- Thánh địa làm sao lại ra được bọn man rợ các ngươi đây!
Đường Nguyên Cực giận dữ mắng mỏ.
Lâm Thiên Lộc đột nhiên dừng lại, khóe miệng có chút run run, hai tay vác ở sau lưng bỗng nắm chặt.
Hắn quay đầu, khóe mắt liếc qua liếc qua Đường Nguyên Cực:
- Đừng trách ta nhắc lại chuyện xưa! Ngàn năm trước, Đại Hoang thánh địa gặp nạn, La Phù suýt nữa bị hủy, thánh địa Nam Bộ đã từng ra tay tương trợ, nhưng thánh địa Trung Ương có từng làm viện thủ?
- Ròng rã một ngàn năm. Các ngươi giả bộ không thấy, chúng ta chỉ có thể tự mình liều. Mãnh thú Đại Hoang tàn nhẫn bạo ngược, bọn chúng không theo chúng ta nói chính nghĩa, không theo chúng ta nói đạo lý, chúng ta có thể làm thế nào? Dùng đồ đao liều, dùng máu tươi ra uy!
- Vì sao chúng ta dã man? Bởi vì ngàn năm qua chúng ta không thể không dã man! Bởi vì là thánh địa Trung Ương các ngươi làm cho chúng ta dã man!
Lâm Thiên Lộc cắn răng ken két:
- Sự kiện hôm nay, ngươi thành thật làm theo cho ta! Bởi vì các ngươi, nợ chúng ta!
Khóe mắt Đường Nguyên Cực co quắp, cũng cắn răng nói:
- Thánh địa Trung Ương nợ các ngươi, đã trả. Để Vô Hồi Thánh Chủ tiếp quản liên minh Thánh Địa Nam Bộ, chính là thỏa hiệp của chúng ta.
- Nợ này, các ngươi vĩnh viễn không trả nổi. Vị trí tôn chủ này, cũng là chúng ta tranh thủ, không phải là các ngươi bố thí. Đừng tưởng rằng ngươi là người của thánh địa Trung Ương liền có thể ở chỗ này khoa tay múa chân, ta cảnh cáo ngươi, nơi này không hầu hạ!
Lâm Thiên Lộc nói xong, chắp tay về sau lưng đi đến thánh địa.
Đường Nguyên Cực nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thiên Lộc biến mất ở trong núi rừng.
Hắn tức giận lại càng cảnh giác, liên minh Thánh Địa Nam Bộ giao cho Vô Hồi Thánh Chủ, rốt cuộc là đúng hay sai?
Oán niệm của thánh địa này không hiếm hoi, mà còn sót lại ở trên thân Vô Hồi Thánh Chủ, càng chảy xuôi trong truyền thừa thánh địa.
- Tử Vi thánh địa hẳn là đã an bài một người tỉnh táo hơn đến.
Một âm thanh đột nhiên truyền đến sau lưng Đường Nguyên Cực.
- Tô Thiên Sóc?
Đường Nguyên Cực có chút nghiêng đầu.
Tô Thiên Sóc đi ra khỏi mê vụ, nhìn Đường Nguyên Cực mặt đầy gân xanh, lắc đầu, nói:
- Thánh địa Nam Bộ bởi vì mấy trận hỗn loạn lúc trước đã bị người lên án, ảnh hưởng đến uy tín. Nếu như lại để cho thế nhân nhận định Vô Hồi Thánh Chủ dung túng Khương Phàm, đã dẫn phát sự kiện phương bắc, có khả năng tạo thành nguy cơ tín nhiệm của chúng sinh Nam Bộ đối với thánh địa. Loại ảnh hưởng này chỉ sợ mấy trăm hay là hơn ngàn năm qua đều không bù đắp nổi. Thánh địa Trung Ương kiên trì chính nghĩa không có sai, nhưng có một số việc cũng phải biết được biến báo.
- Thánh địa Trung Ương xưa nay sẽ không dung túng sai lầm, đây là truyền thống, càng là quy củ.
Đường Nguyên Cực vẫn không cách nào thỏa hiệp.
- Cái gì là đúng, cái gì là sai? Trong mắt của ta, nếu như ngươi tuyên cáo thiên hạ, Vô Hồi thánh địa dung túng Khương Phàm, mà gây nên thánh địa chiến tranh với hoàng đạo, mới là sai. Ngươi nói với bên ngoài Khương Phàm đang ở Vô Hồi thánh địa, mà khiến cho hoàng tộc vây công thánh địa, càng là mười phần sai.
- Ổn định nhiệt độ đỉnh lô, ngăn chặn hỏa diễm, yêu hỏa, nguyên hỏa đồng thời tấn công mạnh, tuyệt đối không được có bất kỳ ba động nào. Tốt! Rất tốt! Phân thần khống chế Thái m Tinh Phách, chờ mệnh lệnh của ta!
- Thái m Tinh Phách tương đương với rót vào linh hồn cho đan dược, không cần thẩm thấu, mà là cưỡng ép cắt vào. Thông báo Đan sư phía ngoài, đếm tới ba, tăng lên năm phần lực lượng, tiếp tục ba giây, toàn diện rút lui, sau đó giao cho yêu hỏa và nguyên hỏa áp chế đan dược.
Giọng Đan Hoàng cao vút, vừa nghiêm khắc vừa khẩn trương.
- Ta nói đến ba, tăng lên năm phần lực lượng, tiếp tục ba giây, toàn diện rút về.
Khương Phàm lớn tiếng nhắc nhở.
Đến cuối cùng?
Thường Huyền Nghĩa và đám người toàn bộ đều nhấc lên tinh thần, ổn định tình thế hỏa diễm, đồng thời kích thích khí hải, làm chuẩn bị sau cùng.
- Ba...
Khương Phàm cùng Đan Hoàng cơ hồ đồng bộ, thanh âm nghiêm nghị quanh quẩn dưới hố sâu.
- Hai...
Phía ngoài, tất cả mọi người dùng sức nắm chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng phải kết thúc sao?
Đan Hoàng Khương Phàm cùng hô to lên:
- Một!! Tăng lên, năm phần! Tiếp tục, ba giây!
Thường Huyền Nghĩa và mọi người hô to tiết tấu, phóng thích liệt diễm mạnh mẽ, trùng kích đỉnh lô.
- Ba... Hai... Một!
Khương Phàm khống chế hỏa triều mãnh liệt, toàn diện mãnh kích đỉnh lô, cưỡng ép khống chế Thái m Tinh Phách rót vào đan dược.
Ầm ầm!
Đan dược lắc lư kịch liệt, dâng lên dược khí cường thịnh, ba động trong chớp mắt, giống như rót vào linh hồn, giao phó sinh mệnh.
- Rút lui!
Bọn người Thường Huyền Nghĩa quả quyết rút toàn bộ hỏa diễm về, không lo được tiêu hao, đứng dậy ngóng nhìn đỉnh lô.
Khương Phàm hết sức chăm chú, liên tục phóng yêu hỏa cùng nguyên hỏa, cháy hừng hực trong đỉnh lô, bao vây đan dược.
Đan dược dâng lên yêu khí cuồn cuộn, khi thì phồng lên, khi thì ngưng tụ, giống như là sinh mệnh thể cường đại đang giãy dụa.
Yêu hỏa nung khô, nguyên hỏa ngưng luyện.
Khí tức Chu Tước bá đạo đang áp chế, uy lực nguyên hỏa mênh mông đang khống chế.
Đan dược sau khi kéo dài rung chuyển đến hơn mười giây, rốt cuộc cũng bắt đầu bình tĩnh.
Khương Phàm không có chủ quan, tiếp tục duy trì hỏa diễm, cho đến khi đan dược triệt để an tĩnh, mới chậm chạp có thứ tự làm yếu bớt hỏa thế, cho đến khi đỉnh lô đều khôi phục lại bình tĩnh.
- Được rồi sao?
Thường Huyền Nghĩa và mọi người trao đổi ánh mắt, lại nhìn chằm chằm đỉnh lô.
Đan dược cấp Thánh phẩm, thật đã được Khương Phàm luyện thành rồi?
Mặc dù bọn hắn phát huy qua năm phần tác dụng, nhưng toàn bộ hành trình đều là Khương Phàm chủ đạo, hơn hai mươi tuổi có thể làm được trình độ như vậy, thật sự đã để bọn hắn sợ hãi thán phục.
- Xong rồi... Sư phụ... Chúng ta đã luyện thành!!
Khương Phàm ổn định cảm xúc, mở nắp đỉnh lên, nhìn khí lãng đan dược lơ lửng bên trong, tim lại đập mạnh.
Đan dược đã luyện thành, công hiệu nên có cũng đầy đủ rồi.
Nhưng... Nó… thật sự có thể cứu sống Kiều Hinh sao?
- Thử một chút đi.
Đan Hoàng cũng không dám cam đoan, dù sao tình huống của Kiều Hinh cũng quá đặc thù.
Sáu vị lão tổ Kiều gia khiêng quan tài thủy tinh đi tới trước mặt Khương Phàm.
Toàn bộ đám người Kiều gia nhảy xuống hố to, rơi trên bệ đá, vừa khẩn trương vừa mong đợi.