viêm nóng nảy lại bạo ngược, như con sông máu đang cuồn cuộn lao nhanh, lại như ác thú oán linh vô tận đang gào thét.
Tràng diện rung động mà càng kinh khủng!
Triệu Thời Việt kéo lấy huyết viêm lướt qua trời cao, thẳng đến cửa thành xa xa.
Các thành khu ven đường nhanh chóng yên tĩnh, vô số con dân run rẩy, phần lớn đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vừa mới nghe được Bá Vương đã cưỡng ép đuổi Vạn Đạo Thần Giáo đi, tại sao Hung Linh Hầu lại nổi giận?
- Hung Linh Hầu?
Sắc mặt thủ vệ thống lĩnh hơi biến đổi, ánh mắt lập tức quét về phía đội ngũ Cổ Hoa.
- Đi!!
Các cường giả Cổ Hoa lại không che giấu, phóng thích năng lượng vọt mạnh ra phía ngoài.

- Cản bọn họ lại!!
Thủ vệ thống lĩnh lập tức thét lên ra lệnh, thế nhưng cửa thành nguy nga to lớn, há có thể nói đóng liền có thể đóng lại.
Huống chi, trong ngoài cửa thành đang có số lượng lớn biển người ra vào.
- Dừng lại!! Lập tức lui về Chiến quốc!
Bọn thủ vệ nhanh chóng chặn đường.
- Giết!!
Gương mặt của các cường giả Cổ Hoa dữ tợn, mang theo Tô Huyên điên cuồng trùng sát, hất bay biển người đang chen chúc, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi cửa thành.
Trong hoang dã mấy chục dặm bên ngoài, đội ngũ tập hợp các cường giả thần giáo đang cùng ẩn núp ở bên ngoài nghe được động tĩnh Chiến quốc nơi xa, nhao nhao quay đầu nhìn lại.
- Nơi đó giống như có loạn.
- Ai đang xông ra ngoài? Người của Huyền Nguyệt hoàng triều sao?
- Bá Vương phủ đuổi chúng ta đi không đủ, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép giữ lại Huyền Nguyệt hoàng triều?
- Khinh người quá đáng!!
- Hừ hừ, Bá Vương, chờ xem đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.