Đan Đại Chí Tôn

Chương 1374: Toàn chôn




- Bọn hắn là do cửa hàng Thanh Bình đưa tới, không những không muốn tiền của chúng ta, còn đưa cho chúng ta rất nhiều tiền. Yêu cầu chúng ta cần phải xem trọng bọn hắn, không thể để cho bọn hắn chết, cũng không thể để người khác đụng ngọc thạch trên người bọn hắn.
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Ta chỉ biết như thế! Ta thật chỉ biết là...
Thị vệ đầu lĩnh đang nói, đột nhiên chú ý tới Khương Phàm đã nháy mắt cho Du Cảnh Chiến.
- Không được! Không không không...
Thị vệ đầu lĩnh hoảng sợ thét lên, trực tiếp quỳ xuống trước Du Cảnh Chiến.
Du Cảnh Chiến nhanh chân đi đến, tay quấn lôi điện, vô tình đâm xuyên qua lồng ngực thị vệ đầu lĩnh, nắm lấy trái tim của hắn đưa ra từ phía sau lưng.
- Nhớ kỹ mặt của ta, là ta giết ngươi.
Du Cảnh Chiến lạnh lùng theo dõi hắn, một tay nắm nát trái tim.
Khương Phàm hỏi:
- Cửa hàng Thanh Bình có gì đặc biệt?
- Là một cửa hàng rất bình thường, không được tính là thương hội, gần góc đường Hồng Quán, thái độ phục vụ nơi đó rất kém, đồ cũng không toàn diện, tuy nhiên thỉnh thoảng sẽ có chút vật ly kỳ cổ quái, mà còn rất rẻ.
Du Cảnh Chiến cắn chặt răng hàm.

Hắn đã từng đi qua Cửa hàng Thanh Bình, còn mua qua hai lần võ pháp, nhưng hắn không nghĩ tới cửa hàng Thanh Bình lại là kẻ đã đồ sát cả nhà của hắn, đưa bọn hắn đến hoa lâu.
Cái gọi là cửa hàng, rất có thể chính là đang theo dõi huynh muội bọn họ.
- Rất có thể phía sau cửa hàng Thanh Bình liên lụy đến thế lực lớn nào đó, huynh muội các ngươi không cần phải để ý đến. Ta chỗ này có một phong thư, các ngươi cầm trong đêm xuôi nam, đến Vô Hồi thánh địa. Chỉ cần các ngươi nói là bằng hữu của ta, Vô Hồi Thánh Chủ liền sẽ tiếp nhận các ngươi. Từ nay về sau, nơi đó chính là nhà mới của các ngươi, nơi đó...
Khương Phàm nói đang muốn đưa thư cho Du Cảnh Chiến, Du Cảnh Chiến lại phù phù quỳ gối trước mặt Khương Phàm, dùng sức dập đầu ba cái, khóe mắt chảy nước, hòa với dòng máu trên mặt tạo thành huyết lệ.
- Ta đã chết! Chết từ đêm năm năm trước ấy! Ta liều mạng tu luyện, chỉ là muốn cứu muội muội ta ra! Ta để cho muội muội ta chịu khổ năm năm, Du Cảnh Chiến ta không bằng súc sinh!
- Ta không muốn sống, ta muốn chết! Nhưng trước khi ta chết, nhất định phải biết là ai hại chúng ta! Ta muốn báo thù! Ta nhất định phải báo thù!
Du Cảnh Chiến nói, lần nữa cúi đầu xuống, đầu liên tục dập trên mặt đất, đâm đến máu me đầm đìa.
- Cám ơn ngươi đã cứu muội muội ta ra. Cám ơn ngươi, có thể an bài cho muội muội ta đến thánh địa.
- Nhưng ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!! Cho ta một cơ hội, dù là ta chỉ có thể giết một kẻ, ta cũng muốn giết!
Khương Phàm chau mày:
- Ngươi chết, muội muội của ngươi thì sao?
- Ta đã sớm không còn mặt mũi gặp muội ấy! Ta chỉ cần muội ấy còn sống, chỉ cần muội ấy có thể sống như một con người, ta chết cũng nhắm mắt.
- Thế nhưng nàng muốn theo ngươi sống cùng nhau.
- Ta đã chết rồi, ta cũng không xứng để được sống nữa.
Khương Phàm lắc đầu than nhẹ, nói:
- Ngươi bồi bồi muội muội của ngươi trước, nàng rất nhớ ngươi. Chờ ta rời khỏi Sí Thiên giới, ngươi lại cho ta đáp án. Nếu như muốn còn sống, huynh muội các ngươi cùng nhau xuôi nam đến thánh địa. Nếu như muốn chết, ta sắp xếp người đưa nàng về thánh địa, mang ngươi... Báo thù!
- Có người đến!
Dạ An Nhiên đột nhiên cảnh giác, đầu ngón tay giương nhẹ, năm ngón tay dần dần trong suốt, nở rộ lên tia sáng óng ánh, cảm ngộ âm thanh trong sơn lâm.
Đối với người bình thường mà nói, rừng rậm không biết nói chuyện, nhưng đối với Dạ An Nhiên mà nói, mỗi cái cây, mỗi ngọn cỏ, mỗi tảng đá, mỗi trận gió núi, đều có thể nhẹ giọng nói với nàng.
- Cửa hàng Thanh Bình?
Khương Phàm lập tức tỉnh ngộ, nếu là cửa hàng Thanh Bình bí mật giám sát Hồng Quán, vậy bọn hắn cũng biết đã có người cứu đi Niệm An, sau đó cũng sẽ đuổi bắt Du Cảnh Chiến.
Dạ An Nhiên cẩn thận cảm nhận:
- Hết thảy mười hai người, ba Linh Hồn cửu trọng thiên, bảy cao giai Linh Hồn cảnh. Khí tức rất mạnh, tính cảnh giác rất cao, bọn hắn bắt đầu thả chậm tốc độ. Tại phía đông, khoảng cách... Khoảng mười dặm.

- Khương Bân! Né tránh!
Khương Phàm vừa dứt lời, Khương Bân ngẩng đầu vỗ cánh, phóng lên không.
Dạ An Nhiên một phát bắt được Du Cảnh Chiến còn chưa kịp phản ứng, kịp thời vọt tới trên lưng Khương Bân.
Khương Phàm lập tức phóng tới hướng đông, đón đám người thần bí kia.
Ngoài mười dặm.
Đám kia người thần bí dần dần thả chậm tốc độ, cẩn thận cảm nhận được sơn lâm thay đổi, lắng nghe thanh âm ở xa xa.
- Có người đến! Tốc độ rất nhanh!
Một vị Mộc linh văn lập tức giật mình, ra hiệu đám người tản ra.
Tốc độ Khương Phàm tiếp tục tăng vọt, sau khi rút ngắn khoảng cách liền lập tức phanh lại.
- Sơn Hà... Đại Táng...
Khương Phàm quỳ một chân trên đất, hai tay dâng lên hư ảnh mịt mờ, dùng sức nén mặt đất.
Răng rắc!
Bành!!
Khương Phàm trực tiếp dẫn nổ hai tay, máu tươi thịt nát thảm liệt phun tung toé.
Sau một khắc, một loại khí lãng vô hình từ toàn thân chấn mở, trùng kích máu tươi, ngưng tụ pháp trận màu máu, nhanh chóng trải rộng ra tại phế tích trên mặt đất.
Theo cảnh giới tăng lên, Sơn Hà Đại Táng hoàn toàn đã có được cảm ngộ mới, phạm vi pháp trận đã đạt tới ba mươi dặm!

Trong phạm vi ba mươi dặm, sông núi, rừng rậm bỗng nhiên an tĩnh, phảng phất đọng lại cả không gian và thời gian, đất trời cũng theo đó mà dừng lại.
Nhưng đây chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, một giây sau, sơn hà bạo động, rừng rậm sụp đổ, khí tức tai nạn kinh khủng từ sâu trong lòng đất cuồn cuộn lên, như thú triều vô tận lướt qua địa tầng, cuồng kích mặt đất.
Ầm ầm...
Đại địa cuồn cuộn, núi cao vỡ nát, giang hà bay lên trời, rừng rậm hoắc loạn.
Dung nham sâu trong lòng đất gào thét.
Bọn chúng không chỉ là hỗn loạn trùng kích, mà là phóng xuất ra lực lượng bản nguyên, hình thành tai nạn, muốn chôn vùi hết thảy, mai táng tất cả.
Đám người đang cảnh giác kia vội vàng không kịp chuẩn bị, đảo mắt đã bị sơn hà nuốt hết.
Quá đột nhiên!
Bọn hắn đang muốn tản ra, đang muốn xác định người đến là ai, đang muốn kích phát võ pháp, đang muốn chuẩn bị săn giết. Đang muốn...
Bọn hắn kinh hồn thét lên, điên cuồng giãy dụa, thế nhưng linh lực toàn thân đều đã mất đi khống chế, mặc kệ là linh văn nguyên tố, hay là Thú linh văn, đều khó mà phát huy tác dụng được.
Cứ như không phải sức người muốn hủy diệt bọn hắn, mà là mảnh sơn hà này muốn mai táng bọn hắn.
Cứ như bọn hắn không còn là người sống, mà là thể năng lượng bình thường giữa thiên địa.
Ầm ầm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.