Vô Hồi Thánh Chủ có chút ngẩng đầu, thanh âm đột nhiên nhấc lên, vang vọng khắp rừng rậm:
- Ai nhìn thấy Khương Phàm còn sống rồi? Con mắt của ai thấy được? Đứng ra cho ta!
Toàn trường bỗng nhiên an tĩnh, bị cái khí thế này đột nhiên hù dọa.
Ai thấy được?
Xác thực là đã có người thấy được, thế nhưng toàn bị ngươi giết hết!
- Không ai nhìn thấy? Không ai nhìn thấy, lại không người làm chứng, các ngươi liền dám chạy đến Vô Hồi thánh địa ta đòi người? Nhìn từng kẻ các ngươi cũng đều không nhỏ, cũng đều là đại nhân vật có mặt mũi, làm việc tùy hứng như vậy?
Vô Hồi Thánh Chủ khinh thường hừ lạnh, chẳng quan tâm các ngươi là tôn chủ nào nơi nào, hoàng tộc nơi nào, lão nương ta đều không sợ.
Sắc mặt Nhân Hoàng bỗng nhiên phát lạnh, nhanh chân bước về phía trước:
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi cho rằng ngươi khóc lóc om sòm chơi xấu, chuyện này liền có thể cho qua?
- Ngươi chính là Cổ Hoa Nhân Hoàng? Ha ha...
- Ha ha? Xin hỏi Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi người như vậy là có ý gì.
- Ngươi nói là ý tứ gì! Chế giễu ngươi! Khinh bỉ ngươi! Xem thường ngươi! Đường đường là Nhân Hoàng hoàng tộc lại bị một tiểu hài tử đùa nghịch, mất mặt mất hết phương bắc, còn có mặt mũi chạy loạn khắp thiên hạ. Nếu như ta là ngươi, ta đã sớm thối vị nhượng chức. Nếu như lòng tự trọng mạnh hơn chút nữa, nói không chừng đã treo cổ tại trước tổ từ, xin lỗi tiên tổ.
- Làm càn!
- Ngươi làm càn! Lão nương ta năm nay đã hai trăm mười bảy tuổi, coi như tổ nãi nãi của ngươi đều dư xài, tôn trọng lão nương ta một chút!
Vô Hồi Thánh Chủ cao giọng quát tháo, cường thế bá đạo, chấn động đến vô số người trong rừng rậm âm thầm nhếch miệng.
Nhân Hoàng hô hấp dần dần thô trọng, uy nghiêm giằng co với Vô Hồi Thánh Chủ, hắn sống đến bây giờ…. cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua nữ tử nào hung hăng như vậy, còn dám nói chuyện với hắn như thế.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa ho nhẹ vài tiếng, lộ ra nụ cười, nhưng vừa muốn há mồm, lại bị Vô Hồi Thánh Chủ trực tiếp đỉnh trở về:
- Thiên Lân Thánh Chủ, ta mời ngươi đến Nam Bộ ta rồi? Dựa theo quy củ tổ sơn, tất cả tôn chủ trấn thủ các phương, quản hạt thánh địa tại địa vực, không được tùy tiện nhúng tay sự vụ thánh địa địa vực khác, không được đặc biệt mời, càng không được tùy tiện đi đến trong đó. Ngươi là tự mình rời khỏi nơi này, hay là để ta mời ngươi rời khỏi?
- Ha ha, Vô Hồi Thánh Chủ, ta là tới hỗ trợ, thánh địa...
- Tiễn khách!!
- Ngươi...
- Xin mời Đường Nguyên Cực, đại biểu thánh địa Trung Ương vì ta Vô Hồi thánh địa tiễn khách!
Vô Hồi Thánh Chủ đưa ánh mắt đối đầu Đường Nguyên Cực.
Sắc mặt Thiên Lân Thánh Chủ vô cùng khó coi, nghĩ hắn cũng là đại nhân vật được người của Bắc Bộ được tôn trọng, chưa từng bị người nào chỉ vào cái mũi đi đường.
- Vô Hồi...
Đường Nguyên Cực vừa muốn mở miệng.
- Tiễn khách! Ngươi có hiểu quy củ hay không, ngươi đây không tuân theo quy củ? Nếu như ở giữa tôn chủ thánh địa các phương xuất hiện mâu thuẫn, lúc có thánh địa Trung Ương ra mặt điều giải. Ngươi xử ở nơi đó làm gì? Khoe khoang con Bạch Tượng kia của ngươi sao!
Dãy núi yên tĩnh, tất cả mọi người nhếch miệng hít một hơi, nhất là người đến từ Bắc Bộ, Tây Bộ, thật là được mở rộng tầm mắt.
Đường Nguyên Cực âm thầm nắm chặt tay, khống chế cảm xúc:
- Thiên Lân Thánh Chủ, xin mời lui xuống trước đi, Đại Diễn Thánh Chủ, ngươi vậy...
- Hắn không cần.
- Vì sao?
- Ta mời!
Đường Nguyên Cực một trận lòng buồn bực, sau khi liên tục hít một hơi, giằng co với Vô Hồi Thánh Chủ:
- Thái độ của ngươi đây là muốn giải quyết vấn đề?
- Ta giải quyết vấn đề gì? Lão già, ngươi nói cho lão nương ta nghe, ta cần giải quyết vấn đề gì? Ngươi kéo lấy hoàng tộc thánh địa, không chào hỏi xử đến cửa ra vào Vô Hồi thánh địa ta, còn to tiếng không biết thẹn giải quyết vấn đề?
- Nếu như không phải ta tuổi tác cao, hôm nay không phải kéo lấy cháu trai ngươi đây đi tổ sơn, giải thích rõ ràng tại sao muốn đến đây vây quanh Vô Hồi thánh địa ta.
- Trừng mắt cái gì, lão nương lớn hơn ngươi tám mươi chín tuổi, gọi ngươi một tiếng cháu trai, ngươi đến đáp lại đi chứ.
- Ngươi... đáp lại!!
- Ông trời của ta ơi.
Trong dãy núi, các cường giả tê cả da đầu, lão nương môn này mà quá nhanh nhẹn dũng mãnh!
- Vô Hồi Thánh Chủ!!
Đường Nguyên Cực bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng quát tháo:
- Đừng lại làm càn, ngay trước mặt hoàng tộc, ngươi muốn để cho mặt mũi thánh địa đều mất hết sao?
- Bản Thánh Chủ là đang bảo vệ tôn nghiêm thánh địa, các lão tổ tông thánh địa chính là tự mình tới, cũng tìm không ra bệnh. Ngược lại là ngươi, còn không có cho ta một lời giải thích, không quan tâm, không hiểu rõ tình huống, mang theo hoàng tộc uy hiếp Vô Hồi thánh địa ta, ngươi muốn làm gì? Mặt mũi thánh địa đều để lão tôn tử ngươi đây mất hết!!
- Đường Nguyên Cực, ta nói rõ với ngươi, chuyện này còn không xong đâu, ta không kéo ngươi tới tổ sơn thụ thẩm, ta cũng không phải là tôn chủ Nam Bộ!
Đường Nguyên Cực lên cơn giận dữ, tất cả mọi người còn là các đại nhân vật có mặt mũi, hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề bình thường, không cần phải huyên náo hay chửi đổng.
- Khương Phàm là đệ tử của ngươi, ngươi dung túng đệ tử hoắc loạn Cổ Hoa hoàng thành, ngươi phạm vào tối kỵ.
- Khương Phàm đã chết! Khương Phàm đã không còn là đệ tử của ta!
- Bảy năm trước, tin Khương Phàm chết truyền đến chỗ ta đây, ta rất bi thống, nhưng Khương Phàm mạo phạm Chí Tôn Kim Thành, tàn sát đệ tử Kim Thành, cũng cho ta cảm giác sâu sắc về tội ác cùng cực của Khương Phàm. Lúc ấy ta đã công khai tuyên bố, Khương Phàm đã bị Vô Hồi thánh địa xoá tên.
- Bắt đầu từ ngày đó, Khương Phàm làm việc gì cũng đã không liên quan tới ta nữa, cùng Vô Hồi thánh địa càng không liên quan, cùng thánh địa Trung Ương các ngươi càng không liên quan. Hắn sống hay chết, giết ai, mạo phạm ai, đều không tới phiên ta can thiệp, càng không tới phiên thánh địa Trung Ương các ngươi khoa tay múa chân.
- Ngươi nói xoá tên liền xoá tên rồi?
Đường Nguyên Cực chau mày.
- Ta đường đường là Thánh Chủ còn không có tư cách xoá tên đệ tử?
- Vì sao chúng ta không biết?
- Một đệ tử mà thôi, ta xoá tên còn cần phải báo cáo thánh địa Trung Ương? Lão nương ta tắm rửa lúc nào, có phải cũng còn phải thông báo một tiếng với lão biến thái ngươi hay không?
- Ngươi...
Đường Nguyên Cực khí huyết không khoái, cắn răng nói:
- Chứng cứ!
- Chứng cớ gì? Chứng cứ xoá tên?
Vô Hồi Thánh Chủ đưa tay, hét to:
- Lấy ra!!
Ngụy Thiên Thu lấy ra một quyển sách bằng da, giao cho trên tay Vô Hồi Thánh Chủ.