Cũng không lâu lắm, một thị vệ đã chạy tới nơi này, trực tiếp nói với Khương Phàm:
- Hầu gia cho mời!
- Dẫn đường.
- Chỉ có thể chính ngươi.
Thị vệ đưa tay ngăn Dạ An Nhiên đang muốn đuổi theo lại.
- Vậy bọn họ...
- Nơi này là Hung Linh hầu phủ, chỉ cần ngươi có thể còn sống liền không có ai sẽ tổn thương được bọn họ.
Khương Phàm để lại Dạ An Nhiên cùng tặc điểu, đi theo thị vệ tới sâu trong hầu phủ.
- Làm sao phụ thân biết hắn tới?
Triệu Thế Hùng và các huynh đệ lại càng cảm thấy kỳ quái.
Phụ thân chủ động tiếp kiến?
Thật hiếm có.
Tặc điểu đứng trên vai Dạ An Nhiên, như tên trộm quát lên với bọn người Triệu Thế Hùng.
- Uy, mấy người các ngươi.
- Im miệng.
Dạ An Nhiên tranh thủ thời gian ngăn cản nó lại, sợ tặc điểu lại gây chuyện.
- Ta chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm, chớ khẩn trương, nói không chừng còn sẽ thành người một nhà.
- Ngươi, im miệng.
Dạ An Nhiên không cho hắn cơ hội.
Triệu Thế Hùng đánh giá tặc điểu, hồi tưởng đến uy thế khủng bố từ trên trời giáng xuống lúc ấy:
- Nó là yêu chủng gì?
- Ta là...
Tặc điểu cố ý hếch thân thể, thừa dịp Dạ An Nhiên không chuẩn bị, đột nhiên cúi đầu, hề hề nói:
- Các ngươi nhìn hắn có giống phụ thân các ngươi không?
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Dạ An Nhiên khóc không ra nước mắt, thật sự là không có cách nào cản được cái tên tặc điểu này.
Tặc điểu hăng hái:
- Các ngươi ngẫm lại bộ dáng lúc còn trẻ của Hung Linh Hầu xem, giống chứ? Ta cảm giác nếu là mời hắn đến chỗ gia gia các ngươi, gia gia các ngươi đều có thể cứ thế nửa ngày.
- Hỗn trướng! Ngươi muốn chết?!
Bọn người Triệu Thế Kinh giận tím mặt, dám lấy phụ thân và gia gia bọn hắn ra nói đùa, đúng là chán sống.
- Đừng cứ luôn táo bạo như thế, nói chuyện chút thôi, các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, có chút…. cảm giác như vậy hay không?
- Cho ngươi thêm một cơ hội, thu hồi lời nói đi!!
Triệu Thế Hùng tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, hai mắt sung huyết, nắm chặt nắm đấm lúc nào cũng có thể tấn công.
- Thật có lỗi, tinh thần nó có chút vấn đề.
Dạ An Nhiên tranh thủ thời gian khống chế tặc điểu lại.
Bầu không khí khẩn trương, tất cả mọi người đều đang trợn nhìn, hận không thể xé xác tặc điểu.
Tuy nhiên... sau khi an tĩnh lại thật lâu, Triệu Thế Kinh bỗng nhiên nhíu mày, khoan hãy nói, thật sự là có chút cảm giác như vậy.
Chờ chút, ta lại đang suy nghĩ cái gì vậy!
Ta mới giống phụ thân ngươi, cả nhà của ta cũng giống như phụ thân ngươi!
Triệu Thời Việt ngồi trong thạch điện to lớn trống trải, toàn thân quấn quanh xiềng xích nặng nề, nhưng vẫn tràn ngập huyết khí giết chóc như đại dương, giống như một con tuyệt thế hung thú bị vây khốn.
- Hung Linh Hầu, ngưỡng mộ đã lâu.
Khương Phàm đi đến thạch điện cũng bị khí tức kinh khủng kia làm cho kinh đến.
Từ xưa đến nay, người có thể khống chế Sát Lục Chi Hỏa thành công vượt qua Sinh Tử cảnh đều đếm được trên đầu ngón tay, mà Triệu Thời Việt lại làm được.
Đây cơ hồ càng hiếm thấy hơn so với thức tỉnh Thiên phẩm.
Ngoại trừ có đan dược của Sí Thiên giới hỗ trợ, chủ yếu hơn có lẽ còn là ý chí mạnh hơn người bình thường của Triệu Thời Việt, cùng thần tính Kim Thai chảy xuôi trong huyết mạch hắn.
- Ngươi là ai?
Hung Linh Hầu đưa hai con ngươi tinh hồng nhìn chằm chằm Khương Phàm, giống như là hai mảnh huyết hồ tĩnh mịch, tràn ngập để ánh sáng đỏ hồng cho người ta tuyệt vọng.
Khương Phàm trực tiếp làm rõ thân phận:
- Giống như ngươi, đều là hài tử Diêm bá thu dưỡng, tu luyện Đại Diệu Thiên Kinh, dùng hỏa vũ thức tỉnh linh văn. Cũng đều là tại thời điểm năm sáu tuổi, Diêm bá xa cách chúng ta. Tuy nhiên sau khi ngươi tiến vào Sí Thiên giới, có nhà mới, trải qua cũng tạm được, hắn liền không có quấy rầy nữa ngươi. Ta thì lại bốn chỗ gây chuyện để lão nhân gia ông ta nhớ mong.
- Diêm bá...
Triệu Thời Việt khàn khàn nói nhỏ, mặc niệm lấy xưng hô đã quên lãng sâu trong ký ức.
Khương Phàm nhìn như lạnh nhạt, nhưng trong lòng kỳ thật lại đang âm thầm khẩn trương.
Hắn lưu ý thấy vẻ mặt Triệu Thời Việt thay đổi, phán đoán phải chăng có cần phải giao lưu hay không, lại có thể giao lưu tới trình độ nào.
Triệu Thời Việt trầm mặc thật lâu, đôi mắt tinh hồng lại nổi lên ánh sáng, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt mang cho hắn cảm giác kỳ diệu.
- Diêm bá, đã hoàn hảo?
- Bị thương nhẹ, tổng thể còn tốt.
Khương Phàm cẩn thận ứng phó, loại cảm giác này thật giống như là đứng ở trước mặt một con ác thú kinh khủng, hơi không cẩn thận liền có thể có nguy hiểm tới sinh mệnh.
- Hắn ở đâu?
- Gần đây hẳn là đang ở Tây Bộ, đi tới đi lui giữa Đại Diễn sơn mạch cùng Đại La sơn.
- Lão nhân gia ông ta đang bận thứ gì?
- Khảo sát Luân Hồi bí cảnh.
- Vị tiên tổ Kiều gia kia không phải Diêm bá?
- Bọn hắn có chút liên quan, nhưng không phải cùng một người.
- Là Diêm bá bảo ngươi tới đây?
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thời Việt không nhìn thấy mảy may chút tình cảm nào, sát khí thảm liệt tràn ngập trong thạch điện, giống như là đại dương mênh mông vô hình, chập trùng lên xuống, sôi trào mãnh liệt.
Nếu như đổi lại là những người khác, chỉ sợ đã quỳ ở nơi đó run lẩy bẩy.
Khương Phàm không dễ chịu, từ linh hồn đến huyết mạch đều đang gian nan chống lại.
- Diêm bá sau khi giúp ta chạy ra khỏi phương bắc liền bận bịu chuyện của mình. Ta là nghe hắn nói lên qua ngươi, cho nên tới tiếp.
- Chỉ là đến tiếp?
- Xin Hung Linh Hầu yên tâm, ta không phải đến xin ngươi ra mặt điều giải sự kiện Đại Hoang, chính chúng ta có thể ứng phó. Lần này chỉ là tới nhìn ngươi, vị Huynh đệ trên danh nghĩa này một chút, thuận tiện xin ngươi thay ta chuyển cáo một câu với Sí Thiên giới.
- Huynh đệ trên danh nghĩa...
Triệu Thời Việt lạnh lùng nói nhỏ, hỏi:
- Lời gì?
- Ta muốn lấy thân phận Luyện Đan sư, gia nhập Sí Thiên giới.
- Ngươi là tới tìm cầu Sí Thiên giới che chở.
- Ta nói, chúng ta có thể ứng phó nguy cơ, không cần đồng minh mới. Ta chỉ là muốn gia nhập Sí Thiên giới, trở thành Luyện Đan sư của Sí Thiên giới.