Theo hai đại cường giả giết tới, các cường giả của Kiều gia, Ác Nhân cốc cùng Cổ Hoa cũng đều điên cuồng giết tới cùng một chỗ.
Cường giả Cổ Hoa lên cơn giận dữ, hận không thể xé sống người của Kiều gia và Ác Nhân cốc, ít nhất phải cuốn lấy bọn hắn, chờ đợi đợt viện quân thứ hai đuổi tới, sau đó một mẻ hốt gọn.
Kiều gia và Ác Nhân cốc thì phải tốc chiến tốc thắng, nhất định phải nhanh chóng giải quyết đám người này, trước khi đợt viện quân thứ hai đuổi tới, phải toàn diện rút lui.
Bên ngoài mấy chục dặm, Khương Phàm cùng Đại hoàng tử không quan tâm đến trận chiến bên kia, các thức chiêu thức cứ liên tục va chạm kịch liệt.
Mặc dù chỉ là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, nhưng lại bởi vì là Thiên phẩm linh văn nên chiêu thức vẫn thể hiện ra sự cường đại kinh thế hãi tục.
Ầm ầm!!
Cùng với những trận va chạm mãnh liệt, Khương Phàm tháo chạy vài trăm mét.
Hai chân Đại hoàng tử đè sát sa mạc, cũng trượt ra vài trăm mét, nhưng khí lãng toàn thân hắn vẫn cuồn cuộn, không gian dưới chân vỡ nát, cưỡng bức phanh người lại.
- Khương Phàm, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
Đại hoàng tử nhấc lên tia sáng đầy trời, một bàn tay to lớn đưa về phía trước, một nguồn năng lượng vô hình quét sạch thiên địa, cường thế cầm giữ không gian phạm vi năm ngàn mét.
Khương Phàm lập tức giống như dừng lại tại đó, không gian, thời gian, đều như chịu phải ảnh hưởng.
- Aaa…!!
Đại hoàng tử gào thét cuồng dã, không có nửa phần tôn quý như bình thường, trở nên cường thế mà dũng mãnh không gì sánh được, cánh tay hắn phồng lên, một bàn tay to lớn đánh về phía trước, điên cuồng giam cấm không gian.
Đây là truyền thừa cường đại của Thiên Nhân Chiến Khu, có thể giam cầm thiên địa, càng có thể điều khiển thiên địa.
- Chỉ bằng cái này? Còn chưa đủ!
Khương Phàm kịch liệt gáy to, liệt diễm toàn thân hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, trong chớp mắt đã phun ra uy lực hoắc loạn kinh khủng, kéo về phía bầu trời sa mạc, rung chuyển không gian.
Nhưng, khi Khương Phàm tránh thoát, Đại hoàng tử đã đồng thời khống chế không gian sụp đổ toàn diện. Vừa vặn mượn uy lực hoắc loạn do Khương Phàm thả ra, sau đó làm trầm trọng thế công của mình hơn.
Khương Phàm giống như đột nhiên lâm vào trong sóng to gió lớn, muốn bị sống sờ sờ hủy diệt.
Nhưng, hắn phát ra chiến ý tuyệt luân, vẫn phá tan không gian hỗn loạn, giống như Thần Điểu đang vật lộn giữa đất trời, dễ như trở bàn tay xuyên thủng hết thảy mọi thứ, cường thế giết ra.
- Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm hét lớn trong lòng, sát ý tăng vọt, liệt diễm lệ khí cuồn cuộn khắp nơi, móng vuốt hắn căng cứng, uy lực mạnh mẽ lao thẳng đến Đại hoàng tử.
Máu trong toàn thân Đại hoàng tử dần hiện ra vô số điểm sáng, nhanh chóng phóng đại, lao ra khỏi cơ thể, hình thành lít nha lít nhít huyết chuông, huyết chuông va chạm giao hòa, trong nháy mắt đã hóa thành chuông lớn khổng lồ, bao phủ Thiên Nhân Chiến Khu của hắn, càng cùng vùng thiên địa này hình thành cộng minh. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Ầm ầm!
Bạo tạc mãnh liệt rung chuyển sa mạc, Chu Tước Bác Thiên Thuật của Khương Phàm giống như đụng phải vào vùng thiên địa này.
Một cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng mênh mông, không thể phá vỡ.
Tuy nhiên, Khương Phàm chung quy vẫn Chu Tước Yêu Thể, sau khi Bác Thiên Thuật toàn diện thăng hoa, đủ để phá vỡ được. Cho nên...
Ầm ầm!
Chuông lớn sụp đổ, thiên địa hỗn loạn, hình thành không cách nào nói rõ triều dâng quét sạch bốn phương tám hướng.
Bên trong phạm vi mấy ngàn mét, đều giống như đại mạc chập trùng lên xuống.
Đại hoàng tử kinh ngạc, nhưng không có chút do dự nào, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị.
Mái tóc dài của hắn bay loạn, tay phải nhanh chóng to ra, đủ để vượt qua nửa cơ thể của hắn, đường vân toàn thân đều hội tụ về lòng bàn tay, nơi đó phun ra cường quang giống như mặt trời, càng có năng lượng táo bạo hơn trấn áp.
Đây là Thiên Nhân bí thuật, Trấn Áp dân chúng!
Thiên Nhân Chiến Khu lấy dân chúng ngưng tụ mà thành, nhưng cũng tạo thành uy lực trấn áp đối với dân chúng.
Loại thực lực này chỉ có thể hiện ra tại Thiên phẩm linh văn, mà Đại hoàng tử nơi này lại phát huy vô cùng tinh tế.
Đại hoàng tử hét lớn, kéo căng tay phải dài đến hơn mười mét, hung hăng chụp về phía Khương Phàm đang giết đến.
Khương Phàm cũng không phải người lương thiện, hai cánh kéo căng lấy Bác thiên chi thuật, móng vuốt sau khi xé mở chuông lớn, hai cánh lại như Thiên Đao hung hăng chém qua.
Ầm ầm!!
Hai cánh cùng cự chưởng va chạm, phát ra thanh âm rung động kịch liệt như kim loại, theo không gian đang hoắc loạn dâng lên như triều cường, khuấy động thiên địa, truyền khắp hơn mười dặm.
Ngay cả cường giả các phương đang chém giết đều quăng ánh mắt tới nhìn lại.
Hai đại Thiên văn giao phong, nếu như không phải bọn hắn đều đang chém giết sinh tử thì thật muốn thưởng thức.
Khương Phàm cùng Đại hoàng tử lần nữa tháo chạy, lùi lại hơn năm trăm mét. Thế lực ngang nhau, lại đều kích thích lên mênh mông chiến ý.
- Giết!!
Khí tức Đại hoàng tử bộc phát như lũ quét, so với trước đó lại càng mạnh hơn, gào thét lao đến Khương Phàm. Huyết khí toàn thân thiêu đốt, trùng kích hoa văn phức tạp hình thành ánh sáng đáng sợ.
Thân cao hơn ba mươi mét, bước chân rơi xuống đất, không gian vỡ nát, chiến ý vô địch.
Hắn đã nổi điên!
Hắn là Thiên Nhân Chiến Khu, là chiến khu cường đại tại thời đại Thái Cổ suýt chút nữa nhất thống Thương Huyền, mặc dù đến bọn hắn nơi này chỉ là hình thái linh văn, nhưng vẫn cường đại vô địch như cũ, vẫn có thể uy hiếp được phương bắc.
Hắn làm sao có thể ngay cả một tên biến đổi thiên văn đều không ép được?
Khương Phàm tăng vọt chiến ý, hai mắt dâng lên cường quan.
Đây là từ khi tiến vào Thiên linh văn đến nay, lần đầu tiên chân chính quyết chiến Thiên linh văn, lại còn là Thiên linh văn sở hữu bởi chủ nhân của hoàng tộc, loại chiến đấu này đã để hắn chờ mong, càng làm cho hắn cuồng nhiệt.
Oanh!
Đại hoàng tử tới gần Khương Phàm trong chớp mắt, khí tức kịch biến, năng lượng phun trào, toàn bộ mái tóc như là thác nước trút xuống, con ngươi lập lòe ngân quang. Cả người hình thành trận vực vô hình, quét sạch hơn năm ngàn mét, vùng thiên địa này đã triệt để đặt vào khống chế.
Đây là một khí tức kinh người, tựa như một Thiên Nhân chân chính, vượt qua Thái Cổ mà đến, bễ nghễ nhân gian.
Oanh một tiếng, Đại hoàng tử đưa tay, kỳ quang như sấm, năng lượng lao nhanh, bóp ra một cái ấn quyết phức tạp, ở giữa hai tay ngưng tụ thành bóng dáng một Thiên Nhân.